Tổng Tài Nhà Số 818 Và Con Mèo Của Hắn

Chương 56:




Ánh mắt Tô Cảnh Dược rơi xuống hốc mắt còn hơi đỏ của Ôn Thất Bạch, lại đem bàn tay lạnh lẽo của cậu nắm ở lòng bàn tay.
"Tại sao lại quá đáng? Chúng ta là người yêu, nếu như vậy gọi là quá đáng, vậy chúng ta ở trên giường làm việc, thì tính là cái gì?"
Tô Cảnh Dược gằn từng chữ, chậm rãi tới gần, khi một chữ cuối cùng hạ xuống, Ôn Thất Bạch thậm chí có thể cảm giác được sự ấm áp anh hô hấp phất qua gò má mình.
Ôn Thất Bạch trầm mặc, chuyện này nếu tính ra, là không rõ ràng lắm, giữa Tô Cảnh Dược và cậu, tính như thế nào cũng không rõ ràng lắm.
"Tô Cảnh Dược, chuyện này là lỗi của tôi, từ đầu đến cuối đều là lỗi của một mình tôi." Ôn Thất Bạch ngước mắt nhìn anh, cũng buông tha giãy dụa, nếu hôm nay phải nhận sai, liền dứt khoát nhận hết lỗi lầm, "Tôi có lỗi với anh. "
"Một câu xin lỗi là đủ sao? Ôn Thất Bạch, dễ dàng tống cổ tôi như vậy à?" Tô Cảnh Dược đưa tay nắm lấy cằm Ôn Thất Bạch, ép buộc cậu nhìn về phía mình, khí lực rất lớn, trên làn da trắng nõn in một chuỗi dấu vết màu xanh nhạt.
Ôn Thất Bạch đau đớn nhíu mày, lại không thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, "Vậy anh muốn như thế nào? Tất cả đều tùy anh."
Tô Cảnh Dược cúi đầu cười, khom lưng hôn lên má cậu, lại cắn xuống cổ cậu, một ngụm thấy máu.
Ôn Thất Bạch phản xạ có điều kiện muốn né tránh, lại bị anh gắt gao ấn vào trong ngự.c, "Em cũng biết đau sao? Tôi tưởng em không bao giờ đau."
Tô Cảnh Dược tàn nhẫn cắn xuống, ngay cả tơ máu chảy ra từ miệng vết thương cũng li3m sạch sẽ.
Máu vào miệng tanh ngọt, ánh mắt Tô Cảnh Dược càng thêm âm u, anh hận không thể từng ngụm từng ngụm nhai nát Ôn Thất Bạch hóa thành máu thịt của mình, hận không thể dùng một sợi xích sắt, khiến cậu vĩnh viễn đều trốn không thoát.
Tốt nhất là gãy cánh, mài gãy nanh vuốt, để cho cậu chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng nếu thật sự như vậy, Tô Cảnh Dược ngước mắt nhìn về phía đôi mắt xanh bịt kín một tầng sương mù mờ ảo kia, nếu thật sự là như thế, đôi mắt này vĩnh viễn ảm đạm không ánh sáng.
Tô Cảnh Dược đẩy mạnh Ôn Thất Bạch ra, giơ tay lau vết máu đỏ thẫm trên môi, ánh mắt cười như không cười nhìn về phía hai má cậu bởi vì đau đớn mà hơi tái nhợt.
Sắc mặt tái nhợt, hốc mắt phiếm hồng, phối hợp với đôi mắt xanh u ám kia, Tô Cảnh Dược chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, "Em tự mình giải quyết chuyện của mình, tôi cho em thêm ba ngày, ba ngày sau, trở về tìm tôi."
Dứt lời liền xoay người rời đi, không có chút lưu luyến nào.
Mưa vẫn còn tí tách.
Ôn Thất Bạch giơ tay lên che miệng vết thương còn đang chảy máu, nghiêng mắt nhìn diệp Phong An đứng bên cạnh, "Náo nhiệt xem xong chưa? "
Diệp Phong An cầm ô, tỏ vẻ không liên quan đến mình nhún vai, "Tôi chỉ tới đây cho cậu lựa chọn, hơn nữa, nếu anh có hứng thú, tôi không ngại kết thành đồng minh với cậu."
