Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 135: Rốt Cuộc Là Ai Đứng Sau Xúi Giục Cậu





“Sao hả? Có phải nghe xong cảm thấy sốc lắm đúng không?”
Sau khi Trần Văn Văn thấy Tiết Vũ Nhu chỉ biết đứng sững sờ tại chỗ, vẻ mặt cô ta lại càng thêm đắc ý, mở miệng nói: “Trước đó tôi đã nói với cô rồi, là đừng có ở bên cạnh Trương Phong nữa, bởi vì anh ta cũng chỉ là một tên nghèo hèn không hơn không kém, nhưng cô lại cố tình không nghe lời tôi, giờ hối hận chưa? Trương Phong chính là tên trộm, cô muốn ở cùng một tên trộm sao, thật là nực cười!”
“Sao Trương Phong có thể ăn trộm được chứ?”
Tiết Vũ Nhu hỏi lại một câu, trong ánh mắt cô ta lộ rõ vẻ khó hiểu đến tột độ.
“Sao có thể à? Bây giờ chứng cứ đã rõ mười mươi thế này rồi, tiền quỹ lớp giấu trong ngăn bàn Trương Phong, mọi người trong lớp học ai cũng thấy cả rồi, vậy mà cô vẫn chưa chịu tin?” Trần Văn Văn lạnh giọng nói.
“Không thể, chuyện này tuyệt đối không có khả năng!”
Tiết Vũ Nhu biết rõ thân phận Trương Phong, cô ta biết Trương Phong tuyệt đối sẽ không dở hơi mà đi trộm vài đồng bạc lẻ như vậy.
“Xem ra tên Trương Phong này thật sự đã cho cô uống thuốc mê rồi…”
Trần Văn Văn thấy Tiết Vũ Nhu vẫn một mực không chịu tin Trương Phong ăn trộm, ra vẻ bất lực lắc đầu.
“Thôi được rồi, đừng nhiều lời với loại người này làm gì nữa, mau đuổi học Trương Phong nhanh đi!”
“Đúng vậy, mau đuổi cổ loại rác rưởi này khỏi lớp chúng ta đi! Mấy chuyện trộm cướp xảy ra ở trường chúng ta trước đây chắc chắn cũng do cậu ta làm đấy!”
“Không sai, chúng ta cần phải bắt cậu ta giao nộp toàn bộ số tiền đã trộm trước đó ra đây!”
Những sinh viên có mặt trong phòng học hoàn toàn không để tâm đến Tiết Vũ Nhu, họ thi nhau hô hào về phía Trương Phong bằng giọng điệu có phần kích động.
Mà sau khi Trần Văn Văn nhìn thấy cảnh tượng quần chúng xúc động phẫn nộ về hành động sai trái của Trương Phong xong, cô ta quay đầu nhìn về phía anh, nói với điệu bộ như đang suy ngẫm gì đó: “Trương Phong, đã đến nước này rồi, anh còn định tiếp tục đóng kịch nữa sao?”

“Các người đã nói xong cả rồi đúng không?”
Trương Phong nhìn lướt qua từng người có mặt trong lớp học, hỏi với giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
“…”
Mà sau khi mọi người nghe được lời này của Trương Phong, ai nấy cũng phải ngây ngẩn cả người.
“Nếu các người đã nói xong hết rồi, vậy thì giờ để tôi được nói vài câu đi, những người vừa rồi đứng ra chỉ trích tôi, tôi đều nhớ kỹ mặt từng người một, lát nữa các người sẽ phải trả giá đắt vì những gì mình vừa nói!”
Trương Phong nhìn mọi người, bình tĩnh nói tiếp.
Mà những sinh viên mới vừa nãy còn đứng lên chỉ trích Trương Phong thậm tệ, sau khi nghe được những lời này bắt đầu lộ vẻ nghi hoặc, bởi vì bọn họ không hiểu những lời này của Trương Phong rốt cuộc là có ý gì.
Trương Phong quay đầu nhìn về nơi Ngụy Đức Hải đang đứng, nhẹ giọng nói: “Chủ nhiệm Ngụy, ông mau nói rõ nguyên nhân hậu quả, cốt lõi trong ngoài của chuyện này đi!”
“Được!”
