Tổng Tài Nhà Số 818 Và Con Mèo Của Hắn

Chương 22:




Lục Mạch nhìn Tô Cảnh Dược giống như một con chó lớn dính người chạy theo Ôn Thất Bạch, không khỏi giơ tay lên che trán, nặng nề thở dài.
"Cảnh sát Lục. "Vệ Khanh không biết từ khi nào đã lại đây, đeo cặp sách sâu kín nhìn Lục Mạch, sau đó ánh mắt chuyển dời đến Lư Triệt dưới chân hắn, cứ như vậy đi tới đi lui vài lần, cuối cùng mới nhìn đến trên người Lục Mạch.
Lục Mạch hứng thú nhìn biểu tình Vệ Khanh thay đổi liên tục, nhướng mày cười tủm tỉm hỏi, " Bạn học Vệ, cậu có hứng thú sao?"
"Hứng thú gì? "Vệ Khanh kéo dây đeo cặp, làm bộ không chút để ý hỏi, kỳ thật tròng mắt đều dính vào trên người Lư Triệt, tên cặn bã này cũng có ngày này, hại Tiểu Bạch thảm như vậy, ch3t một trăm lần cũng không đủ.
Lục Mạch còn chưa dứt lời, một chiếc xe dừng ở ven đường, hai cảnh sát vũ trang đi xuống, một tước một sau cùng Lục Mạch chào hỏi.
"Lục ca. "
"Lục ca. "
Lục Mạch vẫn như cũ là một bộ dáng người vô hại cười tủm tỉm cùng hai người chào hỏi, đương nhiên, nếu như dưới chân hắn không giẫm lên một người.
Lục Mạch xuống tay cho tới bây giờ đều không có tình nghĩa, Lư Triệt chỉ là một công tử nhà giàu sống an nhàn sung sướng, đâu phải là đối thủ của hắn, hơn nữa mồm miệng không sạch sẽ, Lục Mạch nghe xong hai câu đã không kiên nhẫn đánh Lư Triệt ngất xỉu, cứ như vậy giẫm lên, cũng không sợ chạy.
"Tự ý xông vào nhà dân, đùa giỡn phụ nữ nhà lành, tụ tập mọi người ẩu đả, trước tiên giam giữ hắn hai mươi ngày rồi nói sau. "Lục Mạch mặt không đổi sắc nói dối, Lư gia là người trong giới giải trí, Lư Triệt xảy ra chuyện này, Lư gia cũng đừng mong lăn lộn nữa, chờ xuống dốc đi.
Tròng mắt Vệ Khanh đảo tròn trên người Lục Mạch hai vòng, lúc này mới lại chuyển đến trên người Lư Triệt, nơi này không phải nhà Ôn Thất Bạch, khẳng định cùng Tiểu Bạch không có quan hệ gì, chẳng lẽ Lư Triệt này lại coi trọng người khác, đi gây họa cho những người khác?
Nếu là như vậy thì tốt nhất, tốt nhất sau này vĩnh viễn đừng quấn lấy Tiểu Bạch nhà cậu.
Lục Mạch thản nhiên nhìn cảnh sát đem Lư Triệt còng tay kéo đi, hắn mới nhớ tới nhắc nhở Vệ Khanh đừng đi tìm Ôn Thất Bạch, Lư Triệt thứ hai ở bên trong.
Ai ngờ hắn còn chưa kịp lên tiếng nhắc nhở, liền phát hiện, Vệ Khanh như người mấy trăm năm chưa thấy thịt nhìn chằm chằm Lư Triệt, ánh mắt kia tr4n trụi, không chút che dấu.
Xem ra Vệ Khanh hôm nay không đánh Lư Triệt thì tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
"Có muốn cùng tôi đi đến cục cảnh sát không? "Lục Mạch trước khi lên xe đề nghị Vệ Khanh, Vệ Khanh nếu như hiện tại vào tìm Ôn Thất Bạch, nói không chừng sẽ bị Tô tổng giám đốc ném vào trong con sống ven thành phố.
Vệ Khanh đã sớm chuẩn bị tốt, chỉ chờ Lục Mạch lên tiếng mời, Lục Mạch còn chưa dứt lời, cậu cũng đã leo lên xe, đoan đoan chính chính ngồi ở một bên, mỉm cười nói, "Cám ơn, tôi đi. "
Lục Mạch:...
*
ÔnThất Bạch thay giày xong, lúc này mới nhớ tới Lư Triệt rốt cuộc làm sao biết được địa chỉ của cậu cùng Tô Cảnh Dược, Vệ Khanh cũng không biết chuyện, Lư Triệt làm sao có thể dễ dàng biết, hơn nữa vị trí còn tìm chuẩn xác như vậy.
