Tôi Và Boss Phản Diện Là Hôn Phu Của Nhau

Chương 7:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Danh Yển nhanh chống tìm một góc cho mình, cậu từ không gian lấy ra chăn nệm của khách sạn trải xuống sàn nhà.
Kẻ ăn nhờ ở đậu là cậu mà nơi ngủ trông còn ấm áp hơn bốn người kia.
Lục Tử Tự nhìn cậu chui vào trong chăn.
Bốn người nhìn cậu mà trợn mắt, bọn họ chỉ tìm một nơi sạch sẽ nằm xuống hoặc dựa tường mà ngủ, còn phiếu đổi lương thực nhìn thì thấy đáng thương đấy nhưng bây giờ cứ như là tiểu thiếu gia thoã mãn mà chui vào chăn ngủ ngon lành.
Còn bọn họ nhìn thế nào cũng thấy giống mấy tên vệ sĩ cao to chuyên đi theo bảo vệ thiếu gia.
Chỉ chốc lát sau, trong chăn đã truyền ra tiếng khò khè nho nhỏ.
"Ngủ đi" - Tần Thương lên tiếng.

Ba người Lục Tử Tự cũng không tiếp tục nói chuyện nữa.
Không gian nhanh chóng yên tỉnh, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng ngáy nhỏ xíu khi có khi không của thiếu niên đang vùi đầu mà ngủ.
Tần Thương nhìn đống chăn nhỏ ở góc tường mà trầm tư.
Nhóc này tuy nhìn thấy yếu ớt đáng thương, đôi mắt khi nhìn hắn luôn toát ra vẻ ngập ngừng sợ hãi, nhưng nhìn xem cậu còn biết hưởng thụ hơn cả hắn.
Có thể sống một mình trong thời kì mạt thế khắp nơi toàn là zombie đến tận bây giờ cũng xem như có bản lĩnh.
Nhưng Tần Thương đâu biết, Danh Yển sống đến bây giờ đều nhờ cả vào vận may bùng nổ không ấy chứ.
Tần Thương nhắm mắt dựa vào lưng ghế sopha, yên lặng chú ý động tĩnh bên ngoài.
______________
Trời còn chưa sáng Danh Yển đã tỉnh giấc.
Cậu nhìn qua Tần Thương đã nhắm mắt ngồi trên sopha, cậu nghĩ là hắn đang ngủ.
Danh Yển nhẹ chân nhẹ tay mà thu dọn chăn nệm vào không gian.
Lúc đêm qua đến đây, cậu có quan sát thấy ngôi nhà này có bồn chứa nước phía trên mái nhà, có thể vẫn còn nước để dùng.
Cậu muốn tranh thủ lúc bốn người còn chưa tỉnh giấc mà lau sạch cơ thể một lần.
Cơ thể bây giờ ngứa ngáy dinh dính rất khó chịu.
Danh Yển đi vào phòng tắm thì Tần Thương đã mở mắt nhưng hắn mặc kệ, miễn là cậu không gây phiền phức thì làm gì cũng có thể.

Bồn chứa vẫn còn rất nhiều nước, Danh Yển không dám tắm sợ phát ra tiếng ồn làm phiền bốn người đang ngủ trong phòng khách, cậu chỉ đành lấy một cái khăn mà lau sạch cơ thể.
Sau đó lấy một bộ quần áo mới trong không gian mặc vào.
Khi cậu ra ngoài vừa đúng lúc bốn người bọn họ đang mở cửa xe ngồi vào, Danh Yển giật mình vội chạy nhanh theo phía sau rồi chui vào xe.
Xe bắt đầu lăn bánh điểm đến chính là thành phố Nam Hoa.
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad co1thuyennho, những nơi khác đều là đăng lậu không có sự cho phép của tác giả, xin hãy đọc tại trang chính chủ)
Vì hôm qua cậu đổi hoa quả với họ nên hôm nay thái độ của ba người Lục Tử Tự với cậu rất tốt.
Danh Yển giả đò hỏi thăm ba người Lục Tử Tự:
" Mọi người định đi đến đâu vậy, có thể giúp tôi đến thành phố Chu Bắc hay không?".
Bọn họ còn chưa trả lời thì người luôn yên lặng đại boss Tần Thương lên tiếng:
" Ghé ngang thành phố Nam Lân chính là tìm cậu đấy, Danh tiểu thiếu gia."
Mặt Danh Yển ngừng cười lập tức, xong rồi xong rồi đây có phải là muốn tính sổ chuyện lúc trước nguyên chủ bỏ trốn làm mất mặt Tần gia hay không.
Thật oan quá đi, người bỏ trốn cũng không phải là cậu, nếu là cậu thì cậu sẽ an an phận phận có bị đuổi cũng sẽ không rời đi thành phố Chu Bắc, thật oan ức mà.

Danh Yển định tiếp tục giả bộ dáng đáng thương cầu khoan hồng thì Tần Thương đã tiếp tục cất lời:
" Bây giờ cậu rất có giá trị đấy, ngoan ngoãn cho tôi.
Nếu không cho dù cha cậu có dùng năm kho lương thực cầu xin tìm cậu về thì tôi cũng mặc kệ".
Lời nói mười phần hung hăng, cộng với dáng người cao lớn cường tráng của đối phương làm cho Danh Yển rụt cổ lại ngồi cứng đờ một góc trong xe.
Trong lòng cảm thấy hơi uất ức, kiếp trước cậu cũng là con cưng trong lòng cha mẹ của mình, cậu từ nhỏ rất hiểu chuyện là một đứa con ngoan, bởi vậy cha mẹ chưa bao giờ la mắng gì cậu.
Bây giờ xuyên qua thì lại bị đại boss hung dữ như vậy nhưng chỉ có thể rụt cổ nín thinh, cảm thấy uất ức vô cùng.
Đúng là đáng ghét, nhưng chỉ có thể im re, vì cậu không đánh thắng nổi Tần Thương, hức!
Ba người Lục Tử Tự người thì lái xe, hai người còn lại xem cậu bị dạy bảo mà còn cười vui vẻ vô cùng, đúng là thiếu đánh mà..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.