Tôi Từng Xuyên Qua Bộ Phim Này

Chương 174:




– Đồ lừa đảo! Lừa đảo! Lừa đảo! – Ninh Ninh vừa chạy trở về vừa chửi nhỏ, – Anh là đồ lừa đảo, anh rõ ràng không định trở về với em!
Nguyên nhân gì mà người đeo mặt nạ lại rời đi, trong lòng ai cũng đều hiểu rõ, nhất định là có một người, một người phù hợp với tất cả các điều kiện đã tự nguyện trở thành người trông cửa.
Nếu là anh làm không bằng để em làm còn hơn.
– Tôi ở đây!! – Ninh Ninh dừng lại phía sau một đám người đeo mặt nạ, bọn họ tụ tập ở cửa rạp chiếu phim, giống như một đoàn xe ở ngã tư đường, bên ngoài vào không được, bên trong không ra được, hít sâu một hơi hét lên với họ, – Không phải muốn bắt tôi hay sao? Mau đến đây đi, không bắt là tôi chạy đó.
Có mấy người quay đầu lại nhìn cô rồi tiếp tục chen vào bên trong.
– Tại sao không tới bắt tôi? – Ninh Ninh đi về phía bọn họ, đột nhiên cánh tay bị siết chặt, bị Văn Vũ kéo trở về.
Ninh Ninh không ngừng giãy dụa liền bị anh tát vào mặt.
– Em bình tĩnh được không! – Văn Vũ quát vào cô.
Ninh Ninh bụm mặt, nóng bỏng đau rát.
– Anh trai không hề phụ lòng em. – Văn Vũ đè bờ vai cô nói, ánh mắt nặng nề, – Em cũng không hề phụ lòng anh ấy.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi cùng với tiếng cười tiếng kêu của người đeo mặt nạ.
– Đồ phản bội.
– Giết nó, giết nó.
– Làm tốt lắm!
– Một đao cuối cùng để tôi đi.
– Còn chờ gì nữa? – Văn Vũ bắt lấy tay Ninh Ninh, – Chạy mau!
– A a a!!- Ninh Ninh chạy theo anh, vừa chạy vừa phát ra tiếng gào thắt gan thắt ruột.
Vì sao con người lại yếu ớt như thế, vì sao cô lại yếu ớt như thế, ngay cả người mình yêu nhất cũng không cứu được, vào thời khắc mấu chốt không làm gì được, chỉ biết chạy trốn như chó nhà có tang.
Tiếng ồn ào sau lưng vẫn tiếp tục, giết chóc trong rạp chiếu phim vẫn còn tiếp tục, cho đến khi một âm thanh nói…
– Kết thúc rồi.
Tiếng ồn ào đột ngột dừng lại, đám đông dần dần tách ra, mấy người đeo mặt nạ đằng đằng sát khí từ bên trong đi ra, đi đầu là mặt nạ thỏ, trong tay cầm một chiếc mặt nạ ngọc thạch.
Một chiếc mặt nạ ngọc thạch với nét hoa đào diễm lệ nhuộm nơi khóe mắt.
Ném mặt nạ ngọc thạch xuống dưới đất, gã cười lạnh, nhìn bóng lưng Ninh Ninh nói:
– Tiếp tục.
Ầm ầm, ầm ầm —— tiếng bước chân vang lên, giống như có hàng vạn con ngựa cùng chạy, đuổi theo phía sau Ninh Ninh cùng Văn Vũ.
– Nhanh nữa lên! – Văn Vũ hô, – Họ đang đuổi theo.
Ninh Ninh đầu tiên là vui mừng, sau đó nước mắt tràn mi, quay đầu lại thì thào, – Bọn họ không thể nào bỏ qua anh ấy mà đuổi theo em được, anh Trung Đường…
Anh nói anh sẽ trở về bên em, nhưng mỗi một mặt nạ lao ra đều không có anh.
Không có mặt nạ ngọc thạch với đuôi mắt hoa đào…thuộc về anh.
Chạy đến một đầu ngõ, mũi chân Văn Vũ chuyển sang một hướng, nhanh chóng xông vào ngõ nhỏ, trên đỉnh đầu có một cây dây gai, trên sợi dây phơi một cái chăn, bị gió xé rơi xuống trùm lên người hai người, chiếc chăn màu trắng như tuyết hòa một màu với sương mù màu trắng, Văn Vũ ôm lấy Ninh Ninh cuộn ở bên trong chiếc chăn, tiếng bước chân bên ngoài chia làm hai hướng, một hướng tiến vào ngõ nhỏ, chạy vút qua mặt hai người.