Ôn Thất Bạch nửa ngồi xổm trước mộ, hoa bị mưa tưới ướt đẫm, cười nhạo một tiếng, "Kết minh với anh? Anh không cảm thấy nhà họ Diệp ghê tởm sao? "
"Tôi cảm thấy nhà họ Diệp ghê tởm mới liên minh với cậu." Diệp Phong An ngồi xổm xuống, nhìn người phụ nữ cười trên bia mộ, "Có hứng thú cùng tôi lật đổ đám lão già kia hay không, huống chi, đám lão già kia còn chuẩn bị một phần đại lễ cho cậu. "
"Không có hứng thú." Ôn Thất Bạch lưu lại một câu liền đứng lên, Diệp gia? Mẹ trăm phương nghìn kế muốn chạy ra khỏi nơi đó, cả đời bà ghét cay ghét đắng nơi đó, chẳng lẽ cậu muốn trở về sao?
Quá loạn, toàn bộ sự tình đều quá loạn, Ôn Thất Bạch xoa xoa đầu đau nhức, vừa đi vừa cúi đầu nở nụ cười, quả nhiên cậu vẫn không có cách nào đối mặt với tất cả, thậm chí ngay cả thừa nhận chuyện năm đó cũng không dám.
Hèn nhát đến cùng cực.
Lúc mặc một thân quần áo ướt át đẩy cửa vào phòng, Ôn Thất Bạch chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra, nhất định là phát sốt, từ lần trước rơi xuống sông, cậu thường xuyên phát sốt.
Từ trong ngăn kéo tìm ra hai viên thuốc cảm, sau khi nuốt vào, Ôn Thất Bạch bật điện thoại di động.
Tin nhắn và điện thoại của Tô Cảnh Dược quả thực muốn dìm cậu, so sánh, mấy chục Vệ Khanh cũng không đủ.
Ấn xuống số điện thoại của Vệ Khanh, Ôn Thất Bạch bấm số điện thoại của Vệ Khanh lên một tiếng thì kết nối, đủ để tưởng tượng ra người bên kia đang dùng tư thái trông mong nhìn điện thoại di động, chờ điện thoại.
"Tiểu Bạch..." Vệ Khanh hít hít mũi, khóc lóc gọi tên Ôn Thất Bạch, "Cậu đi đâu rồi, tôi tìm cậu vài ngày, điện thoại cũng không nghe máy, trong nhà cũng không có người, tôi còn tưởng rằng cậu lại mất tích!" Ôn Thất Bạch yên lặng nghe cậu nói xong mới bắt đầu dỗ dành, "Tôi về nhà một chuyến, lớn vậy rồi, khóc cái gì khóc."
Vệ Khanh vẫn khóc lóc như cũ, cậu không dám nói cho Ôn Thất Bạch, cậu cho rằng Tô Cảnh Dược bắt cóc Tiểu Bạch, bởi vì mỗi lần đi tìm Ôn Thất Bạch, cậu luôn có thể nhìn thấy khuôn mặt khủng b0 đến cực điểm của Tô Cảnh Dược.
Làm cậu sợ hãi muốn ch3t.
Thật vất vả dỗ Vệ Khanh, Ôn Thất Bạch cũng thở phào nhẹ nhõm, chống trán xoa huyệt thái dương trong chốc lát, nằm sấp trên bàn.
Màn đêm dần dần bao phủ mặt đất, mưa phùn vẫn còn, mưa cả một đêm, thời tiết cũng không rõ ràng.
Mùa mưa dầm, ẩm ướt làm cho người ta khó chịu.
Ôn Thất Bạch gian nan mở to hai mắt, tỉnh táo lại, nhìn bên ngoài sắc trời vẫn xám xịt như cũ, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu.
Cả người đều mềm nhũn vô lực, thậm chí có một loại cảm giác mình đã ch3t rồi.
Đôi mắt xanh cũng bởi vì sốt cao mà bịt kín một tầng hơi nước, đuôi mắt phiếm hồng, Ôn Thất Bạch nghiêng mắt nhìn bầu trời bên ngoài, ngay cả động cũng không muốn động đậy.