Tô Cảnh Dược ngồi bên cạnh Ôn Thất Bạch, hứng thú nhìn cậu kiểm tra vật phẩm bên người mình một lần, mỉm cười.
"Tìm cái gì vậy? Tìm kiếm lâu như vậy?" Tô Cảnh Dược hỏi.
"Máy nghe lén, không thì anh cho rằng Lư Triệt làm sao biết tôi ở nơi nào. "Ôn Thất Bạch kiểm tra điện thoại di động của mình một lần, cậu cũng chỉ mang theo bên người điện thoại di động, khẳng định là ở trong điện thoại di động.
Nhưng mà, Lư Triệt lắp máy nghe lén vào điện thoại cậu lúc nào, tại sao cậu không có chút ấn tượng nào?
"Để tôi nhìn một chút." Tô Cảnh Dược từ sau lưng Ôn Thất Bạch vươn cánh tay ra, nói là cho anh xem điện thoại di động, trên thực tế mục đích là đem Ôn Thất Bạch đang ngồi ngồi trên sô pha kéo vào trong ngự.c mình.
Sau khi đạt được mục đích, Tô Cảnh Dược mới cầm điện thoại di động từ trong tay Ôn Thất Bạch, cằm đặt trên vai cậu, rũ mắt xuống bắt đầu kiểm tra, bộ dáng chính nhân quân tử.
Ôn Thất Bạch quay đầu nghi ngờ nhìn Tô Cảnh Dược, lại phát hiện ánh mắt anh chính trực, bộ dạng rất ngay thẳng, một chút tâm tư lệch lạc cũng không có.
"Nhìn tôi làm gì? Yêu tôi à? " Tô Cảnh Dược nghiêng mắt nhìn Ôn Thất Bạch, giơ tay lên muốn nắm cằm cậu.
"Ha ha. "Ôn Thất Bạch vỗ tay Tô Cảnh Dược ra, lại cúi đầu nhìn điện thoại di động của mình, trong điện thoại di động có máy nghe lén, nói không chừng những nơi khác cũng bị lắp đặt, luôn có một loại cảm giác mình bị theo dõi, cực kì hoảng hốt.
"Con chip này không đơn giản. "Tô Cảnh Dược đã thấy nhiều loại thủ đoạn nhỏ này, nhìn hai cái liền nhìn ra vấn đề, lắp đặt bên trong điện thoại di động, thực hiện nghe lén từ xa, không phải là thứ gì phức tạp, nhưng anh vẫn giả bộ nghiêm túc.
Tô Cảnh Dược nói xong câu đó liền cảm giác được thân thể Ôn Thất Bạch cứng đờ, mục đích đạt được, nhếch khóe môi, tiếp tục mở miệng, ngữ khí nghiêm túc, "Nói không chừng trong nhà cậu còn có, những máy nghe lén khác, tôi sẽ dành thời gian bảo Lục Mạch hỏi Lư Triệt một chút xem. "
Dành thời gian là khi nào? Ôn Thất Bạch mắt cá ch3t nhìn Tô Cảnh Dược, người đàn ông này lại tính toán mấy thứ xấu xa.
"Bên tôi tương đối an toàn, không bằng cậu đi qua đây ở? " Những lời này của Tô Cảnh Dược nói ý vị thâm trường(*),như sợ Ôn Thất Bạch không biết anh muốn làm gì,
(*) Ý vị thâm trường: ý vị sâu xa, ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.
Ôn Thất Bạch: Ha ha
Không đợi Ôn Thất Bạch từ chối, cửa sổ đã bị đập, hai con mèo ngồi xổm trước cửa sổ, tò mò nhìn chằm chằm Ôn Thất Bạch, nhất là Cáo hoa, còn cho Ôn Thất Bạch nhìn tư thế mèo chiêu tài nhưng lại rất đáng khinh.
Tô Cảnh Dược cong mắt nở nụ cười, anh lại nhớ tới động tác lúc ấy của Tiểu Hắc nhà mình, động tác kia tuy rằng không phải cho anh xem, nhưng khiến anh nhớ như in.
"Động tác Cáo hoa không có tiêu chuẩn như vậy, cậu dạy à? "Tô Cảnh Dược vẫn ôm Ôn Thất Bạch không buông tay, Ôn Thất Bạch chỉ cần động một cái, lưng là có thể dán vào lồng ngự.c anh.
Tim đập giống như trống, làm cho người ta luyến tiếc buông tay.
Ôn Thất Bạch không để ý đến vấn đề của Tô Cảnh Dược, từ trong ngự.c anh chui ra, nhảy xuống sô pha mở cửa cho Cáo hoa và Chiến Quốc.
Đồ tham ăn Chiến Quốc, vừa tiến vào liền đi thẳng tới tủ lạnh, nó đã luyện một kỹ năng mở tủ lạnh, mở tủ, mở ngăn kéo, à đúng rồi, còn có móc các loại lỗ.
