Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 97: Cậu Chủ Trương Sao Cậu Lại Tới Đây





Lúc này, Hoàng Phong còn đang đứng tranh cãi với nhân viên lễ tân xinh đẹp, mặt anh ta lộ rõ vẻ kích động.
“Không phải trước đó tôi đã đặt chỗ trước ở đây rồi sao, cớ gì mà bây giờ cô lại nói với tôi là tôi không có chỗ ngồi trong nhà hàng này, cô còn không đưa ra cho tôi một lời giải thích rõ ràng sao?” Hoàng Phong lớn tiếng hét người phụ nữ xinh đẹp đứng trước quầy lễ tân.
“Tiên sinh, chẳng phải vừa rồi tôi đã giải thích qua với anh rồi hay sao, hiện tại nhà hàng chúng tôi đang trong giờ cao điểm, cho dù là đã đặt chỗ trước rồi, thì cũng cần phải xếp hàng!” Nhân viên xinh đẹp đứng quầy lễ tân nhìn về phía Hoàng Phong nói với nét mặt không kiên nhẫn.
“Nếu đã đặt chỗ trước rồi, tại sao còn phải xếp hàng, nếu thế thì tôi đặt chỗ trước làm cái rắm gì?” Hoàng Phong cực kỳ kích động, há miệng hét.
“Tiên sinh, nếu anh không đặt chỗ trước, thì có lẽ đến cơ hội xếp hàng anh còn không có ấy!” Nhân viên xinh đẹp đứng quầy lễ tân hờ hững đáp.
Hoàng Phong vừa nghe thấy những lời này xong, anh ta lập tức rơi vào cảnh bế tắc không nói nên lời, dẫu sao thì trước đây anh ta cũng chưa từng tới nhà hàng xa hoa như này để ăn cơm, nên đương nhiên cũng không biết nhà hàng Tân Thế Kỷ lại còn có quy định như vậy.
“Cái anh này bị quái gì vậy, chúng tôi đều đã đặt chỗ từ trước rồi đây, chẳng phải hiện tại chúng tôi cũng đứng xếp hàng đấy à? Nếu anh không muốn xếp hàng thì cút khỏi đây mau đi, đừng có đứng đây làm lãng phí một chỗ đứng của chúng tôi!”
Lúc này, những khách hàng đứng phía sau Hoàng Phong không kiên nhẫn quát.
Mễ Na nhìn Hoàng Phong như vậy thì có hơi do dự một chút, sau đó cô ấy nhẹ giọng nói: “Hoàng Phong, hay là chúng ta đi khỏi đây đi, ăn cơm ở chỗ nào mà chẳng giống nhau, chúng ta có thể đổi chỗ ăn mà!”
“Không được, đây là bữa cơm đầu tiên của chúng ta kể từ khi cả hai quyết định tiến tới với nhau, anh nhất định phải dẫn em đến nhà hàng cơm Tây tốt nhất!”
Hoàng Phong nhìn về phía Mễ Na nói với nét mặt nghiêm túc.

Mà Mễ Na nghe xong mấy lời Hoàng Phong nói, trong mắt cô ấy thoáng hiện lên tia cảm động, không nói thêm gì nữa.
Thực ra, lý do khiến Hoàng Phong không muốn đổi địa điểm khác không phải vì anh ta thật sự muốn mời Mễ Na dùng cơm ở đây.
Mà là vì trước đó khi anh ta đặt chỗ trước ở nhà hàng này, anh ta đã phải cọc một triệu năm trăm nghìn rồi, nếu hôm nay mà không ăn cơm ở đây, vậy thì số tiền anh ta cọc trước đó sẽ mất đi hiệu lực, mà Hoàng Phong lại không muốn lãng phí một triệu năm trăm nghìn này!
“Vậy chúng ta xếp hàng đi!”
Mễ Na nhìn Hoàng Phong nhẹ giọng nói.
“Bây giờ cũng chỉ còn cách đứng xếp hàng chờ thôi, Mễ Na, thật ngại quá, anh không biết nhà hàng này còn có quy định ngáo ngơ như thế, nếu anh biết trước, anh chắc chắn sẽ không dẫn em tới nơi này!”
Hoàng Phong nhìn Mễ Na nói, vẻ mặt trông cực kỳ hối lỗi.
“Không sao đâu, chẳng phải là chỉ bỏ thêm một chút thời gian ra đợi thôi sao, cứ chờ thêm đi, dù sao thì bây giờ em cũng chưa thấy đói!” Mễ Na vô cùng hiểu chuyện.
“Chỉ cần em không ngại là được.
” Hoàng Phong nghe Mễ Na trả lời xong, mặt cũng xuất hiện nụ cười quyến rũ mê người.
Nhưng đúng vào lúc này, hai người Trương Phong và Lưu Thần Vi cũng đi vào nhà ăn.

