Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 152: Cái Bẫy Của Cậu Chủ Thẩm





Trương Phong cứ nhìn Lâm Tiểu Mạn mà không nói gì, bởi vì anh không hiểu những gì Lâm Tiểu Mạn nói có liên quan gì đến cuộc cãi vã của họ trong phòng họp.
"Bởi vì công ty không thể hoạt động bình thường nếu không có sự hỗ trợ tài chính của cậu tôi, chị họ của tôi buộc phải tìm kiếm đầu tư từ bên ngoài.
May mắn thay, chị họ của tôi có nhân duyên cũng không tồi, chị ấy đã bán 50% cổ phần của công ty cho những người có mặt trong phòng họp kia!"
Lâm Tiểu Mạn quay đầu liếc nhìn phòng họp và nhẹ nhàng nói.
"Vì vậy, tất cả những người này đều có cổ phần trong công ty của Lâm Phỉ Nhi?"
Trương Phong sửng sốt một chút rồi nói.
"Đúng vậy, bọn họ đều là cổ đông!"
Lâm Tiểu Mạn nhẹ gật đầu, sau đó tiếp tục cau mày nói: "Sau khi chị họ bán cổ phần trong tay, sau đó tiếp tục điều hành công ty mỹ phẩm, nhưng công ty vẫn không phát triển.
Khi đó, các cổ đông cứ dồn dập gây rắc rối cho chị họ tôi, họ muốn chị họ tôi thay đổi chiến lược kinh doanh của công ty từ công ty mỹ phẩm sản xuất trong nước thành đại lý mỹ phẩm có tên tuổi lớn ở nước ngoài…”
“Sau đó?” Trương Phong hỏi.
"Chị họ của tôi mở công ty mỹ phẩm này là để tạo dựng thương hiệu của chính mình, làm sao có thể nguyện ý làm đại lý cho nước ngoài chứ? Cho nên chị họ của tôi không đồng ý với các cổ đông, và những cổ đông đó đều đang nhao nhao đề xuất rút cổ phần!" Lâm Tiểu Mạn chậm rãi nói.
"Nếu bọn họ muốn rút cổ phần thì cứ để bọn họ rút thôi..." Ngữ khí của Trương Phong rất tùy ý.
"Anh, anh điên rồi sao? Nếu như những cổ đông này đều muốn rút cổ phần, chị họ của tôi sẽ phải trả một khoản tiền trợ cấp rất lớn.
Nhưng mà, làm sao hiện tại chị họ có thể đưa tiền cho họ chứ..."

Lâm Tiểu Mạn trợn trắng mắt nhìn Trương Phong và nói một cách giận dữ.
"Nếu không trả trợ cấp thì điều gì sẽ xảy ra?"
Trương Phong cau mày hỏi.
"Nếu không trả trợ cấp, họ sẽ ra tòa kiện chị họ tôi.
Khi đó, chị họ tôi chắc chắn sẽ thua kiện, công ty cũng sẽ phải tuyên bố phá sản..."
"Ồ tôi hiểu rồi!"
Trương Phong giờ phút này khẽ gật đầu, anh đã hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nói thẳng ra, Lâm Phỉ Nhi có những cổ đông muốn rút cổ phần của họ do quản lý công ty kém và công ty làm ăn thua lỗ, nhưng Lâm Phỉ Nhi hiện tại không thể đưa nhiều tiền như vậy cho những cổ đông này.
Tuy nhiên, Trương Phong không thể tìm ra mối quan hệ giữa việc quản lý công ty kém cỏi của Lâm Phỉ Nhi và anh là gì.
Anh cũng chẳng phải nhân viên trong công ty cô.
"Tôi hiểu những gì cô nói, nhưng vấn đề này có liên quan gì đến tôi chứ?"
Trương Phong quay đầu và hỏi Lâm Tiểu Mạn.
"Anh còn nói nữa ahr?"