Tỉnh lại nhiều lần, màn hình điện thoại di động im lặng trên bàn sáng lên và tối xuống, cho đến khi hết %pin cuối cùng thì tự động tắt máy.
*
Tô Cảnh Dược tựa vào sofa, nghe tiếng trong micro truyền đến, lông mày càng nhíu chặt, quả nhiên vẫn không nghe điện thoại.
"Cảnh Dược, thật vất vả mới ra ngoài chơi một lần, cậu thật không hiểu phong tình." Tần Tri Thư bưng chén rượu sờ sờ mặt em gái bên cạnh, "Đúng hay không người đẹp, có phải Tô tổng hôm đặc biệt không hiểu phong tình. "
Em gái bên cạnh che miệng nũng nịu cười, cùng Tần Tri Thư tán tỉnh, "Nói cái gì vậy, anh Tần thật sự là, đáng ghét!"
Tần Tri Thư tiếp tục cùng các người đẹp náo loạn.
Đã một ngày một đêm, Ôn Thất Bạch vẫn không nghe điện thoại của anh, quả nhiên là muốn một đao hai đoạn sao.
Tô Cảnh Dược tắt điện thoại di động, vâng chén rượu trong tay, đem
rượu cay uống vào.
Chương Kỳ nằm trên sô pha bên cạnh, quấn chặt áo khoác thập niên 70 của mình một chút, "Cảnh Dược, cậu thật sự muốn động thủ với Trình Thiên Lam bây giờ? Thời cơ chưa tốt lắm, hơn nữa hiện tại cậu gây áp lực cho đám lão già Diệp gia kia, có phải cậu điên rồi không?!"
Chương Kỳ vẫn cho rằng Tô Cảnh Dược tương đối ổn định, cũng không mạo hiểm, bắt đầu từ khi Tô Cảnh Dược tiếp nhận Tô gia, mỗi một bước đều đi vững vàng, nhưng hiện tại đột nhiên bắt đầu liều lĩnh, hai nhà Diệp Trình cùng nhau động, không phải là ép hai nhà này kết minh sao?
Nếu như hai nhà này kết minh, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
"Trình Thiên Lam không ngốc, nếu cậu bị hắn bắt được khoảng trống, sẽ xong đời." Chương Kỳ nằm sấp trên sô pha, từ trên bàn lấy một ly rượu, nhấp một ngụm, nhắc nhở một câu.
Hắn không sửa được suy nghĩ của Tô Cảnh Dược, nhưng làm bạn bè, hắn vẫn cần phải nhắc nhở một câu, Trình Thiên Lam không phải là người tốt lành, nếu trong tay không có đủ điều kiện lật đổ hắn, tốt nhất đừng động thủ trước, bằng không, thỏ bị bức điên sẽ cắn người.
Tô Cảnh Dược không lên tiếng, yên lặng uống rượu mạnh trong ly, ánh mắt càng thêm thâm trầm.
Chờ đầu óc anh không thanh tỉnh lắm đứng trước cửa nhà Ôn Thất Bạch, đã là đêm khuya, ngoài ý muốn cửa lại mở ra.
Căn phòng được thắp sáng với ánh đèn mờ nhạt.
Lúc đẩy cửa đi vào, Ôn Thất Bạch đưa lưng về phía anh nằm sấp trên bàn, không có một chút ý tứ muốn tỉnh lại. Trên người vẫn mặc quần áo ngày đó, trong không khí yên tĩnh truyền đến tiếng hít thở yếu ớt.
Tô Cảnh Dược đứng ở trước bàn, đưa tay chạm vào trán Ôn Thất Bạch, nóng đến dọa người, quả nhiên là phát sốt, một ngày một đêm không nghe điện thoại là vì sốt sao?
Nóng như vậy cũng không biết gọi người?! Tô Cảnh Dược nhíu mày ôm Ôn Thất Bạch lên, đi ra ngoài.
Ngoài ý muốn cảm nhận được sự giãy giụa.
Ôn Thất Bạch không biết tỉnh lại từ khi nào, ở trong lòng Tô Cảnh Dược ngước mắt nhìn anh. Trong đôi mắt xanh kia phảng phất có ánh nước.