Sau khi Hoàng Phong nhìn thấy Trương Phong, nét tươi cười trên mặt anh ta lập tức biến mất, ngay sau đó, anh ta nhìn về phía Trương Phong hét lên những lời không ra gì: “Rốt cuộc anh làm cái trò gì ở đây hả? Bộ tính làm con rệp dính trên da chó hay sao, chúng tôi đi đến đâu anh cũng đi theo đến đấy, cuối cùng thì anh muốn làm gì hả?”
Mà sau khi Mễ Na thấy hai người Trương Phong tiến vào, trên mặt cô ấy cũng thoáng lộ vẻ khác thường, do dự hai giây, nhưng cũng không chủ động nói chuyện với Trương Phong.
“Ai rảnh hơi đi theo các người làm gì? Không lẽ nhà hàng này là do các người mở chắc? Các người có thể tới, thì tại sao chúng tôi lại không thể tới?” Lưu Thần Vi trừng đôi mắt to mê người của cô ta, nhìn về phía Hoàng Phong hét.
“Một con đỗ khỉ nghèo giao cơm hộp, anh ta có thể có tiền để tới chỗ này dùng cơm sao?” Hoàng Phong cất cao giọng nói.
Mà những người bên trong nhà ăn sau khi nghe được lời này, ai nấy cũng thi nhau quay đầu nhìn về phía Trương Phong.
Lúc này Trương Phong ăn mặc vô cùng bình thường, đúng thật là trông anh không giống một người có thể tới nơi này dùng cơm một chút nào, cho nên trong mắt mọi người ai nấy cũng lộ ra vẻ khinh thường.
“Anh nói ai giao cơm hộp hả? Có phải anh muốn ăn thêm cái tát nữa đúng không?”
Lưu Thần Vi có vẻ rất kích động, mở miệng hét.
“Đừng tranh cãi nữa, mấy người ầm ĩ cái gì vậy, cảm phiền những khách hàng đến sau đến đây lấy số xếp hàng!” Nhân viên xinh đẹp đứng quầy lễ tân thấy Lưu Thần Vi và Hoàng Phong chuẩn bị tranh cãi nảy lửa, mất kiên nhẫn hô lên.
Sau khi nghe thấy nhân viên lễ tân xinh đẹp lên tiếng nhắc nhở, Lưu Thần Vi vội vàng bước trên đôi giày cao gót đi tới trước mặt cô ta, nhẹ giọng nói: “Trước đó tôi đã đặt chỗ ở nhà hàng các cô rồi, là bàn số tám!”
“Hiện tại nhà hàng đang trong giờ cao điểm, các người đi xếp hàng trước đi!”
Nhân viên xinh đẹp lấy một bảng số ra đưa cho Lưu Thần Vi, nói với nét mặt không cảm xúc.