Lâm Tiểu Mạn hung hăng trừng mắt nhìn Trương Phong, sau đó bĩu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Hôm qua, một phú nhị đại tên là Thẩm Thiếu Hữu muốn đầu tư vào công ty của chị họ tôi.
Nếu chị họ tôi có thể lấy được tiền, thì nói không chừng các cổ đông cũng sẽ không dám ra ngoài gây chuyện..."

"Vậy thì cũng không liên quan gì đến tôi?"
Trương Phong sửng sốt hỏi.
"Sao lại không liên quan đến anh? Tối hôm qua cậu chủ Thẩm tỏ tình với chị họ tôi.
Lúc đó chị họ tôi trực tiếp từ chối, nói rằng chị ấy đã là vị hôn phu, vì vậy cậu chủ Thẩm mới có thể thu lại khoản đầu tư vào chị họ tôi, còn những cổ đông kia khi biết cậu chủ Thẩm không đầu tư nữa nên đã đến đây gây sự!"
Lâm Tiểu Mạn nhẹ nhàng nói.
Trương Phong nghe xong mới hiểu ra.
Hóa ra tên phú nhị đại xuất hiện trong quán bar đêm qua chính là người đầu tư cho Lâm Phỉ Nhi.
"Bây giờ anh còn dám nói chuyện này không liên quan đến anh sao? Nếu không có anh, sao cậu chủ Thẩm có thể từ bỏ chị họ của tôi, chị họ tôi cũng sẽ không mất khoản đầu tư đó!" Lâm Tiểu Mạn rất chán ghét nhìn Trương Phong và nói.
Trương Phong nheo mắt và nhìn vào những khuôn mặt trong phòng họp với vẻ mặt hơi bối rối.
Trên thực tế, chuyện mà Lâm Phỉ Nhi đang gặp phải không là gì đối với Trương Phong cả, bởi vì chỉ cần vấn đề có thể được giải quyết bằng tiền, thì đó không phải là vấn đề đối với Trương Phong.
Nhưng vấn đề bây giờ là Trương Phong còn chưa lấy giấy chứng nhận kết hôn với Lâm Phỉ Nhi, anh sợ danh tính của mình bị bại lộ.
"Thật ra thì chị họ tôi cũng ngốc quá, mấy ngày trước có người mua cho cô ấy một căn biệt thự trị giá 150 tỷ, chỉ cần chị họ lấy căn biệt thự này đi bán lại là có thể giải quyết được vấn đề hiện tại của chị ấy.
Nhưng mà chị họ lại không cần biệt thự kia, tôi thật sự không hiểu chị ấy nghĩ gì nữa!"
Lâm Tiểu Mạn nhìn Trương Phong và tiếp tục nói.
"Lâm Phỉ Nhi không cần biệt thự kia sao?"
Trương Phong nghe xong lời này, không khỏi cảm thán một tiếng, sau đó đứng dậy đi về phía phòng họp.
"Trương Phong, anh đi đâu vậy?"
Thấy Trương Phong muốn rời đi, Lâm Tiểu Mạn vội vàng hét lên.
Mà Trương Phong hoàn toàn không để ý tới Lâm Tiểu Mạn, đi tới cửa phòng họp, trực tiếp vươn tay đẩy cửa phòng họp ra.
...
Bên trong phòng họp.
"Sếp Lâm, hôm nay mặc kệ cô nói cái gì, chúng tôi cũng phải rút cổ phần, bằng không sẽ không rời đi!"
Một người đàn ông trung niên với khuôn mặt bóng nhờn hét vào mặt Lâm Phỉ Nhi với vẻ mặt rất kích động.
"Không sai, hôm nay chúng tôi không lấy được tiền sẽ không rời đi!"
"Chúng tôi cũng không đi!"
Một số cổ đông khác cũng hét lên.
"Chú Triệu, chú Tiền, nể mặt bố cháu, các chú có thể cho cháy mấy ngày nữa được không? Sau ba ngày, cháu nhất định sẽ cho các chú một lời giải thích thỏa đáng..."
