Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 62: Những Gì Bọn Họ Nói Đều Là Sự Thật





“Chột dạ ư, sao mà tôi phải chột dạ?”
Vương Hùng sững người một chút, ngay sau đó cau mày phản bác nói.
“Đúng rồi, chúng tôi có gì mà phải chột dạ chứ?”
Nhãn Kính cũng nói theo.
Lúc này chỉ có một mình Trương Phong đứng sững người tại chỗ, nhìn đám người Trần Văn Văn Diệp Mị.
Thực ra từ lúc Trần Văn Văn xuất hiện kia, Trương Phong đã đoán được mấy người này muốn làm gì rồi.
“Các anh sao phải chột dạ, tự bản thân các anh không biết hay sao? Chẳng qua các anh sợ tôi vạch trần bộ mặt thật của Trương Phong, khiến cho các anh không biết cất mặt đi đâu chứ gì?”
Trần Văn Văn nhìn Vương Hùng, khinh thường cười khẩy một tiếng.
Sau đó cô ta lắc mông đi thẳng đến trước mặt Tiết Vũ Nhu, cẩn thận đánh giá Tiết Vũ Nhu từ trên xuống dưới, cười nói: “Chắc cậu không phải là nữ sinh đại học Giang Thành của chúng tôi nhỉ?”
“Không phải…”
Tiết Vũ Nhu lắc đầu, hơi nghi ngờ đáp lại, cô ta không biết Trần Văn Văn muốn làm gì.
“Ha ha, vậy là đúng rồi!”
Trần Văn Văn cười lạnh một tiếng, nói tiếp: “Tôi tự giới thiệu trước một chút nhé, tôi là Trần Văn Văn, là bạn gái cũ của Trương Phong …”
Sau khi Tiết Vũ Nhu nghe được những lời này của Trần Văn Văn, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Trương Phong.

Tuy rằng lúc trước Vương Hùng đã nói là Trương Phong vừa hay cũng đang độc thân, nhưng cô ta hoàn toàn không ngờ tới vậy mà lại chạm mặt bạn gái cũ của Trương Phong ở đây, thế nên trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
“Cậu tìm tôi có việc gì sao?”
Tiết Vũ Nhu nhìn Trần Văn Văn hỏi.
“Tôi tìm cậu cũng không có chuyện gì đâu, chỉ là muốn nói cho cậu biết một số chuyện liên quan đến Trương Phong, lo lắng cậu tốt tính thế này mà trở thành con ngốc, đừng bị loại đểu cáng như Trương Phong dắt mũi lừa gạt.” Trần Văn Văn chậm rãi nói.
“Trần Văn Văn, cô nói linh tinh gì thế, nơi này chúng tôi không chào đón cô, phiền cô mau chóng đi đi.”
Nghe thấy mấy lời phá đám của Trần Văn Văn, vẻ mặt Vương Hùng càng thêm kích động, gân cổ lên nói lớn.
“Không chào đón tôi? Dựa vào đâu mà không chào đón tôi, tôi còn chưa nói xong cơ mà.”
Trần Văn Văn cười khẩy, sau đó nghiêng mắt liếc nhìn Trương Phong một chút, nhẹ giọng nói: “Mấy người các cậu không phải sinh viên đại học Giang Thành chúng tôi, có lẽ cũng không biết tên Trương Phong này, nhưng mà tôi lại hiểu anh ta rất rõ.”
“Tên Trương Phong này là tên nghèo hèn có tiếng ở đại học Giang Thành chúng tôi, hơn nữa còn là loại cực kỳ nghèo.
Các cậu xem đôi giày rách mà anh ta đang đi kìa, đã đi được gần ba năm rồi mà không thay mới.
Hơn nữa Trương Phong còn là đại vương ship hàng nổi danh, vẫn luôn dựa vào việc đi giao hàng để kiếm sống.