Chờ tiếng bước chân đi xa rồi Văn Vũ vứt chiếc chăn đi kéo Ninh Ninh chạy ra ngoài ngõ nhỏ.
– Từ đã. – Ninh Ninh hỏi, – Chúng ta đi đâu đây?
Hai người đang đi theo hướng lúc họ đến.
– Tất cả các con đường khác đều bị chặn. – Văn Vũ nói, – Chỉ còn lại một con đường…chúng ta hãy quay lại Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
– Ý kiến hay! – Ninh Ninh hai mắt sáng lên, trên mặt tràn ngập hy vọng, cao giọng hẳn lên, – Anh Trung Đường nhất định đang ở đó chờ chúng ta!
Văn Vũ dừng lại, đưa lưng về phía cô ừ một tiếng.
Ninh Ninh yên lặng đi theo anh vài bước, đột nhiên khóc lên:
– Anh nói dối.
Văn Vũ sững người sau đó quay người lại nhìn cô.
– Anh Trung Đường gạt em, anh cũng gạt em. – Nước mắt Ninh Ninh chảy giàn giụa, nghẹn ngào nói, – Anh không phải trở về tìm anh ấy…Anh giống như anh ấy muốn quay lại để làm người trông cửa.
Văn Vũ há to miệng muốn nói nhưng rồi chỉ thở dài, đưa tay ấn mi tâm, bất đắc dĩ nói:
– Chuyện nói dối như này vẫn là anh trai am hiểu hơn, anh vừa nói thì đã bị vạch trần rồi.
– Không được đi! – Ninh Ninh ôm lấy cánh tay của anh, khóc nói, – Nếu anh không chạy nổi em sẽ dìu anh đi, chúng ta cùng ra ngoài tìm một nơi trốn đi, trốn cho đến khi trời sáng và cảnh sát tới…
– Đến khi trời sáng thì người đeo mặt nạ cũng sẽ không biến mất, cảnh sát tới cũng sẽ không nhìn thấy họ. – Văn Vũ bật cười, lau đi nước mắt trên mặt cô, đau xót nói, – Nhất định phải có một người trông cửa.
– Đừng có mơ.
Văn Vũ cùng với Ninh Ninh đều sững sờ, sau đó đồng thời cảnh giác nhìn về phía trước.
Mặt nạ thỏ từ trong sương mù dày đặc đi tới, đi theo còn có bốn người đàn ông, người nào cũng như hung thần ác sát, tỏa ra khí tức liều mạng.
– Đoán ngay được các người sẽ quay trở lại. – Mặt nạ thỏ rút ra con dao nhỏ, cười lạnh nói, – Tôi đã chờ sẵn rồi.
Gã đè thấp người xông đến, muốn đâm con dao trong tay vào lồ||g ngực Văn Vũ, kết quả Văn Vũ nghiêng người né tránh được, cổ tay chặt lên khuỷu tay gã, con dao rơi xuống đất, anh ngay lập tức thúc đầu gối vào bụng gã.
Trong tiếng nôn khan của mặt nạ thỏ, Văn Vũ nhặt con dao lên, nói:
– Cảm…tránh mau!
Câu đầu tiên là nói với mặt nạ thỏ, câu thứ hai là nói với Ninh Ninh.
Ninh Ninh vội vàng xoay người chạy về hướng lối đi bộ, bên cạnh lối đi bộ mở rất nhiều cửa hàng, đèn rất sáng, nhưng không có người, họ đều đã chạy nạn rồi. Cô gần như là xông vào một cửa hàng tiện lợi, vừa mới đóng cửa lại thì mặt nạ thỏ ngay lập tức xông vào cửa hàng tiện lợi, cách cánh cửa thủy tinh, một đôi mắt ngập sợi tơ máu mà gườm gườm nhìn cô.
– Mặc kệ nó. – Người đeo mặt nạ đang vây lấy Văn Vũ hô, – Mau tới đây giúp đi, thằng này rất khó đối phó.
– Đến ngay đây. – Mặt nạ thỏ trả lời nhưng không lập tức đi hỗ trợ mà là quan sát tứ phía, sau đó dời xe đạp và xe điện đậu trên vỉa hè chất đống trước cửa hàng tiện lợi, trước khi đi cười dữ tợn với Ninh Ninh, – Chờ đấy, tiếp theo chính là em gái.