Lưu Thần Vi nhìn thấy bảng số xong, không nhịn được hơi sửng sốt một chút.
“Không cần suy nghĩ, những người tới trước cô đây cũng đều là những người đã đặt chỗ trước, giờ họ cũng đang phải xếp hàng đấy thôi!” Nhân viên lễ tân xinh đẹp dường như đã nhìn ra được nỗi nghi hoặc của Lưu Thần Vi, vội vàng nhìn Lưu Thần Vi nói.
Lưu Thần Vi đứng im tại chỗ, có hơi chần chừ một chút, sau đó thẳng tay trả lại bảng số cho nhân viên lễ tân xinh đẹp kia, rồi chu cái miệng nhỏ nói: “Thôi bỏ đi, chúng tôi không dùng cơm ở đây nữa!”
“Nếu cô không chịu đứng xếp hàng, thì tiền đã cọc trước đó cũng không được trả lại đâu nha.

Nhân viên lễ tân xinh đẹp nhẹ giọng nhắc nhở.
“Chẳng phải chỉ có triệu rưỡi thôi sao? Cho các người đấy, tôi không giống một số người đến triệu rưỡi bạc còn phải tiếc lên tiếc xuống, rồi đứng chỗ này xếp hàng chờ mong đến lượt mình, nếu đã không có tiền thì đừng cố ra vẻ giàu có!”
Rất rõ ràng, những lời này của Lưu Thần Vi là đang cố tình nói cho Hoàng Phong nghe.
Mà sau khi Hoàng Phong nghe thấy mấy lời này, sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi vô cùng.
Hôm nay Lưu Thần Vi định mời Trương Phong đi dùng cơm, mục đích chính là để lấy lòng anh, nhưng nếu giờ để anh đứng xếp hàng ở đây thì còn ra thể thống gì nữa chứ?
Cho nên Lưu Thần Vi định đổi nhà hàng khác để mời Trương Phong ăn cơm.
“Anh Trương, nhà hàng này cần phải đứng xếp hàng, hay là chúng ta đổi nhà hàng khác đi!” Lưu Thần Vi nhìn Trương Phong, nhẹ giọng nói.
Trương Phong hơi do dự, xoay người chuẩn bị rời đi.

Lúc này Mễ Na và Hoàng Phong đều ở đây, Trương Phong nhìn thấy hai người họ lại cảm thấy sốt ruột, cho nên định nhân cơ hội này rời khỏi nhà hàng.
Nhưng đúng vào lúc Trương Phong chuẩn bị xoay người rời đi, thì một người đàn ông cỡ tuổi trung niên khoác trên mình bộ âu phục bất ngờ bước từ trong nhà hàng ra.
Sau khi người đàn ông trung niên đó nhìn thấy Trương Phong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cung kính tiến lên đón khách, nhìn về phía Trương Phong hô: “Cậu chủ Trương, sao ngài lại tới đây vậy? Ngài tới nhà hàng chúng tôi dùng cơm, sao lại không nói trước với tôi một tiếng vậy chứ?”
Sau khi mọi người nghe được những lời này của người đàn ông trung niên kia, họ thi nhau trợn tròn hai mắt nhìn về phía Trương Phong, trong mắt người nào người nấy cũng ngập tràn sự khiếp sợ.
Lúc này, người đàn ông trung niên vừa mới bước tới kia không phải ai khác, chính là Tôn Cường – Giám đốc nhà hàng Tân Thế Kỷ!
“Cậu chủ Trương, ngài muốn dùng cơm ở nhà hàng chúng tôi sao?”
Lúc này, người đàn ông trung niên vừa mới bước tới kia không phải ai khác, chính là Tôn Cường – Giám đốc nhà hàng Tân Thế Kỷ!
“Ừm, ban đầu tôi định dẫn bạn tới nhà hàng anh dùng cơm, nhưng có vẻ nhà hàng các anh đã không còn chỗ trống nữa rồi, cho nên tôi đang định đổi sang một nhà hàng khác.

Trương Phong nhìn Tôn Cường, đáp lại bằng nét mặt không cảm xúc.
Mà sau khi mọi người nghe cuộc đối thoại giữa Trương Phong và Tôn Cường, họ lại bắt đầu lộ vẻ nghi hoặc.
Đương nhiên, người khiếp sợ nhất lúc này vẫn là Hoàng Phong và Mễ Na.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.