Ngụy Đức Hải khẽ gật đầu, sau đó, ông ta từ tốn rảo bước tới bục giảng, đi đến bên cạnh Trương Phong, mở miệng nói với nét mặt không cảm xúc: “Vừa rồi, qua quá trình điều tra của tôi và hiệu trưởng Triệu, chúng tôi phát hiện ra chuyện hôm nay không đơn giản như những gì mọi người nghĩ, tên trộm thực sự ở đây không phải bạn học Trương Phong, mà chính là Mã Hoành Lượng!”
“Nói vậy là có ý gì chứ?”
Những sinh viên có mặt trong phòng học nghe thấy lời này xong, ai nấy cũng trợn tròn hai mắt, nét mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
“Mã Hoành Lượng đã nhân lúc mọi người ra ngoài học thể dục để trộm tiền quỹ lớp, hơn nữa còn đem giấu số tiền đó trong bàn học Trương Phong, và cuối cùng là đứng ra hãm hại đổ tội cho Trương Phong, đây chính là hành động vu oan giá họa điển hình!” Ngụy Đức Hải tiếp tục hô.

Ông ta vừa dứt lời, không khí trong phòng học bỗng trùng xuống.
Tất cả mọi người ai nấy cũng đều há to miệng, mà đám người Trần Văn Văn, Dương Uy lẫn Diệp Mị giờ phút này chỉ còn biết trợn tròn mắt nhìn.
Đến cả Tần Lan và Đường Tiểu Mạn cũng phải giật mình thon thót.
Về phần Tiết Vũ Nhu, lúc này cô ta mới dám thở phào một hơi, bởi vì chuyện đi theo hướng này thì tất thảy mọi vấn đề xảy ra mới trở nên có lý được, một người siêu cấp giàu có như Trương Phong sao có thể đi trộm tiền quỹ lớp chứ?
Này chẳng phải một trò khôi hài hay sao?
“Chủ… Chủ nhiệm Ngụy, ông chắc chắn người ăn trộm là Mã Hoành Lượng chứ?”
Dương Uy hơi do dự một chút, nhưng vẫn chưa có ý định từ bỏ, vẫn cứng đầu nhìn về phía Ngụy Đức Hải hỏi lại.
“Đúng vậy, chủ nhiệm Ngụy, có phải là ông lầm rồi đúng không? Sao Mã Hoành Lượng có thể ăn trộm được chứ? Hay là ông bị Trương Phong mua chuộc luôn rồi? Tiền được tìm thấy trong ngăn bàn Trương Phong, không phải anh ta ăn trộm thì là ai?”
Giờ phút này, Trần Văn Văn biết chuyện đã bại lộ, nhưng vẫn cố gắng nói năng hùng hồn phản bác đầy lý lẽ.
“Đúng vậy, chủ nhiệm Ngụy, chắc chắc Trương Phong là kẻ ăn trộm, không phải ông bị Trương Phong mua chuộc rồi đấy chứ?”
Mấy tên chó săn của Dương Uy cũng thi nhau đứng dậy hô hào.
“Rầm!”
Mà Ngụy Đức Hải nghe xong mấy lời đám Trần Văn Văn và Dương Uy nói xong, ông ta bất ngờ dùng sức đập mạnh tay xuống mặt bàn trước mặt mình, sau đó gân cổ lên hét: “Tất cả ngậm miệng lại hết cho tôi, thế nào gọi là tôi bị Trương Phong mua chuộc hả, chẳng lẽ các người cho rằng cả tôi và hiệu trưởng Triệu đều bị mua chuộc hết hay sao?”
Sau khi mấy con chó săn của Dương Uy nghe thấy những lời này của Ngụy Đức Hải, họ bắt đầu ngoan ngoãn hơn.
Ngụy Đức Hải quay đầu nhìn về nơi Mã Hoành Lượng đứng, lạnh giọng quát: “Mã Hoành Lượng, cậu còn đứng đó làm cái gì? Còn không mau đi tới nhận lỗi với mọi người nhanh đi?”
Mã Hoành Lượng hơi do dự một chút, nhưng sau đó anh ta vẫn cắn răng bước lên bục giảng, thấp giọng nói: “Những lời vừa rồi của chủ nhiệm Ngụy không hề sai, chuyện hôm nay đúng thật là do tôi làm, tôi lấy trộm quỹ lớp từ chỗ lớp trưởng, sau đó cố tình đặt bên trong ngăn bàn của Trương Phong, mục đích là để hãm hại Trương Phong!”
Trần Văn Văn vốn dĩ chẳng có gì để sợ hãi, sau khi nghe thấy mấy lời Mã Hoành Lượng nói xong thì vội lui về sau hai bước, sau đó vô lực ngã ngồi xuống ghế, trong ánh mắt ngập tràn sự kinh hoàng.