Ninh Ninh làm sao có thể chịu ngồi chờ chết.
Cô quay người trở lại vào bên trong cửa hàng tiện lợi, cửa hàng tiện lợi không lớn, có ba cái kệ gỗ bày đủ loại đồ ăn vặt, trên quầy có một nắm tiền lẻ, một thùng Oden nhỏ cùng với hai phần cơm nắm.
Nhân viên cửa hàng cùng khách hàng đều chạy rồi phải không? Ninh Ninh đi vào phòng nhân viên, may mắn phát hiện bên trong có một cái cửa sổ, cửa sổ chống trộm chưa hàn, mở ra là quay ra một lối đi bộ khác ở bên kia.
Cửa sổ không lớn, Ninh Ninh biết ơn vì sự nghiệp của cô là một diễn viên – sự nghiệp giảm cân cả đời.
Cởi áo ra, cố gắng giảm kích thước cơ thể, Ninh Ninh trèo ra ngoài cửa sổ, sau khi đặt chân xuống đất, cô do dự quay đầu lại nhìn, sau đó cắn răng chạy về phía rạp chiếu phim.
Nếu cô tiếp tục ở lại, cô cũng không thể làm được bất cứ điều gì.
– Em chỉ có thể làm một chuyện…- Ninh Ninh vừa chạy vừa nghĩ.
Lúc tới, hai người ở bên nhau.
Lúc chạy trốn, hai người ở cùng nhau.
Đến bây giờ, cũng chỉ còn lại có một mình cô.
Đang chạy, đột nhiên phía sau truyền đến tiếng đuổi theo, cô nghe thấy tiếng kêu tức hổn hển của mặt nạ thỏ:
– Tôi nhìn thấy nó rồi, ở đằng trước, ở đằng trước, đuổi theo!
Nước mắt làm mờ tầm nhìn, bọn họ đuổi tới, vậy thì Văn Vũ…
Một cái tay từ phía sau duỗi tới hung hăng túm lấy tóc cô.
Ninh Ninh đau đớn hét lên, nhưng không hề dừng lại mà càng tăng tốc bước chân chạy về phía trước, để lại cho đối phương một mảng tóc kèm da đầu dính máu.
Sương mù dày đặc cuồn cuộn, như đào như biển, Rạp chiếu phim Nhân Sinh đang ở ngay trước mặt.
– Còn lâu mới để mày thành công! – Mặt nạ thỏ từ phía sau bay nhào tới, hất Ninh Ninh ngã nhào xuống đất.
– Buông ra! – Cơ thể Ninh Ninh bị mặt nạ thỏ đè ép, đứng lên cũng không đứng nổi, chỉ đành phải nằm rạp dưới đất, ra sức giãy giụa, dùng cả tay lần chân bò về phía rạp chiếu phim, nước mắt lăn dài trên má. Cô không muốn ngoài khóc ra thì không biết làm gì khác, không muốn ngoài khóc ra thì không cứu được ai cả, chuyện mà cô có thể làm chỉ có, chỉ có chuyện này nhất định phải làm được…
Những ngón tay lê lết cuối cùng cũng chạm đến bậc thang trước cửa rạp chiếu phim, nhưng sau lưng cô cũng có tiếng bước chân dày đặc, Ninh Ninh ngẩng đầu hướng về cửa rạp chiếu phim hét lớn:
– Tôi tự nguyện trở thành người trông cửa! Tôi tự nguyện trở thành người trông cửa!
Cánh cửa được đóng chặt, không có một âm thanh hồi âm nào cả.
Thay vào đó là tiếng bước chân của những người đeo mặt nạ ngày càng gần hơn, càng ngày càng dồn dập hơn.
Trong mắt Ninh Ninh hiện lên một tia tuyệt vọng, lẽ nào cô thất bại rồi? Đã đến đây rồi, chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, cô hét to với rạp chiếu phim:
– Hãy để tôi làm người trông cửa, anh đã nói rồi, tôi phù hợp với tất cả điều kiện, tôi có thể trở thành người trông cửa, hãy để tôi làm, cầu xin anh, hãy để tôi làm!
– Đuổi kịp rồi! – Một bàn chân to giơ lên ​​cao sau đó giẫm mạnh lên tay Ninh Ninh, nghiến qua nghiền lại, muốn ép cái tay kia rời khỏi bậc thang.
