Tôi Trúng Số Rồi!

Chương 101: Không Thể Tiết Lộ Thân Phận Của Người Đó





“Cô Lâm, cô còn nghe tôi nói không?"
Tiền Hưng Quốc nhẹ giọng hỏi.
“Ừ, tôi vẫn nghe!"
Sau một lúc sửng sốt, Lâm Phỉ Nhi vội vàng đáp lại một câu, rồi lại hỏi với giọng điệu nghi hoặc: "Anh có thật sự là tổng giám đốc bất động sản Hằng Khoa không?"
“Cô Lâm, nếu cô vẫn không tin, thì cô có thể tới phòng buôn bất động sản của chúng tôi ngay bây giờ để xác nhận, chúng tôi sẽ không thu của cô một đồng nào, thậm chí còn sẽ trả lộ phí đến đây cho cô kìa!"
Tiền Hưng Quốc nhẹ giọng nói.
“Vậy được, lát nữa tôi sẽ đến phòng buôn bất động sản của các anh xem thử!"
Lâm Phỉ Nhi nhẹ giọng đáp lại một câu, sau đó ngắt điện thoại, quay đầu nhìn về phía Lâm Tiểu Mạn nói: "Tiểu Mạn, giờ chị có chút việc, chị phải ra ngoài một chuyến mới được! "
“Chị họ, chị định đi đâu vậy? Chị sẽ không thật sự tin lời nói của tên lừa đảo đó đấy chứ? Sao có thể có người không duyên cớ gì mua biệt thự tặng không chị được?" Lâm Tiểu Mạn khó hiểu nói.
“Người vừa mới gọi điện thoại tới cho chị, người đó sử dụng số điện thoại của phòng buôn bất động sản đấy, hơn nữa người đó còn chủ động kêu chị tới phòng buôn bất động sản đó xác nhận thử xem, nếu người đó thật sự là kẻ lừa đảo, vậy thì sao người đó dám kêu chị tới phòng buôn bất động sản được chứ?" Lâm Phỉ Nhi vừa dọn đồ vào túi, vừa nhẹ giọng đáp lại một câu.
“Chuyện này không có khả năng, trừ phi căn biệt thự đó là do Trương Phong mua, nhưng anh ta dù gì cũng chỉ một tên nghèo hèn đi giao cơm hộp, hàng tháng đều phải tìm chị lấy tiền sinh hoạt, vậy thì sao có thể bỏ ra 150 tỷ để mua biệt thự, đừng nói là 150 tỷ, đến 150 triệu anh ta cũng không thể có nổi ấy!" Lâm Tiểu Mạn nhỏ giọng nói.
“Bây giờ có nói nhiều cũng vô dụng, đợi chị đến phòng buôn bất động sản đó rồi sẽ biết có chuyện gì ngay!"
Lâm Phỉ Nhi xách túi lên, sau đó xỏ chân vào giày cao gót rồi đi thẳng ra bên ngoài phòng.

“Chị họ, chị chờ em một chút, em đi cùng chị.

Lâm Tiểu Mạn bỏ chiếc iPad trong tay mình xuống, sau đó chạy theo Lâm Phỉ Nhi ra ngoài.
……
Nửa giờ sau, Lâm Phỉ Nhi đã lái xe tới bất động sản Hằng Khoa.
“Chị họ, em cảm thấy tốt hơn là chúng ta nên ở trong xe, lỡ như kẻ lừa đảo kia lại là người của bên bất động sản, chờ hai người chúng ta đi vào, sau đó sẽ ra tay bắt cóc chúng ta thì phải làm sao?”
Sau khi xuống xe, Lâm Tiểu Mạn nhìn Lâm Phỉ Nhi nói bằng vẻ mặt có hơi sợ hãi.
“Không có chuyện gì đâu Tiểu Mạn, bất động sản Hằng Khoa là một trong những nhà phát triển đứng hàng đầu Trung Quốc, độ uy tín trong nước rất cao, hơn nữa công ty bọn họ vẫn luôn tập trung vào các dự án biệt thự cao cấp, một tập đoàn lớn như vậy sao có thể đi lừa đảo được chứ?”
Lúc này Lâm Phỉ Nhi không quá lo lắng về vấn đề này nữa, cô ấy chỉ quan tâm có phải có người thật sự muốn tặng biệt thự đó cho cô ấy không.
“Thật sự không có vấn đề gì sao?” Lâm Tiểu Mạn chớp chớp cặp mắt to xinh đẹp, mở miệng hỏi.
“Em yên tâm đi!”
Lâm Phỉ Nhi nhẹ nhàng đáp lại một câu, sau đó hất tóc một cái, bước vào phòng buôn bất động sản với một phong thái tuyệt tác.