Đến khi nhìn thấy ngay cả một con cá khô nhỏ trong tủ lạnh cũng không có, Chiến Quốc không vui, tiêu sái run rẩy lỗ tai, quay đầu nhìn về phía Ôn Thất Bạch.
Cáo hoa theo mắt cá chân Ôn Thất Bạch bắt đầu bò lên trên, trèo thẳng đến đầu vai cậu mới ngồi xổm xuống, còn vươn móng vuốt vỗ vỗ đầu cậu.
"Thằng nhóc này, ba ngày không đánh mày liền lên mái nhà lật ngói đúng không, bắt nạt ai dám bắt ạt lên đầu ông đây." Ôn Thất Bạch đem Cáo hoa túm xuống, nhìn về vẻ mắt đáng khinh của Cáo hoa.
Không cách nào câu thông, cậu hiện tại là người, không thể giống như mèo cào Cáo hoa, lực uy hiếp đối với Cáo hoa cũng càng ngày càng nhỏ, dẫn đến hai mặt hàng này càng ngày càng lớn lối, căn bản không đem cậu để vào mắt.
*
Ninh Phàm không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào, vừa bị Nghệ Thị rút vốn, Tinh Hải liền đem lấy đôi đầu tư tiếp nhận, thế giới này quá ảo ma, dựa vào khoản đầu tư này, ngày mai nói không chừng có thể bắt đầu quay phim.
Anh thậm chí là chạy vội đi tìm Ôn Thất Bạch, ngay cả chuông cửa cũng không muốn ấn, trực tiếp đập cửa.
Chiến Quốc và Cáo hoa hai con bị kinh sợ, toàn bộ đều treo trên người Ôn Thất Bạch, áo ngủ của Ôn Thất Bạch bị cào tất cả đều là dấu móng vuốt mèo.
Tô Cảnh Dược từ trên sô pha đứng lên mở cửa, vừa mới mở cửa ra, Ninh Phàm liền sửng sốt, nghiêng đầu xuyên qua Tô Cảnh Dược nhìn Ôn Thất Bạch trên người treo hai con mèo đang đứng trong phòng khách.
Sau đó, quay đầu và chạy.
Tô Cảnh Dược vươn tay kéo Ninh Phàm trở về, kéo vào trong phòng khách.
Ninh Phàm quả thực là bị dọa thành một đoàn, anh chỉ là tới tìm Ôn Thất Bạch, như thế nào lại ở đây gặp phải ác mộng thời thơ ấu, lại là Tô Cảnh Dược, Tô Cảnh Dược sống sờ sờ, anh ta không ở căn nhà xa hoa của nhà họ Tô mà chạy tới đây làm gì, vì sao lại cùng nam chính của anh liên quan đến nhau, Ninh Phàm đời này chưa từng thấy ảo ma như ngày hôm nay.
Chiến Quốc và Cáo hoa nhìn thấy là người, nhao nhao khinh thường vẫy đuôi, từ trên người Ôn Thất Bạch bò xuống, ngồi xuống sô pha.
"Đạo diễn Ninh, anh không sao chứ? "Ôn Thất Bạch cũng có chút kỳ quái nhìn Ninh Phàm, Tô Cảnh Dược dù thế nào cũng không thể dọa Ninh Phàm thành như vậy.
Ninh Phàm đối với Ôn Thất Bạch lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị Tô Cảnh Dược cắt đứt.
"Cậu ta có thể có chuyện gì? Lá gan rất lớn mà. "Tô Cảnh Dược cười nhạo một tiếng, rũ mắt nhìn về phía Ninh Phàm, trong giọng nói tràn đầy ác ý, "Đúng không, em họ. "
Ninh Phàm nuốt nước bọt, lắp bắp trả lời, "Vâng... Phải, Anh... Anh họ. "
Đã bị dọa thành như vậy rồi, Tô Cảnh Dược còn có mặt mũi nói người ta to gan? Ôn Thất Bạch trừ phi mù mới tin anh nói chuyện.
" Cậu đừng nhìn cậu ta bây giờ, Năm mười tám vì bỏ nhà đi, cố ý báo danh tại một trường đại học xa xôi, huấn luyện quân sự còn chưa bắt đầu đã thu thập đồ đạc chạy trốn, nghe nói vì trốn người, còn ngây trong rừng rậm nguyên thủy hai năm. "Tô Cảnh Dược phủ sạch quan hệ, cả gia tộc phát động thế lực lớn như vậy đi tìm Ninh Phàm cũng không tìm được, nếu không phải tên này muốn hoàn thành giấc mộng quay phim của mình, phỏng chừng có thể ở trong núi sâu cả đời.
