Tổng Tài Mật Sủng Kiều Thê Có Chút Ngọt

Chương 36: Dạo Phố Với Anh 1






Tô Mục?Tại sao anh ta ở đây?Cả người Cảnh Ninh lập tức căng thẳng, nhìn thoáng qua sau lưng Tô Mục nhưng không thấy bóng dáng của người đàn ông đó.Mộ Hồng Tiêu không quen anh ta, cau mày không vui nói: “Anh là ai?”Mặc dù nhân viên cửa hàng không quen anh ta, nhưng lại biết giám đốc thị trường sau lưng anh ta, vội vàng nhẹ nhàng kéo tay áo của Mộ Hồng Tiêu, nhỏ giọng nói đôi câu.Tô Mục cười khẩy, trực tiếp dặn dò người phía sau: “Từ trước đến nay Lục Thị có một quy tắc, chính là tuyệt đối không ức hiếp khách hàng.

Một cổ đông thị trường nho nhỏ đã dám ngông cuồng chạy đến cửa hàng ức hiếp khách hàng như vậy, cứ thế mãi chẳng phải sẽ liên lụy cũng bôi xấu danh tiếng của Lục Thị sao?”“Giám đốc Lý, nhớ kỹ lời của cô Mộ hôm nay, trở về nói cho chủ tịch Mộ nghe.
Đừng nói Lục Thị chúng tôi không để ý hợp đồng mà đá, loại trừ bọn họ.
Từ nay về sau, quảng trường Thời Đại này, bảo Mộ Thị bọn họ đừng tiếp tục dính dáng nữa!”Giám đốc Lý chấn động mạnh, vội vàng đáp lại.Mộ Hồng Tiêu “ba” một cái, hơi thay đổi sắc mặt.“Anh là người của Lục Thị?”Tô Mục cười nhạt: “Cuối cùng cô Mộ cũng phản ứng kịp.”“...!Cho dù anh là người của Lục Thị, cũng không thể tùy ý ra quyết định!”“Có thể ra quyết định hay không, cô Mô trở về chờ thông báo là được.

Tôi tin tối nay chủ tịch Mộ về đến nhà, nhất định sẽ nói rõ ràng với cô.”Anh ta nói xong, không muốn nói nhảm với Mộ Hồng Tiêu nữa, tự ý đi tới bên cạnh Cảnh Ninh, nhỏ giọng nói: “Cô Cảnh, tổng giám đốc chờ cô ở bên ngoài, cô xem...”Cảnh Ninh hơi đổi sắc mặt, cắn môi.“Bạn tôi còn ở trên tầng...”“Tôi sẽ chịu trách nhiệm giải thích với cô ấy.”Cảnh Ninh ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, cuối cùng vẫn gật đầu.Ra cửa hàng, đi phía bên trái mười mấy mét, quả nhiên thấy người đàn ông nào đó đứng ở chỗ ấy.Anh mặc âu phục màu đen, vẫn là dáng vẻ kỹ lưỡng, mặt mày sâu xa, anh tuấn mà cao ráo, đứng ở đó thì giống như tự tạo thành phong cảnh đẹp.Thấy cô, anh vẫy vẫy tay với cô.Cảnh Ninh đi tới, đứng yên ở chỗ cách anh một bước, miễn cưỡng cười cười.“Tổng giám đốc Lục, thật trùng hợp! Anh cũng ra đây dạo phố?”Lục Cảnh Thâm nhếch môi, giơ tay lên kéo cô tới.Cảnh Ninh không để ý, dưới chân lảo đảo một bước, bị anh kéo vào trong lòng, lập tức hoảng sợ.“Anh làm gì thế?”“Đừng nhúc nhích.”Lục Cảnh Thâm nâng tay giúp cô lấy xuống chút vụn không biết dính lên tóc từ lúc nào, động tác dịu dàng lại rất tự nhiên.Cảnh Ninh ngơ ngác, mặt không tự chủ được đỏ lên.Cô hơi lui về sau một bước, giơ tay lên vén một lọn tóc ra sau tai, khó hiểu không dám nhìn vào mắt của anh.“Chuyện đó...!Vừa rồi cảm ơn anh, phái Tô Mục vào giải vây giúp tôi.”Lục Cảnh Thâm cười cười, thản nhiên nói: “Tình cờ đi ngang qua phát hiện trong cửa hàng có người đang cãi vã, nghe giọng nói giống em, kết quả thật sự là vậy.
Không thể không nói chúng ta rất có duyên phận, đi dạo phố cũng có thể gặp được.”Cảnh Ninh: …Cô ngẩng đầu nhìn anh một cái, hơi tò mò.“Không phải lúc này anh nên đi làm ở công ty sao? Sao lại ra đây dạo phố?”Người đàn ông không đổi sắc mặt nói dối: “Hôm nay tôi nghỉ.”“Vậy à!”Mặc dù Cảnh Ninh hơi nghi ngờ, tại sao Lục Cảnh Thâm lại nghỉ vào thứ hai.

Nhưng nghĩ đến anh là ông chủ, thời gian nghỉ ngơi đều do bản thân quyết định, cho nên cũng bình thường.Cô nhìn xung quanh, không thấy có người khác, bèn hỏi: “Anh đi dạo phố một mình sao?”Lục Cảnh Thâm gật đầu.“Vậy không phải rất chán sao?”“Có chút, cho nên lát nữa em có thể cùng đi dạo với tôi không?”Cảnh Ninh sửng sốt.Vấn đề này...!Khó trả lời!Cô miễn cưỡng cười, từ chối: “Tôi đi cùng bạn thân, anh...!không tiện cho lắm!”Lục Cảnh Thâm suy nghĩ một chút, gật đầu: “Đúng vậy.”Anh bỗng nhiên lấy ra một tấm thẻ in chữ vàng màu đen, bỏ vào trong lòng bàn tay cô.“Em cầm cái này đi.”Cảnh Ninh ngơ ngẩn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.