Lâm Tiểu Mạn có hơi do dự, nhưng ngay sau đó cũng chạy theo Lâm Phỉ Nhi cùng đi vào trong.
Mà lúc này, Tiền Hưng Quốc vẫn đang nôn nóng chờ đợi bên trong phòng buôn bất động sản, sau khi thấy Lâm Phỉ Nhi bước chân vào, anh ta vội vàng rảo bước đến nghênh đón cô ấy, mở miệng cười ha ha nói: “Cô Lâm, cuối cùng cô cũng tới rồi, nếu cô tới muộn chút nữa, chỉ e là chúng tôi sẽ tan làm!”
Lâm Phỉ Nhi nhìn lướt qua phòng buôn bất động sản một lượt, phát hiện mọi thứ vẫn rất bình thường, không có bất kỳ sự khác thường nào hết.
Trong đó có cả những nhân viên phòng buôn bất động sản mà Lâm Phỉ Nhi đã gặp qua lúc chiều.
“Anh chính là tổng giám đốc phòng buôn bất động sản?”
Lâm Phỉ Nhi cau mày hỏi.
“Đúng vậy, cô Lâm, đây là danh thiếp của tôi!”
Tiền Hưng Quốc tất cung tất kính móc một tấm danh thiếp ra, rồi đưa tới trước mặt Lâm Phỉ Nhi, sau đó lại tiếp tục nói: “Cô Lâm, cô đã tới phòng buôn bất động sản của chúng tôi rồi, giờ chắc cô cũng không lo có người lửa đảo nữa đâu đúng không?”
Sau khi nhận tấm danh thiếp của Tiền Hưng Quốc, Lâm Phỉ Nhi nhìn thoáng qua nó một cái, rồi nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Tiền, vừa rồi anh đã nói trong điện thoại là có người mua biệt thự tặng cho tôi, chuyện này có thật không vậy? Hay là bên buôn bất động sản các người đang cố tình thực hiện một số hoạt động để thúc đẩy độ tiêu thụ?”
“Đúng vậy, không phải là các người đang chơi chúng tôi đấy chứ?”
Lâm Tiểu Mạn đi theo cô chị vào phòng bất động sản xong, sau khi xác nhận là không có vấn đề gì, lá gan tự khắc to lên, nhìn về phía Tiền Hưng Quốc hét một tiếng.
“Cô Lâm, cô cứ yên tâm đi, chúng tôi đều là những người mở cửa làm ăn, sao có thể lừa gạt cô được chứ, vừa rồi tôi đã cho phòng thương mại chuẩn bị hợp đồng đâu ra đấy rồi, cô chỉ cần ký tên mình lên hợp đồng, rồi căn biệt thự kia sẽ chính thức thuộc quyền sở hữu của cô, cả quá trình cô không cần bỏ ra một đồng nào hết, cứ dọn đồ vào ở thôi!” Tiền Hưng Quốc cười ha ha nói.