Lúc trước tôi lựa chọn chia tay với Trương Phong là do anh ta thật sự quá nghèo hèn, thế nên mới chia tay.”
“…”
Sau khi Tiết Vũ Nhu nghe thấy lời này của Trần Văn Văn, lập tức đứng sững người tại chỗ, vẻ mặt có chút không tưởng tượng nổi.
Tuy rằng Tiết Vũ Nhu nhìn bộ dạng ăn mặc của Trương Phong thật sự hơi quê mùa, nhưng cô ta hoàn toàn không nghĩ tới Trương Phong lại là một tên nghèo hèn dựa vào việc đi giao hàng để kiếm sống.
Nếu như Trương Phong thật sự dựa vào việc giao hàng để sinh sống, vậy thì sao anh có thể có tiền mời mọi người đến quán bar Dạ Sắc uống rượu cơ chứ?
Mà lúc này, Dương Đồng Đồng lại càng trợn tròn đôi mắt, vẻ mặt cực kỳ khiếp sợ.
Bởi vì cô ta có thế nào cũng không ngờ được Trương Phong lại nghèo như vậy, trong lòng bắt đầu thầm cảm thấy may mắn khi bản thân không chủ động làm thân với Trương Phong, nếu không rất có thể đã bị anh lừa dối.
“Nếu như cậu không tin lời tôi cũng không sao cả, cậu có thể đến đại học Giang Thành, tùy tiện tìm bừa một người thử hỏi thăm xem, chắc hẳn bọn họ đều quen biết Trương Phong.”
Trần Văn Văn thấy Tiết Vũ Nhu không nói lời nào, tiếp tục nói thêm.
“Chuyện này tôi có thể làm chứng, Trương Phong chính là đứa đi giao hàng nghèo hèn.”
“Đúng vậy, tôi cũng có thể làm chứng!”
Lúc này trong quán bar Dạ Sắc, phần lớn đều là sinh viên đại học Giang Thành.
Sau khi bọn họ nghe thấy lời Trần Văn Văn nói, ai nấy đều sôi nổi đứng lên làm chứng cho Trần Văn Văn.
Dù sao chuyện Trương Phong đi làm shipper giao hàng cũng rất nổi tiếng ở đại học Giang Thành, rất nhiều sinh viên đều biết mặt Trương Phong.
Thấy một màn như vậy, hai người Vương Hùng và Nhãn Kính tức khắc đứng sững người tại chỗ, không biết nên phản bác Trần Văn Văn thế nào, vì dù sao mỗi câu nói của Trần Văn Văn đều là sự thật.
Trương Phong không có tiền là sự thật, Trương Phong đi làm shipper cũng là sự thật.
“Nếu như tôi đoán không nhầm thì chắc cậu không biết chuyện này, Trương Phong cũng không nói cho cậu biết đúng không? Hơn nữa anh ta còn ở đây ra vẻ mình là con nhà giàu, muốn tán tỉnh cậu đúng không?” Trần Văn Văn nhìn Tiết Vũ Nhu tiếp tục hỏi.
“Anh ta không giả vờ là cậu ấm giàu có, anh ta chỉ muốn mời tôi uống rượu thôi.”
Tiết Vũ Nhu cắn đôi môi gợi cảm, thấp giọng đáp lại một câu.
“Vậy là đúng rồi, Trương Phong vẫn có tiền mời cậu đi uống rượu thôi, có điều số tiền đó đều là anh ta trúng thưởng thẻ cào mấy ngày trước, thế nên bây giờ anh ta mới có tiền mời cậu uống rượu.” Trần Văn Văn cười lạnh nói.