Ninh Ninh thà chết cũng không chịu dịch chuyển cái tay kia, dẫu cho âm thanh xương cốt vỡ vụn ra cũng không chịu dời, nước mắt đầy mặt, lặp đi lặp lại một câu:
– Hãy để tôi làm người trông cửa, để tôi làm người trông cửa…
– Không được rồi.
Bàn chân đang nghiền qua nghiền lại khựng lại, một người đeo mặt nạ nhìn lại theo tiếng nói, hai người đeo mặt nạ cùng nhìn lại, tất cả người đeo mặt nạ cùng nhìn lại theo tiếng nói đó.
Ninh Ninh hơi giật mình nhìn về phía trước.
– Em không thể trở thành người trông cửa…
Cánh cửa lớn của Rạp chiếu phim từ từ mở ra hai bên, sương mù trắng dày đặc từ bên trong lan tràn ra, che lấp tầm mắt mọi người, chỉ có giọng nói quen thuộc nhất, cảm động nhất thế giới này khẽ vang lên bên tai Ninh Ninh.
– Bởi vì…
Trong sương mù dày đặc nổi lên một tấm mặt nạ, tinh chất ngọc thạch, khóe mắt nhuộm sắc hoa đào diễm lệ.
– Anh đã là người trông cửa rồi.
Kèm theo những lời này, vô tận sương mù được rót vào mặt nạ, mái tóc đen dài được sinh ra, tứ chi mảnh khảnh và thân hình cân đối – để chiến đấu và giam giữ tất cả những người đeo mặt nạ, Rạp chiếu phim sẽ cho bạn cơ thể mạnh nhất!
– Mau ngăn cản nó!  – Mặt nạ thỏ hét lên.
Không ai quan tâm đến Ninh Ninh nữa, toàn bộ gào thét lao về phía Thạch Trung Đường. Ngay vào lúc mặt nạ thỏ sắp chạm vào mặt nạ ngọc thạch kia…
Thạch Trung Đường từ từ mở mắt ra.
Sắc hoa đào nơi khóe mắt bỗng nhiên ngưng kết thành từng cánh hoa đào, như hoa như nước mắt, thuận theo khóe mắt của anh trượt xuống.
Đó là đóa hoa đào nở trong lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nở trong đôi mắt của anh, nở trong trái tim của anh.
Thạch Trung Đường bỗng nhiên nắm chặt cánh hoa kia, cánh hoa biến thành chuôi kiếm, bên trong chuôi kiếm nhanh chóng mọc ra một thanh trường kiếm, có mấy cành hoa đào quấn quanh một bên thân kiếm, Thạch Trung Đường vung tay lên, nhánh hoa run run, cánh hoa rực rỡ, bao gồm cả mặt nạ con thỏ, một đám người đeo mặt nạ nắm tay nhau hét lên thảm thiết lui về phía sau.
– Nó chỉ có một mình thôi. – Mặt nạt thỏ ôm lấy cánh tay bị thương tức hổn hển, – Nó chỉ có một thanh kiếm…Á?
Một mảnh hoa đào lượn quanh rơi xuống trước mặt anh ta.
Mặt nạ thỏ từ từ ngẩng đầu.
Chẳng biết lúc nào, trên bầu trời tràn ngập hoa đào.
Lấy hoa làm chuôi, trong tâm hoa chậm rãi mọc ra kiếm, từng thanh kiếm một che kín bầu trời, mũi kiếm cùng nhau nhắm chuẩn mặt đất, hàn quang đầy tràn, rơi vào trong đồng tử của mỗi một người đeo mặt nạ.
– A…Á…- Mặt nạ thỏ sững sờ chốc lát, chợt quát to, – Chạy mau!
Cùng lúc đó, trên bầu trời kiếm hoa cùng nhau rơi xuống, giống như ngàn vạn ngôi sao băng, sáng ngời vạn trượng.
Trong ánh sáng rực rỡ đó, Thạch Trung Đường thong thả đi đến trước mặt Ninh Ninh, ngồi xổm xuống nói:
– Em liều mạng như vậy làm gì, không phải còn có anh hay sao?
Ninh Ninh không nói được ra lời, chỉ có nước mắt là không ngừng tuôn rơi.