Mà lúc này, Dương Uy nhìn về phía Mã Hoành Lượng bằng con mắt đỏ hoe, anh ta thật sự không thể hiểu nổi, tại sao Mã Hoành Lượng lại muốn thừa nhận những hành động này.
Về phần Diệp Mị, cô ta chỉ biết nhìn Mã Hoành Lượng rồi cười khổ, kỳ thật trước đó Diệp Mị đã lên tiếng phản đối kế hoạch này, cô ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn, quả nhiên cuối cùng mọi chuyện vẫn bị bại lộ.
Sau khi đám sinh viên có mặt trong phòng học thấy Mã Hoành Lượng nhận tội xong thì người nào người nấy cũng ngây ngốc sững sờ một chỗ, nét mặt lộ rõ vẻ khiếp sợ đến cực điểm.
Làm sao mà bọn họ có thể tưởng tượng nổi, hóa ra Trương Phong không phải người trộm tiền, tên trộm thật sự lại chính là Mã Hoành Lượng!
Giờ phút này, Vương Hùng và Nhãn Kính mừng đến điên rồi.
“Thật may quá, Trương Phong không phải ăn trộm!” Vương Hùng hô hào với giọng điệu vô cùng vui vẻ.
“Đúng vậy, tôi đã bảo là sẽ không có chuyện Trương Phong đi trộm đồ rồi mà!” Nhãn Kính vội vàng đáp lại một câu.
“Chuyện này chúng tôi đã điều tra rõ ràng ngọn ngành rồi, tên trộm thật sự chính là Mã Hoành Lượng, còn Trương Phong chỉ là người bị hại, cho nên vừa rồi tôi và hiệu trưởng Triệu đã thương lượng qua với nhau, vấn đề xử lý Mã Hoành Lượng thế nào, chúng tôi giao cho Trương Phong toàn quyền quyết định!”
Ngụy Đức Hải nhìn đám sinh viên bên dưới bục giảng, hô to với nét mặt không cảm xúc.

Về phần Mã Hoành Lượng, sau khi anh ta biết vận mệnh của mình đang nằm trong tay Trương Phong, anh ta vội vàng quay đầu nhìn về phía Trương Phong, nói với giọng điệu vô cùng kích động: “Trương Phong, tôi biết tôi sai rồi, tôi không nên hãm hại cậu như vậy, cầu xin cậu, chỉ cần cậu không đuổi học tôi, cậu muốn tôi làm gì cũng được hết, tôi cầu xin cậu…”
Khoảnh khắc đám người Trần Văn Văn Dương Uy nhìn thấy bộ dạng thấp hèn đó của Mã Hoành Lượng, bọn họ như bị ném vào động băng.
Ai mà ngờ được nước đi này chứ, một Trương Phong vốn dĩ đang đứng trước hình phạt bị đuổi học, giờ lại trở thành người khống chế chuyện này!
Đến tận giờ phút này Dương Uy vẫn không thể hiểu nổi, rốt cuộc là tại sao Mã Hoành Lượng lại muốn thừa nhận những việc này, nếu Mã Hoành Lượng một hai không chịu thừa nhận, dù cho không có cách vu khống Trương Phong là kẻ ăn trộm, thì cũng chẳng có gì chứng minh chuyện này là do Mã Hoành Lượng làm!
“Mã Hoành Lượng, cậu còn nhớ rõ chuyện thứ hai mà cậu đồng ý với tôi không?”
Trương Phong nhìn về phía Mã Hoành Lượng hỏi với nét mặt không cảm xúc.
“Nhớ rõ…”
Mã Hoành Lượng vội vội vàng vàng gật đầu.
“Nói đi, rốt cuộc là người nào đứng sau lưng chỉ đạo cậu làm việc này!”
Trương Phong hờ hững hỏi.
Sau khi Dương Uy nghe thấy lời này của Trương Phong, anh ta lập tức cảm thấy áp lực từ đâu đè nặng, bởi vì có chết anh ta cũng không ngờ, Trương Phong còn biết có người đứng sau xúi giục Mã Hoành Lượng.
Hô hấp của Dương Uy bắt đầu trở nên dồn dập, anh ta lo sợ Mã Hoành Lượng sẽ thực sự khai tên anh ta ra.
Mà đám người Trần Văn Văn, Diệp Mị lẫn Tôn Lị cũng bắt đầu né tránh ánh mắt Mã Hoành Lượng theo bản năng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.