Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 17: Có Tiền Rồi Thì Tùy Hứng





“Mời tôi ăn cơm á? Rốt cuộc cô ấy muốn làm gì đây?”
Trương Phong nghe thấy câu nói của Mễ Na thì gương mặt của anh trở nên nghi ngờ.
Nhưng anh do dự một hồi rồi vẫn mặc quần áo vào, đẩy cửa đi ra ngoài.
Trương Phong thấy Mễ Na xinh đẹp như vậy, nếu như cô ấy có ý đồ bất chính gì với anh thì anh cũng không thiệt thòi gì.
“Cốc cốc cốc!”
Trương Phong khẽ gõ gõ cửa.
Mễ Na mở cửa ra, sau đó cô ấy cười nói: “Anh đến rồi, mau vào trong đây đi!”
Sau khi bước vào trong phòng, Trương Phong phát hiện là do anh ta nghĩ nhiều quá rồi, bởi vì Mễ Na đã bày biện sẵn đồ ăn ngon ở trên bàn.
“Sao đột nhiên cô lại mời tôi ăn vậy?” Trương Phong hỏi Mễ Na.
“Hôm nay tâm trạng chị đây vui vẻ, nên muốn chia sẻ cho người khác một tí, nhưng ở Giang Thành này tôi không có bạn bè, nên mới gọi anh qua đây đó!”
“Với lại hôm nay tôi lấy đồ trang điểm đánh anh là do tôi không đúng, cũng coi như tôi xin lỗi anh đi.

Mễ Na cười rạng rỡ nói, sau đó kể lại chuyện xảy ra ở kênh livestream ngày hôm nay.
Trương Phong vẫn im lặng lắng nghe, anh liên tục giả vờ bất ngờ.

Suy cho cùng Mễ Na cũng không biết người tên Ỷ Lan Thính Phong trong lời kể của cô ấy lại chính là bản thân anh!
“Không biết Ỷ Lan Thính Phong là người như thế nào? Ra tay rộng rãi như vậy…”
Mễ Na vừa ăn đồ ăn vặt, vừa ngại ngùng nói chuyện với Trương Phong.
“Còn là ai được nữa, là người có tiền đó!” Trương Phong lạnh lùng nói một câu.
“Nhất định là người có tiền rồi, nếu không cũng không tặng nhiều quà như vậy cho tôi, anh không biết đâu, hôm nay lúc anh ấy tặng quà cho tôi, tôi cũng cảm thấy có chút rung động…”
“Nếu như anh ta đẹp trai thì hay rồi, nếu bảo tôi gả cho anh ấy tôi cũng chịu nữa!”
Nói xong, gương mặt của Mễ Na cũng đỏ bừng cả lên.
Trương Phong nghe Mễ Na nói vậy, anh sững sờ trước, sau đó cau mày hỏi cô ấy: “Con gái các cô đều đào mỏ như vậy sao?”
“Anh nói cái gì vậy chứ, sao tôi lại đào mỏ được?” Mễ Na nói chuyện có chút bực bội.
“Không phải khi nãy cô nói cô rung động với người nhà giàu kia hay sao?”
“Đó là bởi vì anh ấy ra tay giúp tôi, nên tôi mới rung động.

Mễ Na nhanh chóng nói một câu giải thích.
“Đúng vậy đó, sau khi tốt nghiệp cấp ba, một mình tôi đến Giang Thành để lăn lộn, tôi cũng không có tài cán gì, một tháng chỉ có thể kiếm được sáu đến chín triệu đồng mà thôi.

“Vì để nuôi sống bản thân mình, tôi đã quyết định làm streamer, nhưng trước giờ tôi chưa từng vì phần thưởng mà bán đứng sự tôn nghiêm cũng như thể xác của mình, tôi có giới hạn nha.