"Tôi muốn uống nước." Ôn Thất Bạch nắm chặt áo sơ mi của anh thấp giọng mở miệng.
Tô Cảnh Dược đi tới cửa lại quay trở về, đặt Ôn Thất Bạch ở bên giường, rót một ly nước ấm vào ly thủy tinh, đưa đến miệng cậu.
"Bắt đầu phát sốt từ khi nào? Ra ngoài cũng không biết mang theo một cái ô. "Tô Cảnh Dược bưng chén nước từng chút một đút nước vào, thấp giọng quát lớn.
Ôn Thất Bạch hôn mê một ngày một đêm, thể lực đã sớm chống đỡ không nổi, nâng con ngươi lên nhìn Tô Cảnh Dược nhíu mày, bộ dáng không kiên nhẫn, đầu óc đã sớm ngừng suy nghĩ.
"Còn khát không?" Tô Cảnh Dược đặt ly nước lên bàn, "Nếu không khát thì tôi sẽ đưa em đến bệnh viện."
Ôn Thất Bạch không nói lời nào, Tô Cảnh Dược liền ôm cậu lên đi ra ngoài.
Ôn Thất Bạch đặc biệt ngoan ngoãn nằm sấp trên vai anh, cằm đặt trên vai anh, nếu như không phải cảm giác được đầu vai một mảnh ẩm ướt, Tô Cảnh Dược thậm chí cảm thấy cậu đã ngủ thiếp đi.
"Khóc cái gì." Tô Cảnh Dược buông Ôn Thất Bạch xuống, lấy mu bàn tay lau sạch nước mắt trên gương mặt cậu, "Lúc tỉnh táo, không phải em rất ngang ngược sao? Còn giận tôi, lần này em vui vẻ nhỉ? "
Ôn Thất Bạch cọ cọ mu bàn tay hơi lạnh của anh, giọng nói khàn khàn, "Xin lỗi. "
"Biết có lỗi là tốt rồi." Tô Cảnh Dược thở dài, "Trong lòng em còn có tôi là được rồi."
Ôn Thất Bạch luôn luôn quật cường, nếu không phải lần này sốt đến mơ mơ màng màng, làm sao có thể như vậy.
Tô Cảnh Dược rất rõ ràng, nhưng vào thời điểm này, thứ Ôn Thất Bạch biểu đạt mới là tình cảm chân chính của cậu, không cần nhớ thương quá khứ của mình, chỉ trung thành với tình cảm chân chính trong lòng mình.
"Nhớ tôi không?" Tô Cảnh Dược chậm rãi hỏi.
Ôn Thất Bạch rũ mắt xuống, nửa ngày mới gật đầu.
Khóe môi Tô Cảnh Dược gợi lên ý cười, hôn mi tâm nóng bỏng của cậu, lại cúi đầu hôn lên đôi môi tái nhợt, tư vị cách nhiều ngày khiến đầu óc Tô Cảnh Dược lập tức mất đi chức năng suy nghĩ, đặt Ôn Thất Bạch lên xe, hôn lên.
Nửa tháng này cậu sống như thế nào? Có phải cũng đau đớn như chính mình? Cậu có khóc không, có ăn uống ngon không?
Tô Cảnh Dược vuốt v3 hai má tái nhợt của cậu, trong mắt tràn đầy đau lòng, Ôn Thất Bạch không dễ dàng gì, nếu đã không dễ chịu, cần gì phải tách ra, nếu đã đau lòng, cần gì phải quật cường như vậy.
"Cái gì cũng không quan tâm, ở cùng một chỗ với tôi được không?" Tô Cảnh Dược lên tiếng trấn an, từng chút từng chút dẫn dắt cậu.
Ôn Thất Bạch lắc đầu.
Quả nhiên vẫn như vậy, Tô Cảnh Dược cười khổ một tiếng, quả nhiên vẫn như vậy.
Gió đêm thổi tới, Ôn Thất Bạch rùng mình một cái, sau đó bị Tô
Cảnh Dược quấn áo khoác, "Đi thôi, tôi đưa em đến bệnh viện."
*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.