– Lần sau đừng liều mạng như vậy nữa. – Thạch Trung Đường vuốt nhẹ gò má cô, xót xa nói, – Anh sẽ bảo vệ em, bất luận thân ở phương nào, bất luận là lấy thân phận gì…
Tia sáng lướt qua, từng tấm mặt nạ mất đi thân thể chèo chống lạch cạch rơi xuống đất, thanh âm liên tiếp giống như một khúc Trấn Hồn.
Khi làn điệu cuối cùng hát xong, bên trong cánh cửa rạp chiếu phim vang lên tiếng nói như nam như nữ, như già như trẻ.
– Em gái đã mang đến cho tôi một người trông cửa tốt nhất, cảm ơn em gái, Ninh Ninh. – Anh ta nói, – Tôi có được thứ tôi muốn, em gái cũng sẽ có được thứ em muốn.
Ninh Ninh thẫn thờ rất lâu, sau đó gấp gáp nói:
– Ý anh là gì, chờ chút, anh Trung Đường, anh muốn đi đâu? Quay lại đi! Quay lại đi!
Sương mù dày đặc dần dần rút đi, Rạp chiếu phim trong sương mù dày đặc cũng dần dần rút đi, Thạch Trung Đường lưu luyến nhìn cô, nhưng mà cơ thể dần dần lui về phía sau.
– Đã hứa rồi mà! – Ninh Ninh hét lên thắt ruột, – Anh nhất định sẽ về với em mà!
– Ừ. – Thạch Trung Đường cười với cô, – Cho nên em nhất định phải chờ anh…
Chờ đợi… ngày chúng ta gặp lại nhau.
Một năm sau.
– Nào, Tiểu Ninh, nếm thử trà này đi.
Ninh Ninh nhận lấy trà nóng từ tay đạo diễn, nhấp một ngụm rồi hỏi:
– Khi nào thì bắt đầu quay phim vậy?
Đối phương lộ vẻ khó xử và ngượng ngùng:
– Đã thúc giục rồi, nói năm phút nữa sẽ tới.
Ninh Ninh chỉ cười không nói gì, lời nói muốn nói đều bị người trong đoàn làm phim nói hộ:
– Người nào mà đến giờ còn chưa tới thế, anh ta nghĩ mình lớn đến mức nào? Có thể so sánh với chị Ninh không?
– Người không tìm đường chết sẽ không chết, một khi chị Ninh nổi giận, nam chính nhất định sẽ bị đổi!
–  Đổi đi, tốt nhất là đổi nam thần Trần Song Hạc của tui, CP này tui ăn.
– Đừng như vậy, tui nghe nói chị Ninh có bạn trai rồi, người ngoài vòng, là bác sĩ tâm lý.
Sau năm phút, đạo diễn cúi nhìn đồng hồ, sau đó nở nụ cười giấu ngàn đao rời đi…chuẩn là đi chửi đổng đây.
Ninh Ninh cầm chén trà, ngồi trên ghế thất thần.
Bất tri bất giác một năm đã trôi qua, bạo động mà người đeo mặt nạ đã từng tạo nên khiến cho ai nấy đều nói tận thế đến, nhưng theo thời gian trôi, người thảo luận chuyện này càng ngày càng ít, đến năm nay thì đã không có nhiều người nhớ đến nó nữa.
Cô đã từng trở lại số 35 đường Yên Chi nhưng lại phát hiện nơi đó đã mở một quán ăn sáng, hỏi người quản lý và những người xung quanh, họ đều nói quán ăn sáng này đã mở ở đây được mười năm rồi.
Mọi thứ dường như chỉ là một giấc mơ của cô.
– Ồ? – Ninh Ninh quay đầu lại, điện thoại di động đột nhiên vang lên, cô đưa tay cầm lấy điện thoại, sau đó ngây ra một lúc.
Có thêm một biểu tượng ứng dụng trên điện thoại.
Biểu tượng là một Diễn lâu màu đỏ, tên là – Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Ninh Ninh nhìn chằm chằm vào biểu tượng này rất lâu, ngón trỏ mấy lần ấn xuống rồi lại thu về, cuối cùng cắn răng ấn xuống.
Sau giao diện cache là giao diện đăng nhập.
Nếu đã bấm lần đầu, vậy thì lần thứ hai không quan trọng nữa, Ninh Ninh lại bấm nút đăng nhập.
Kết quả nhảy ra ba hàng chữ.
Một: Lối vào khán giả.
Hai: Lối vào trốn vé.
Ba: Lối vào Lâu chủ.