“Đúng vậy, sau khi Trương Phong trúng thưởng thẻ cào còn cầm số tiền đó đi mời bạn học trong lớp chúng tôi đi nhà hàng Túy Tiên ăn một bữa mà, giả vờ mình là người nhà giàu nhưng thực chất trong mắt bạn bè lớp tôi, tên Trương Phong này chỉ là một thằng ngốc, khó khăn lắm mới trúng thưởng, vậy mà lại lấy hết ra đi mời mọi người ăn uống, cũng không biết cải thiện cuộc sống của bản thân, đúng là quá nực cười.” Tôn Lị cũng nói thêm vào.
Mà lúc này Diệp Mị đứng một bên hơi do dự một chút, cũng nói theo: “Không sai, lúc trước Trương Phong trúng thưởng, còn muốn dùng một trăm năm mươi triệu để đưa tôi đi khách sạn nhưng bị tôi từ chối thẳng thừng.
Cũng không biết tự mình nhìn xem bản thân là loại gì, vậy mà còn muốn lên giường với tôi, thật đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga.”
Vừa rồi những lời Trần Văn Văn và Tôn Lị nói, Trương Phong không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng chỉ khi nghe thấy câu này của Diệp Mị, Trương Phong không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn Diệp Mị một cái.
Nhưng Trương Phong cũng không lên tiếng phản bác câu nào, chỉ là lạnh mặt ngồi tại chỗ.
Dường như Trương Phong lúc này đã cam chịu trước những chuyện mà đám người Trần Văn Văn Tôn Lị nói ra.
Còn vẻ mặt Tiết Vũ Nhu lại vô cùng tức giận, từ trước đến giờ cô ta đều là người kiêu ngạo, chưa từng tiếp nhận bất kỳ sự theo đuổi nào của nam sinh.
Hôm nay bản thân cô ta khó lắm mới sinh ra một chút hứng thú với Trương Phong, nhưng mà cô ta hoàn toàn không ngờ Trương Phong lại là một con người như vậy.

Chuyện này nếu như truyền tới tai học viện nghệ thuật thì rất có thể Tiết Vũ Nhu sẽ trở thành trò cười của cả trường mất.
Tiết Vũ Nhu do dự một chút, sau đó trực tiếp quay đầu nhìn về phía Trương Phong, trợn trừng đôi mắt như sắp khóc hỏi Trương Phong: “Trương Phong, những chuyện bọn họ vừa nói đều là thật sao?”
“…”
Trương Phong ngồi nguyên tại chỗ vẫn không nói năng gì, cũng không lên tiếng phản bác.
“Tôi hỏi anh đấy, rốt cuộc những chuyện bọn họ nói có phải là sự thật hay không?”
Tiết Vũ Nhu nhìn Trương Phong, tiếp tục hỏi.
“Trương Phong, cậu nói gì đi chứ.” Lúc này Vương Hùng cũng sốt ruột thốt lên.
Trương Phong hít sâu một hơi, sau đó khuôn mặt không có cảm xúc, nói: “Không sai, những lời bọn họ nói đều là sự thật.”
Sau khi Tiết Vũ Nhu nghe thấy chính miệng Trương Phong thừa nhận những việc này, cô ta lập tức sững người tại chỗ, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ.
Mà lúc này vẻ mặt Tô Hiểu Huyên cũng cực kỳ khó coi, bởi vì Trương Phong là do cô ta dẫn đến, bây giờ Trương Phong lại thừa nhận mình là một thằng shipper, vậy ý chính là bạn của cô ta là một kẻ nghèo kiết xác.
Đối với con người từ trước đến giờ luôn h4m muốn hư vinh như Tô Hiểu Huyên mà nói, đây thực sự là một cú sốc lớn.
“Được rồi, nếu như cậu đã biết được chân tướng thì tôi cũng không nói nhiều nữa, chuyện sau đó các cậu tự mình giải quyết đi.”
Trần Văn Văn nhìn Trương Phong, bật cười khinh khỉnh, cũng không nói thêm gì nữa, lập tức quay người đi thẳng rời khỏi nơi này.
Tiếp theo đây cô ta chỉ cần chờ xem kịch hay là được rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.