Tổng Tài, Làm Phản Diện Phải Ngoan

Chương 6: " đừng khóc".






Bên này Tịch Húc Sâm nghe cô khóc liền nhíu mày, cứ tưởng cô đã biết chuyện của Tịch Điềm Điềm nên uất ức, anh cũng vì biết tin nên mới gọi cho cô, và còn.... mượn cớ nghe giọng của cô để thõa niềm mong nhớ, anh hít một ngụm khí lạnh, sau đó cố gắng thong thả nói:”....đừng khóc”.
Anh nói đừng khóc nhưng Tịch hân Nghiêng vẫn cứ khóc, khóc ngày càng lớn, anh biết an ủi cô kìa, thật là hạnh phúc.
Tịch Húc Sâm lại hít sâu một cái, anh không biết nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi nghe cô khóc, ở một không gian cô không thấy được lặng lẽ đỏ mắt....
Ước lượng đã khóc đủ, cô không khóc nữa, hít hít mũi áp tai vào điện thoại, với tình huống này ví dụ là nữ phụ thì đã tắt máy từ lâu rồi, nhưng cô thì không.
Tịch Húc Sâm nghe cô khóc xong, anh lại bình tĩnh hướng cô mà nói:” đừng buồn” vẫn còn có anh.

Anh không dám nói vế sau, chỉ nói cho cô nghe hai chữ đầu, còn câu sau thì giữ trong lòng.
Cô nghe anh nói như thế thì chun môi:” cháu biết rồi ạ”, Tịch khúc gỗ lại ừ một tiếng.
Theo lẽ thường hai người nói như thế liền kết thúc câu chuyện, bởi vì một người kiệm lời, môt người lai không chú tâm nên mới xảy ra tình trạng đó, mà nay Tịch Hân Nghiêng rất quan tâm đến anh, làm gì có chuyện tắt máy sớm như thế, cô cũng không sợ bị anh nhìn ra sơ hở gì, nói hết đông sang tây, chuyện trên trời dưới đất đều đem ra nói xong một lượt, Tịch Húc Sâm chỉ nghĩ cô vì chuyện con riêng mà buồn bã nên mới như thế, anh rất tốt bụng lắng nghe, cô còn nói với anh cô còn muốn nuôi mèo nữa.
Tịch Húc Sâm yên lặng ghi nhớ.
Sau đó... không có sau đó, cô nói mải mê quá ngủ lúc nào cũng không hay.....
Không biết cô ngủ bao lâu, chỉ nghe trong di động vang lên lời chúc ngủ ngon rồi tắt máy.
Hôm sau, đồng hồ báo thức reo lên đúng 6 giờ, Tịch Hân Nghiêng rầu rĩ thức đây, bên cạnh di động đã tắt từ lúc nào, cô thầm tiếc nuối rồi tự phỉ nhổ chính mình, khó lắm nam phản diện mới gọi điện cho cô đó....
Tịch Hân Nghiêng lăn lộn trên giường tự trách mình sau đó lại thay mặc nữ phụ bò xuống giường đi học.
Là một bà chủ của stuido 9 giờ mở cửa, 8 giờ thức dậy thành thói quen, hôm nay lại đôt nhiện dậy sớm làm cô chịu không nổi, cả người uể oải như bước đi trên mây, sau khi thay xong đồng phục, cô liền bỏ sách vở vào balo, ra khỏi phòng.
Bàn ăn dưới nhà mẹ của cô đã chờ sẵn, bên cạnh là một người đàn ông đeo kính, sắc mặt không được tốt.
Cô nghĩ có lẽ vị này chính là nguồn gốc gây nên sự việc ngày hôm nay, là Tịch Húc Diệu.

Không khí căn thẳng như vậy... là cãi nhau sao?.
Tịch Húc Diệu nhìn thấy cô bước xuống lầu, trong mắt lóe lên ngạc nhiên, gạt qua thâm trầm nhỉn cô cười:” sao con gái của ba sáng nay dậy sớm vậy, không ngủ nữa sao?”.
Ha ~ quả nhiên nữ phụ bị chiều đến hư, rất tiếc.... bây giờ đây chính là Tịch Hân Nghiêng ngoài đời thực xuyên sách có kỷ cương đàng hoàng.
Cô nhìn ông, khẽ cười:” ba à, con cũng nên đến lúc trưởng thành, từ giờ trở đi con muốn mính nghiêm túc học tập”.
Tịch Húc Diệu nghe vậy thì đương nhiên mừng rỡ:” tốt quá, con gái ba trưởng thành rồi”.
Phượng Vũ Vân nãy giờ ngồi im lặng, nghe ông nói câu này thì nhíu mày, phản bác:” ai là con gái ông, con bé chỉ là con của duy nhất một mình tôi, ông lo mà đón con gái rượu của ông về nhà đi”.
“ bà... bà làm ơn đừng gây rối được không?”. Tịch Húc Diệu nhíu mày khó chịu.
Mẹ cô còn muốn nói thêm, nhưng bị cô kéo lại, đánh trống lảng:” mẹ à ~ mẹ ăn sáng chưa, chưa ăn thì chúng ta cùng ăn nhé”.
Phượng Vũ vân được con gái mình thổi gió liền quên mất đi chuyện của Tịch Húc Diệu, bà cười tươi vỗ vỗ bản tay cô:” được, được, mẹ con mình cùng ăn sáng”. Nói xong thì quay người gọi giúp việc dọn thức ăn lên.
Tịch Húc Diệu bị bỏ mặt nãy giờ cũng rất khó xử, muốn nói lại thôi, cô nhìn ông, liền biết ông muốn nói đến cái gì, trong sách khi ông nói muốn đưa Tịch Điềm Điềm về thì nguyên chủ rất tức giận.

Cô hiện tại muốn giữ vững lập trường của mình không đụng vào nữ chính, nước sông không phạm nước giếng mà sống cho thật vui vẻ với nam thần của cô, nghĩ đến Tịch Húc Sâm cô liền hạnh phúc cười cười, hướng về phí ông hỏi, ông không tiến thì cô tiến:” ba dường như có chuyện gì muốn nói hay sao?”.
Ông lập tức mừng rỡ:” đúng đúng, ba...”.
“ hừ...~”.
Phượng Vũ Vân bên cạnh khó chịu hừ một tiếng, cô bất đắc dĩ day trán, vỗ vai an ủi mẹ cô một cái rồi nhìn Tịch Húc Diệu:” không sao, ba nói tiếp đi”.
Tịch Húc Diệu ngồi thẳng người, sau đó nói:” con có một đứa em gái, ba muốn đem con bé về... con...”.
Lúc này ông ngập ngừng, cô chớp mắt nói:” ba không cần hỏi ý kiến của con, em ấy cũng là con của ba, căn nhà này ba muốn đưa ai về đều có thể”.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.