Ninh Ninh chọn số 1, đăng nhập thất bại, do dự nửa ngày chọn số 2, đăng nhập lại thất bại.
– Chỉ còn…Lâu chủ? – Ninh Ninh nhíu nhíu mày, ngón trỏ chậm rãi chọn ở số 3.
Nhân viên công tác của đoàn phim từ phía sau cô đi qua.
Một giây sau.
Một đám đông khán giả và những người đeo mặt nạ đi phía sau cô.
Ninh Ninh mù mịt ngẩng đầu nhìn xung quanh, cô đang đứng trong một đại sảnh chờ, trên đầu treo một ngọn đèn pha lê cực lớn, ánh sáng rực rỡ chiếu rọi mọi ngóc ngách.
Trong sảnh có máy làm bỏng ngô và máy gắp thú, khán giả đang chờ phim đều tụ tập ở đây, dưới sự hướng dẫn của người đeo mặt nạ, họ mua một đống đồ và chơi với chúng.
– Phim sắp bắt đầu chiếu rồi, xin các khán giả hãy di chuyển đến sảnh 1.
Ninh Ninh vội vàng quay đầu lại, mọi người đi theo người đeo mặt nạ đi qua người cô đi về phía một đại sảnh trải thảm đỏ.
– Có ba người trốn vé, hiện đang ở trong sảnh chờ, mời người trông cửa lập tức tiến hành bắt giữ, sau đó dời đến sảnh số 2.
Ba người trông giống như lưu manh chạy qua người Ninh Ninh.
– Cút đi!
Một người trong đó đưa tay đẩy Ninh Ninh ngã xuống đất.
Một giây sau, vô số kiếm quang đuổi theo, kiếm quang xuyên qua tay áo cùng quần ghim ba người trên tường, dù chưa bị thương tổn nhưng một người trong đó đã bị hoảng sợ tiểu ra quần ngay tại chỗ, hai người còn lại thì gào khóc.
– Giao cho các người đấy. – Một tiếng nói biếng nhác vang lên sau lưng Ninh Ninh, vỗ tay phát ra tiếng, – Muốn chơi thế nào thì tùy các người.
Một đám người đeo mặt nạ hứng thú chạy tới, người cầm tay người nhấc chân, nâng ba kẻ trốn vé lên trên đỉnh đầu giống như nâng con cừu sắp bị nướng trên đống lửa, ch ảy nước dãi đưa họ đi.
– Thả tôi xuống.
– Các người là ai!
– Nơi này là nơi quỷ quái gì!
Tiếng kêu r3n của ba kẻ trốn vé biến mất ở đại sảnh cửa số 2.
Ninh Ninh thở ra một hơi quay đầu lại:
– Nơi này…là nơi nào vậy?
– Rạp chiếu phim Nhân Sinh. – Thạch Trung Đường cười ngồi xuống, – Không có gì kỳ lạ cả, từ Diễn lâu Nhân Sinh biến thành Rạp chiếu phim Nhân Sinh, lại từ Rạp chiếu phim Nhân Sinh biến thành APP Rạp chiếu phim Nhân Sinh, nơi này đang từ từ tiến hóa.
– Tiến hóa? Làm sao tiến hóa? – Ninh Ninh hỏi.
Thạch Trung Đường nghiêng đầu một chút, sau đó hơi cong cùi chỏ đặt ở trước mặt cô, ra hiệu cô vòng lấy.
– Đi nào, chúng ta xem phim đi, rồi anh sẽ kể cho em nghe. – Anh có chút giận hờn thở dài, – Có điều chúng ta khó khăn lắm mới gặp lại nhau, cứ nhất định phải thảo luận về nó hay sao?
– Vậy thì lần sau nói đi. – Ninh Ninh vòng lấy cánh tay của anh, mượn lực của anh đứng lên, một tay khác lau đi nước mắt trên khóe mắt, – Hôm nay chúng ta chỉ hẹn hò thôi được không anh?
– Ừ. – Thạch Trung Đường cười dịu dàng, – Anh mong chờ ngày này lâu lắm rồi.
Tối nay, Rạp chiếu phim Nhân Sinh chiếu một bộ phim mới.
Treo trên bảng thông tin điện tử ở lối vào đại sảnh, thông tin cuộn xuống và tên một bộ phim mới xuất hiện.
Bộ phim: Rạp chiếu phim Nhân Sinh.
Hết chương 174

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.