“Trên đời này làm gì có bữa cơm nào miễn phí đâu chứ? Anh chắc chắn những gì mình nói đều là thật?”
Đến giờ phút này, Lâm Phỉ Nhi vẫn không có cách nào tin tưởng những lời Tiền Hưng Quốc nói.
“Tôi có thể lấy danh dự của công ty chúng tôi ra đảm bảo với cô, những lời tôi nói đều là sự thật!”
Tiền Hưng Quốc nhìn Lâm Phỉ Nhi vừa nói vừa thành khẩn gật đầu, sau đó lại tiếp tục: “Cô Lâm, cô có thể lại đây xem qua bản hợp đồng!”
Lâm Phỉ Nhi hơi do dự một chút, nhưng sau đó cô ấy vẫn đi theo Tiền Hưng Quốc vào bên trong phòng khách.
Tiền Hưng Quốc lấy bản hợp đồng đã chuẩn bị tốt từ trước đưa cho Lâm Phỉ Nhi, Lâm Phỉ Nhi đọc vô cùng cẩn thận, xong, cô ấy phát hiện không hề có bất cứ vấn đề bất thường gì, đây là một bản hợp động bình thường mà sau khi mua phòng phải có, chưa kể trong hợp đồng cũng không có lỗ hổng, căn biệt thự được đề cập tới cũng chính là căn biệt thự Lâm Phỉ Nhi nhắm trúng.
“Tổng giám đốc Tiền, chuyện này rốt cuộc là thế nào vậy?”
Lâm Phỉ Nhi đặt hợp đồng trong tay xuống, nhìn về phía Tiền Hưng Quốc hỏi với nét mặt cực kỳ phức tạp.
“Cô Lâm, chuyện này tôi đã nói rất rõ ràng với cô qua điện thoại rồi, có người mua căn biệt thự, hơn nữa người đó còn nói với chúng tôi là muốn tặng căn biệt thự này cho cô, cho nên tôi mới gọi điện tới cho cô, rồi kêu cô tới đây đấy!”
Tiền Hưng Quốc từ tốn nói.
“Nhưng người muốn giao căn biệt thự này cho tôi là ai?”
Lâm Phỉ Nhi vội vàng hỏi.
“Cô Lâm, thời điểm đối phương mua căn biệt thự này, người ấy đã cố ý dặn dò chúng tôi, kêu chúng tôi không được tiết lộ thân phận của cậu ấy, cho nên tôi không thể nói với cô ai là người mua căn biệt thự này được!” Tiền Hưng Quốc nhàn nhạt nói.
“…”
Lâm Phỉ Nhi nhìn Tiền Hưng Quốc phía đối diện mình, nét mặt tràn ngập sự nghi hoặc.

“Chị họ, không lẽ là Trương Phong tặng cho chị thật đấy chứ?”
Sau khi Lâm Tiểu Mạn nghe thấy mấy lời Tiền Hưng Quốc nói, cô ấy nhịn không được lại nhìn Lâm Phỉ Nhi nhẹ giọng nói.
“Chuyện này sao có khả năng? Trương Phong lấy đâu ra nhiều tiền để mua biệt thự như vậy?”
Lâm Phỉ Nhi thấp giọng đáp lại một câu.
“Vậy thì là ai được chứ?”
Lúc này Lâm Phỉ Nhi cũng vô cùng nghi hoặc.
“Cô Lâm, nếu cô xác nhận không có vấn đề gì xong rồi, thì giờ cô có thể ký tên lên hợp đồng!” Tiền Hưng Quốc nhìn Lâm Phỉ Nhi nói.
“Vậy ông nói cho tôi biết, rốt cuộc căn biệt thự này là ai mua cho tôi?” Lâm Phỉ Nhi nhìn Tiền Hưng Quốc nói với nét mặt nghiêm túc.
“Cô Lâm, câu hỏi này tôi không thể trả lời được!”
Tiền Hưng Quốc khẽ lắc lắc đầu.
“Nếu ông vẫn nhất quyết không chịu nói là ai tặng căn biệt thự này cho tôi, vậy thì tôi không thể ký tên lên hợp đồng đó được, biệt thự này tôi cũng không cần nữa!”
Dứt lời, Lâm Phỉ Nhi trả lại hợp đồng cho Tiền Hưng Quốc, sau đó đứng dậy đi ra bên ngoài phòng khách.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.