“Ở trên mạng, có rất nhiều người sỉ nhục tôi, nói tôi đi ra ngoài bán mấy thứ đó, cũng không có ai nói giúp cho tôi, người tên Ỷ Lan Thính Phong này là người đầu tiên giúp tôi đó!”
Mễ Na nói một cách hùng hồn.
“Vậy sao cô lại phải chạy ra khỏi nhà vậy?” Trương Phong sững sờ một hồi, anh lập tức lên tiếng hỏi.
“Trời ơi, chuyện cũng không có gì đâu!”
Mễ Na trả lời cho qua, sau đó cô ấy nói với Trương Phong: “Được rồi, đừng mải nói đến chuyện của tôi nữa, nói chuyện của anh đi, tôi vẫn chưa biết anh làm nghề gì ấy?”
Sau đó, Trương Phong giới thiệu sơ về bản thân mình, rồi lại kể chuyện của mình và Trần Văn Văn cho cô ấy nghe.
Mễ Na và Trương Phong có chút giống nhau, hai người họ đều không có chỗ dựa ở nơi phố lớn phồn hoa này.
Tuy rằng Mễ Na sống đỡ chật vật hơn Trương Phong, nhưng hai người họ cũng được xem như là người lưu lạc ở nơi xa, có rất nhiều chuyện có thể nói cùng nhau.
Sau đó, Mễ Na lại kể cho Trương Phong nghe rất nhiều chuyện của mình.
Trương Phong vẫn cứ ngồi đó nghe, nghe đến một giờ sáng.

Lúc này anh mới quay về phòng mình, sau đó chìm về giấc ngủ.
Mười giờ sáng ngày hôm sau.
Trương Phong thức dậy vệ sinh tắm rửa một hồi rồi lái xe điện đi ra ngoài.
Vì để nuôi sống Trần Văn Văn, nửa năm rồi Trương Phong chưa mua quần áo mới.
Suốt ngày anh cứ chiếc mặc áo sơ mi màu vàng, vì vậy nên Trương Phong bị không ít bạn học coi thường.
Bởi vậy, lúc sáng thức dậy nhìn thấy cái áo rách nát đó của mình.
Trương Phong không nói gì, anh lập tức lái xe điện đi đến quảng trường mua sắm lớn nhất ở Giang Thành.
Anh chuẩn bị mua cho mình mấy bộ đồ ra dáng một chút.
Sau khi đi đến quảng trường mua sắm, Trương Phong đã chọn một cửa hàng đồ hiệu, anh trực tiếp bước vào bên trong.
Nhân viên phục vụ xem thường Trương Phong, nhưng cũng nhiệt tình tiếp đãi anh.
Trong các loại quần áo với nhiều kiểu dáng khác nhau, Trương Phong mua mỗi thứ một bộ, anh đã mua hết tổng cộng năm bộ đồ, số tiền là gần chín mươi triệu đồng.
Bây giờ với Trương Phong mà nói thì tí tiền này chẳng đáng là bao.
Sau khi trả tiền xong thì Trương Phong giữ lại cho mình một bộ, anh bảo nhân viên phục vụ giao bốn bộ còn lại đến phòng trọ của mình.
Sau đó anh cầm lấy bộ đồ đó đi vào trong phòng thử đồ để thay ra.
Tục ngữ có nói, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.

Câu nói này quả nhiên không hề sai.
Vốn dĩ trông Trương Phong cũng không đến nổi, trên người anh lại có sự nam tính quyến rũ.
Chỉ có điều bộ đồng phục của nhân viên giao hàng khi trước đã che đậy khí chất trên người anh, nên trông anh mới có chút nghèo hèn.
Bây giờ mặc một bộ đồ hiệu vào, khí chất của anh phải tăng lên gấp mấy lần.
Nếu như nói đẹp trai có thể đổi thành cơm ăn, vậy thì Trương Phong của hiện tại có thể dựa vào sự đẹp trai của mình để nuôi sống tất cả mọi người trên toàn thế giới!
Sự giàu có của Trương Phong là điều không thể nghi ngờ nữa, tiêu chín mươi triệu đồng trong phút chốc, lại cộng thêm bề ngoài đẹp trai, anh đã trực tiếp thu phục được nhân viên bán hàng.
Trong mắt nhân viên bán hàng toàn là sao sáng, lúc Trương Phong rời đi, cô ta còn nháy mắt mấy cái với Trương Phong.
Sau khi rời khỏi cửa hàng quần áo, Trương Phong hít một hơi thật sâu.
Lớn đến chừng này rồi, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ cảm thấy có thể tiêu tiền thoải mái đến vậy.
Trông chốc lát tiêu mất chín mươi triệu đồng, nhưng Trương Phong lại không hề thấy đau lòng.
Nếu như đổi lại là ngày thường, chỉ tiêu có mấy trăm nghìn đồng mà Trương Phong đã đau lòng mất nửa ngày trời.
Nhưng mà bây giờ…
Cũng không còn cách nào khác, có tiền rồi, tùy hứng thôi!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.