Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 157: Một Mình Tôi Gánh Vác





"Tại sao cô lại muốn làm vậy?"
Trương Phong hơi không cam lòng mà hỏi Lâm Phỉ Nhi.
"Bởi vì hôm nay anh lừa dối tôi, tôi sẽ không cưới kẻ dối trá!"
"Vậy nếu tôi không nói dối cô thì sao?"
Trương Phong hỏi thẳng.
Lâm Phỉ Nhi nhìn Trương Phong, không khỏi sững người trong giây lát.
"Ngày mai nhà đầu tư tới, cô có thể cho tôi một ngày không? Nếu ngày mai nhà đầu tư không tới, không cần cô hủy bỏ hôn ước, tự tay tôi sẽ hủy bỏ, thế nào?" Trương Phong rất nghiêm túc hỏi Lâm Phỉ Nhi.
"! "
Lâm Phỉ Nhi không nói gì cả.
Thấy Lâm Phỉ Nhi im lặng, Trương Phong giật lấy hợp đồng từ tay Lâm Tiểu Mạn, sau đó ném nó lên bàn trong phòng họp, hét lên với những người trong phòng họp với giọng điệu rất cao: "Không phải vừa rồi các người muốn rút cổ phần sao? Vậy thì ký đi, sau đó các người có thể cút được rồi!"
"Nhóc con, cậu nghĩ cậu là ai? Cậu bảo chúng tôi ký hợp đồng là chúng tôi sẽ ký hả? Lỡ như chúng tôi ký hợp đồng xong, cậu không trả tiền cho chúng tôi thì phả làm sao? Chúng tôi phải tìm ai để lấy hả?"
Một trong những cổ đông hỏi Trương Phong với vẻ mặt khinh thường.
"Sáng mai tới đây nhận tiền, nếu Lâm Phỉ Nhi không có tiền cho các người, tôi sẽ đưa!"
Trương Phong cao giọng.
"Cậu đưa cho chúng tôi? Ha ha ha, thật nực cười! Cậu là nhân viên phục vụ quán bar, cậu lấy cái gì cho chúng tôi?" Người đàn ông trung niên cao giọng quát.

"Không cần biết bao nhiêu tiền, tôi nói đưa thì sẽ đưa.
Đừng nói nhảm ở đây nữa, hoặc là ký hợp đồng, hoặc là cút khỏi đây ngay!"
Trương Phong không còn cách nào kiềm chế cảm xúc của mình, tức giận hét lên.
"! "
Mọi người như bị dọa sợ trước khi thế bộc phát của Trương Phong, quay đầu nhìn về phía Thẩm Phi.
Do dự một hồi, Thẩm Phi híp mắt nói với Trương Phong: "Nếu như ngày mai anh cho chúng tôi leo cây thì sao?"
"Yên tâm, tôi nhất định sẽ tới!"
Trương Phong chậm rãi nói.
"Được rồi, anh đã nói như vậy, tôi sẽ cho anh một cơ hội, sáng mai chúng tôi lại qua lấy tiền, đến lúc đó không có tiền thì anh chờ bị khởi kiện đi!"
Thẩm Phi nhìn Trương Phong cười khẩy, làm sao anh tacó thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, trên thực tế, cho dù ngày mai Trương Phong bỏ chạy, Thẩm Phi cũng không lo lắng, nếu Trương Phong thật sự làm như vậy, Lâm Phỉ Nhi sẽ chỉ càng thất vọng với Trương Phong Phong hơn thôi.
"Cậu chủ Thẩm, vậy chúng ta có nên ký hợp đồng này không?"
Các cổ đông bối rối hỏi Thẩm Phi.
"Ký đi, đương nhiên phải ký! Hợp đồng này không những phải ký, mà trên hợp đồng còn phải ghi rõ, nếu Lâm Phỉ Nhi không thể trả tiền bồi thường, như vậy Trương Phong sẽ gánh số tiền này, hơn nữa hợp đồng này còn cần Trương Phong ký tên đóng dấu, như vậy mới có thể có hiệu lực pháp lý!" Thẩm Phi cười khẩy trả lời.
Sau khi mọi người nghe xong lời của Thẩm Phi, lần lượt cầm hợp đồng lên, viết tên của mình lên hợp đồng.
Sở dĩ Thẩm Phi đồng ý yêu cầu của Trương Phong cũng rất đơn giản, chính là anh ta biết Trương Phong không có nhiều để bồi thường.
Một khi hai bên đã ký hợp đồng, điều đó có nghĩa là chỉ cần không có ai đến đầu tư vào công ty của Lâm Phỉ Nhi vào ngày mai, Lâm Phỉ Nhi và Trương Phong sẽ phải đối mặt với khoản bồi thường rất cao.
Thẩm Phi biết rất rõ tình hình hiện tại của Lâm Phỉ Nhi, cô chắc chắn không có tiền.
Đương nhiên, Trương Phong cũng không thể lấy ra nhiều tiền như vậy.
Vào thời điểm đó, chỉ cần những cổ đông này tùy tiện kiện Trương Phong, Trương Phong sẽ bị kết án.
Sau khi Trương Phong vào tù, Thẩm Phi có thể tận dụng thời gian này để hạ gục Lâm Phỉ Nhi.
Rất nhanh, mọi người đều ký tên của mình vào hợp đồng, đồng thời bổ sung điều kiện mà Thẩm Phi đã nói trước đó.
"Trương Phong, chúng tôi ký xong hợp đồng rồi, cậu ký đi!"
Người đàn ông trung niên ném hợp đồng đến trước mặt Trương Phong và nói với một nụ cười khinh bỉ.
Trương Phong do dự một lúc, sau đó đưa tay cầm hợp đồng lên.