Lâm Phỉ Nhi có chút mệt mỏi, xoa trán và nói với mọi người với vẻ mặt bất lực.
"Cho cô thêm mấy ngày ư?"
Người đàn ông trung niên nghe vậy không khỏi cười khẩy một tiếng.
"Lâm Phỉ Nhi, chúng tôi đầu tư vào công ty của cô, ủy quyền cho cô làm, không phải là vì nể mặt bố cô sao?"
"Nhưng không ngờ cô sẽ điều hành công ty thành bộ dạng như bây giờ, cô còn nói cho cô thêm vài ngày, chừng đó thời gian thì cô có thể thay đổi được gì chứ?"
"Cháu biết các chú luôn quan tâm đến cháu, nhưng bây giờ cháu thực sự không có tiền..."
Lâm Phỉ Nhi nhìn mọi người và muốn giải thích.
"Cô cái gì mà cô hả? Mấy ngày trước cậu chủ Thẩm nói muốn đầu tư vào công ty chúng ta, tại sao cô lại từ chối cậu ấy? Hôm nay nhất định phải cho chúng tôi một lời giải thích!"

Người đàn ông trung niên mở to mắt kích động hét lên.
"Nhưng hiện tại tôi không có tiền để hoàn trả cổ phần cho mọi người!"
Lâm Phỉ Nhi hét lên với vẻ mặt tuyệt vọng.
"Không có tiền cũng không sao, chỉ cần hiện tại cô đi tìm cậu chủ Thẩm, bảo cậu ta đầu tư vào công ty, chúng tôi sẽ không đề cập đến chuyện rút cổ phần nữa!"
Người đàn ông trung niên mặt không đổi sắc đáp.
Lâm Phỉ Nhi nghe xong câu này, sửng sốt một chút, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên một tia cổ quái.
Cô biết tất cả những cổ đông có mặt ở đây đều có giá trị con người hàng tỷ, cổ phần mà họ nắm giữ trong công ty của Lâm Phỉ Nhi cũng không nhiều.
Nếu họ thực sự muốn rút cổ phần của mình, nhiều nhất họ sẽ nhận được sáu đến chín tỷ, số tiền này đối với họ chẳng là gì cả.
Tuy nhiên, họ liên tục đe dọa Lâm Phỉ Nhi về vấn đề rút cổ phần, cứ vài ngày lại đến đây để gây rắc rối, điều này rõ ràng là không bình thường.
Ngoài ra, câu nói của người đàn ông trung niên khiến Lâm Phỉ Nhi đột nhiên phát hiện, có lẽ mọi người không thực sự muốn rút cổ phần của mình, mà họ đã thông đồng với cậu chủ Thẩm để ép cô chủ động đi tìm cậu chủ Thẩm và đồng ý ở bên cạnh anh ta.
Tất cả những điều này thực chất là một cái bẫy do cậu chủ Thẩm giăng ra.
Tuy nhiên, ngay cả khi Lâm Phỉ Nhi biết điều này, cô cũng không có cách nào giải quyết cái bẫy cả.
"Phỉ Nhi, chỉ cần cô gọi điện thoại cho cậu chủ Thẩm, bảo cậu ta tái đầu tư vào công ty, chúng tôi sẽ không yêu cầu rút cổ phần nữa."
"Đúng đó, Phỉ Nhi, mau gọi điện thoại đi, có gì khó đâu chứ?"
Một người đàn ông trung niên khác cũng hét lên.
"Kétt!"
Đúng lúc này, cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra.
Sau khi nghe thấy âm thanh, mọi người quay đầu nhìn về phía cửa phòng họp.
Lâm Phỉ Nhi không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy Trương Phong đi vào, sau đó cau mày nói: "Trương Phong, sao anh lại ở đây? Mau ra ngoài đi!"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.