Tổng Tài, Làm Phản Diện Phải Ngoan

Chương 4: Mẹ của nữ phụ






Nhà rất to, trong mắt cô thì nó là như thế, trong lòng có một chút sợ hãi người khác phát hiện, cô lướt qua cầu thang, đôi chân thon dài yêu mị từ từ đi xuống, phía xa xa là một người phụ nữ khoác áo choàng lông thẫn thờ nhìn về phía cửa sổ, cô lại gần, phát hiện trong đôi mắt người phụ nữ này vương đầy tơ máu, chắc có lẽ vừa mới khóc xong, người phụ nữ này cũng nhìn cô, đôi mắt bà ấy lại ướt nhòe, cô tự hỏi vì sao bà ấy lại khóc?.
Tịch Hân Nghiêng đang tính hỏi bà ấy, chưa kịp nói thì bà ấy đã dành trước, khóc đến hoa lê đái vũ:” con gái.... sao mẹ con chúng ta lại khổ thế này chứ”.
Cô nghe xong thì rất ngạc nhiên, ba ấy là Phượng Vũ Vân?.
“mẹ ~”.

“ ô ~ con gái, cũng tại ba con, ngày mai con hồ ly đó sẽ về đây, ngôi nhà này sẽ không còn chỗ chứa mẹ con chúng ta nữa....”
Xác định đúng, người này chính là mẹ của nữ phụ, nghe bà ấy nói thế, tuy cô khó tiếp xúc với người lạ, nhưng người này là mẹ của thân thể, cảm xúc thân thuộc từ thân nhân mang lại ảnh hưởng đến cô, cô chiếm thân thể người ta, cũng nên chăm sóc và bảo vệ cho mẹ của người ta thật tốt, cô không nghĩ mình còn có thể trở về hay không, bởi sâu trong thâm tâm cô dường như có một sức mạnh nói với cô rằng không thể, cô cũng chấp nhận gọi người trước mắt này là mẹ.
Nghe đến mẹ mình gọi “ hồ ly tinh” cô mờ mịt không hiểu gì:” mẹ à, ai là hồ ly tinh?”.
Bà chậm nước mắt:” con đừng biết, biết rồi sẽ không tốt, cái đứa con rơi cùa ba con ngày mai sẽ về đây, con đừng biết”.
Tịch Hân Nghiêng:”....”.
Được rồi, bà cũng đã nói ra khỏi miệng, bảo cô đừng nên biết, cô làm sao mà làm được.
Nữ chính xuất hiện? Tịch Điềm Điềm?.
nếu theo như lời bà nói như vậy thì chứng tỏ... chuyện chỉ mới bắt đầu, cô thầm nghĩ may mắn, hiện tại đây là thời gian anh còn đang ở mĩ, thỉnh thoảng nữ phụ cũng có nói chuyện với anh, nhưng do anh vốn trầm lặng, không thể kéo dài được câu chuyện, mà nữ phụ cũng nghĩ anh tẻ nhạt nên mỗi lần nòi chuyện đều kết thúc rất nhanh, như thế anh sẽ không phát hiện ra được.

Tính cách của nữ phụ và cô có phần tương tự nhau, cô lại rất rõ nữ phụ, có thể hòa nhập một cách hợp lý.
Tịch Hân Nghiêng thở dài, ngồi xuống an ủi bà, cô hiện tại chỉ muốn an phận mà theo đuổi nam thần của cô thôi được không, nam nữ chính gì đó thì khỏi đi, người ta là nhân vật chính, đến cả tên cũng đẹp như vậy thì ai mà sánh bằng, nữ phụ chỉ hợp với phản diện thôi, cô không phải nguyên chủ, chuyện của bọn họ không liên quan gì đến cô cả.
“ ......mẹ à, người đừng buồn nữa có được không?”.
Tịch Hân Nghiêng dùng giọng điệu cứng ngắc an ủi bà, chuyện này cô không biết phải làm như thế nào, cũng không rõ khuyên can như thế nào cho hợp ý, dù sao đây cũng là một chuyện khó xử lý, lỗi lầm của người lớn gây ra, vế sau không thể biết rõ ràng.
Trong truyện, Tịch Húc Diệu sau khi cưới mẹ của nữ phụ, có một lần cãi nhau, ông tức giận ra ngoài uống say rồi xảy ra tình một đêm.
Cứ ngỡ vui đùa qua thôi, ai ngờ lại có thai Tịch Điềm Điềm, mà khi đó mẹ của nữ phụ cũng biết mình mang thai, nói đến cái tình một đêm, sự việc này ngoài đối tượng ra thì không ai biết, ba của nữ phụ lâu dần cũng không có ấn tượng, vì vậy sự tồn tại của nữ chính về sau khi mẹ của nữ chính mất đi mới được khơi ra ánh sáng.
“ con nói xem phải làm sao, chúng ta... hay là chúng ta...”.
“ mẹ à, chúng ta không nên”. Vì đã đọc qua tình tiết này, khi bà nói đến đây, cô liền biết bà ấy muốn nói gì, bà ấy vế sau sẽ nói “ nếu không chúng ta tìm cách không cho nó vào cái nhà này”, đừng làm, vì có làm gì cũng sẽ không thành công, không những mất đi nắm gạo, không được gì mà còn kết thù với nữ chính và nam chính, như thế thì cuộc sống này không ổn tí nào cả, người ta có hào quang nhân vật chính, vẫn là thôi đi.

“...hức.... mẹ con mình khổ quá mà..”
Bà nhào vào lòng cô khóc, Tịch Hân Nghiêng biết cảm giác này không dễ chịu gì cho cam, biết chồng mình có con riêng, dù là vọ tình nhưng nhìn chung vẫn giống như bị phản bội hôn nhân, ai mà chịu nổi, Phượng Vũ Vân trong truyện vì chuyện này mà đã làm ra nhiều chuyện rất quá đáng, lúc đó cô còn rầm rì cho qua, nhưng bây giờ thì không được, trước mắt cô, những nhân vật này đều là mạng sống, cô không thể cứu vớt như thần, nhưng ít nhất cô có thể ngăn cản bà ấy đừng mắc sai lầm.
Suy cho cùng bà ấy làm những việc này cũng chỉ là do sợ hãi mất đi gia đình, bà ấy đã quá tội nghiệp, cô không muốn người phụ nữ tội nghiệp này lại bị người khác ghen ghét.
“mẹ à ~ lúc này chúng ta nên bình tĩnh, đừng suy nghĩ gì nhiều, cũng đừng lo lắng, mẹ còn có con, nếu bố không cần mẹ, thì còn có con, được không?... phụ nữ xinh đẹp thì không nên khóc, điều chúng ta cần có bây giờ là phải bình an sống thật tốt”.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.