"Trương Phong…"
Thấy Trương Phong thực sự muốn ký tên mình vào hợp đồng, Lâm Phỉ Nhi không thể không đưa tay ra ngăn cản.
Trương Phong quay đầu lại và liếc nhẹ Lâm Phỉ Nhi, nhưng anh không nói gì, chỉ cầm bút viết tên anh lên.
"Trương Phong, anh có biết hiện tại anh làm như vậy có ý nghĩa gì không?"
Lâm Phỉ Nhi biết rất rõ Thẩm Phi muốn làm gì, vì vậy cô kích động nói với Trương Phong.
"Tôi đương nhiên biết có ý gì, nhưng sáng mai nhất định sẽ có người tới công ty của cô đầu tư, nếu không có người tới, tôi sẽ hủy bỏ hôn ước với cô, đồng thời tự gánh vác khoản bồi thường này!"
Trương Phong trả lời với giọng điệu rất bình tĩnh, sau đó trực tiếp viết tên của mình lên hợp đồng.
Lâm Phỉ Nhi hít sâu một hơi, trên mặt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Bởi vì cô không hiểu tại sao Trương Phong lại làm như vậy, anh lấy đâu ra tự tin để viết tên mình lên hợp đồng như thế chứ.
"Chẳng lẽ Trương Phong không lừa mình sao? Anh ấy thật sự có thể giúp mình tìm nhà đầu tư sao?"
Lúc này, trong đầu Lâm Phỉ Nhi chợt lóe lên một ý nghĩ rất kỳ quái.
Trương Phong đã ký tên vào hợp đồng và đặt dấu vân tay của mình lên đó.
"Tôi đã ký hợp đồng!"
Trương Phong ném hợp đồng đến trước mặt người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên vội vàng cầm hợp đồng lên, cẩn thận kiểm tra, sau đó quay đầu nhìn Thẩm Phi nói: "Cậu chủ Thẩm, hợp đồng không có vấn đề gì!"
"Được, vậy ngày mai gặp!"
Thẩm Phi nghe xong lời nói của người đàn ông trung niên, đắc thắng nở nụ cười, sau đó xoay người rời khỏi phòng họp.

Nhìn thấy Thẩm Phi rời đi, mọi người vội vàng đứng dậy đi theo Thẩm Phi.
Lúc này, trong phòng hội nghị chỉ còn lại có Trương Phong, Lâm Phỉ Nhi và Lâm Tiểu Mạn.
Lâm Phỉ Nhi nhanh chóng đi đến trước mặt Trương Phong, giật lấy hợp đồng và hét lên với Trương Phong với vẻ mặt khó hiểu: "Trương Phong, anh có biết anh làm vậy có nghĩa là gì không?”
"Tôi biết, sáng mai tôi sẽ dẫn người đầu tư tới, yên tâm đi!"
Trương Phong bình tĩnh đáp.
"Trương Phong, đã đến lúc này rồi, sao anh còn giả bộ với tôi hả! Coi như anh dẫn người tới đây, bọn họ sẽ thật sự đầu tư vào công ty của tôi sao?"
Lâm Phỉ Nhi dùng đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm Trương Phong.
"Đúng vậy, anh tự đâm đầu vào chỗ chết, sao còn muốn liên lụy đến chị dâu tôi chứ?” Lâm Tiểu Mạn nhếch miệng nói với Trương Phong.
"Nếu ngày mai không tìm được người đầu tư vào công ty của cô, tôi sẽ cắt đứt hôn ước với cô, tiền bồi thường sẽ do một mình tôi gánh chịu, không liên quan đến cô!"
Trương Phong nhìn Lâm Phỉ Nhi và nói với giọng điệu bình tĩnh khác thường.
"Trương Phong, anh….
"
Lâm Phỉ Nhi mở miệng, nhưng Trương Phong không cho cô cơ hội để nói, anh quay người rời khỏi phòng họp.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.