Ôn Thất Bạch không nghĩ tới Ninh Phàm một bộ dạng gà yếu, lại có can đảm như vậy, đủ lợi hại, nhưng gan như vậy lại bị Tô Cảnh Dược dọa thành như vậy, Tô Cảnh Dược càng không phải thứ tốt gì.
"Anh... Anh họ, anh đừng nói với mẹ em có được hay không. "Ninh Phàm trốn đông trốn tây, chỉ sợ bị bắt trở về, hiện tại ngay cả quay phim cũng là bị phát hiện thì chạy đi chỗ khác, anh quả thực là bị bức điên rồi.
Tô Cảnh Dược: "Ha ha. "
Ninh Phàm nhìn về phía Ôn Thất Bạch, tựa như nhìn thấy một cọng rơm cứu mạng, nhào về phía Ôn Thất Bạch, ôm lấy đùi cậu.
"Thất Bạch! "
Ôn Thất Bạch:...
"Buông ra. "Tô Cảnh Dược híp mắt nhìn Ninh Phàm, vừa lên đã ôm đùi, anh cũng chưa từng nghe nói qua Ôn Thất Bạch cùng Ninh Phàm quan hệ tốt bao nhiêu.
Ninh Phàm vừa nghe Tô Cảnh Dược nói như vậy, càng cảm thấy có kịch, gắt gao ôm không buông tay,anh mười tám tuổi liền rời khỏi nhà, ấn tượng đối với anh họ của mình chỉ dừng lại ở khi đó, khi đó Tô Cảnh Dược ở gia tộc đã có tiếng nói rất lớn, chỉ cần xử lý Tô Cảnh Dược, sẽ không cần lo lắng sẽ bị nhét bao tải mang về nhà nữa.
"Tôi bảo cậu buông ra không nghe thấy sao? "Tô Cảnh Dược xách cổ áo Ninh Phàm kéo cậu từ trên đùi Ôn Thất Bạch xuống, Chiến Quốc cùng Cáo hoa coi như cho qua, là một con mèo anh không so đo, Ninh Phàm lớn thế này còn muốn nhào lên người Ôn Thất Bạch.
"Tô Cảnh Dược, tốt xấu gì cũng là em trai anh, làm việc không cần tuyệt tình như vậy. "Ôn Thất Bạch dưới ánh mắt càng ngày càng bi thảm của Ninh Phàm, mở miệng.
Tô Cảnh Dược một tay kéo Ninh Phàm, ngước mắt nhìn Ôn Thất Bạch, đưa ra điều kiện của mình, "Đến chỗ tôi ở liền buông tha cho cậu ta. "
Đây là một cái hố đã được đào xong, chỉ chờ cậu nhảy.
"Thế nào? Không muốn? "Tô Cảnh Dược buông Ninh Phàm ra, cong khóe môi nhíu mày nhìn về phía Ôn Thất Bạch,ngữ khí cực kỳ ái muội, "Cậu sợ tôi làm gì cậu sao? "
Ninh Phàm run rẩy một chút, hình như anh nghe được thứ gì đó không nên nghe, anh có thể coi như biết khoản đầu tư gấp đôi này đến từ đâu, nhưng với tư cách là một đạo diễn tận tụy, anh ta quyết định che tai mình lại, ngồi xổm vào góc tường đối diện tường, làm bình phong.
Tô Cảnh Dược nhìn Ninh Phàm ngoan ngoãn che lỗ tai ngồi xổmbên góc tường, tỏ vẻ rất vui mừng.
Ôn Thất Bạch ngược lại hiểu, Ninh Phàm đây là quyết định đemcậu bán đi, ý tốt giúp cậu tacầu tình, cậu ta cứ như vậy đem mình bán đi, có liêm sỉ hay không! Tin hay không tôi để anh trai cậu trói cậu lại!
Tô Cảnh Dược nhìn Ôn Thất Bạch mặt đen muốn ăn thịt người, trong lòng lại càng mềm mại, nửa tháng ác mộng liên tiếp, anh thậm chí cho rằng cứ như vậy mất đi, trái tim cũng giống như bị chém một đao, đau đến cả đêm khó ngủ, không nghĩ tới ông trời cùng anh đùa giỡn hăng say như vậy, tặng cho anh một niềm vui lớn như vậy.
"Ôn Thất Bạch."
Tô Cảnh Dược cong con ngươi, nhìn về phía Ôn Thất Bạch, lần đầu tiên chính thức gọi tên cậu.
Ôn Thất Bạch cũng bị Tô Cảnh Dược làm cho sửng số, Tô Cảnh Dược hình như chưa từng gọi tên cậu, ngẫu nhiên còn gọi Tiểu Hắc, lần này ngược lại làm cho cậu sửng sốt.
"Lại đây, để cho tôi ôm cậu một cái."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.