Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

Chương 72: Ngược Lão Đại Giới Giải Trí (15)




Đến tận khi Kỳ Dục Dương đi mất, Trì Chiếu vẫn chọn không mở cửa.
Hệ thống khen cậu một câu.
【 Lần này thể hiện tốt đó. 】
Trì Chiếu không đáp lại hệ thống, cậu nhìn màn hình theo dõi lúc này đã sớm không còn bóng người đứng đó rồi yên lặng trở lại phòng ngủ, ôm gối đơn trên ghế sô pha, bò lên giường nhắm mắt bất động. 
Hệ thống: “……”
Lại là một đêm không ngủ, nếu còn tiếp tục như vậy, Trì Chiếu rất có thể diễn hoàn hảo hình tượng Kungfu Panda. Cũng may Kỳ Dục Dương không biến thái đến nỗi ngày nào cũng đến tâm tình trước cửa nhà Trì Chiếu, ngày đó không biết hắn bị kích thích hay là động kinh, đột nhiên tới tuôn một tràng rồi lặn mất tăm, nhưng với tình hình hay lui tới này, sớm muộn gì hắn cũng sẽ gặp Trì Chiếu lần nữa, bám riết không tha hy vọng Trì Chiếu sẽ mềm lòng. 
Nhưng bây giờ mà mềm lòng thì chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vì giá trị thành công, có khó khăn mấy Trì Chiếu cũng phải cắn răng chịu đựng.
Bẵng đi một khoảng thời gian, ngày Thất Tịch Trì Chiếu không tới phim trường mà lái xe tới một trường quay khác. 
Người đại diện nhận một chương trình Lễ Tình Nhân cho cậu, là quảng cáo cho một nhãn hiệu chocolate nổi tiếng nào đó cùng một ngôi sao nam, cũng không biết ekip nghĩ gì mà tìm hai sao nam làm người mẫu, nhưng cũng may hiệu ứng cũng khả quan, hai ngôi sao nam đang hot, mỗi người một vẻ tụ lại một chỗ, làm mấy cô gái cứ hú ầm lên.
Lúc Trì Chiếu tham gia hoạt động thì Kỳ Dục Dương đang ở công ty nhíu mày xem tư liệu cấp dưới đưa lên. 
Âm thanh cấp dưới đều đều, không hề có độ ấm, “Lần cuối cùng Tiết Hưng Phàm sử dụng tài liệu chứng minh thân phận (*) là tháng 7 5 năm trước, nhưng theo như điều tra thì tháng 5 6 năm trước ông ta đã rời thành phố.”
(*) tương đương với chứng minh nhân dân ở Việt Nam
“Chúng tôi điều tra tới địa chỉ trước đây của hàng xóm và các hộ gia đình xung quanh Tiết Hưng Phàm cùng Tiết Thanh, bọn họ đều nói 6 năm trước đã không còn gặp Tiết Hưng Phàm.”
Tháng 5 6 năm trước……
Đó là thời gian Kỳ Dục Dương xuất ngoại trị liệu, tháng tư hắn bị bắt cóc, tháng 5 xuất ngoại, mà thời gian Tiết Hưng Phàm mất tích gần như trùng với thời gian hắn đi. 
Sắc mặt Kỳ Dục Dương càng ngày càng khó coi, hắn không muốn nghĩ nhiều, trên đời lắm chuyện trùng hợp, nhưng nói ra chẳng ai tin chuyện này vẫn là trùng hợp, ném mạnh tư liệu trong tay, Kỳ Dục Dương âm trầm hỏi: “Vẫn chưa tìm được dấu vết của Tiết Hưng Phàm?”
Cấp dưới lắc đầu, “Vẫn chưa, như vừa rồi đã nói, lần cuối cùng ông ta sử dụng chứng minh thư là tháng 7 5 năm trước để mua vé ô tô liên thông. Chúng tôi cũng đi hỏi thăm khu vực quê quán của ông ta, không ai từng gặp, kể từ đó tài sản và chứng minh thư của ông ta không được sử dụng, nếu có dùng cũng là Tiết Thanh dùng.”
Tiết Hưng Phàm là giáo sư, chỉ số thông minh của ông ta rất cao, nếu muốn trốn đi thì sẽ không để người khác dễ dàng tìm thấy, nhưng dù có trốn kĩ thế nào, chỉ cần vẫn còn sống là sẽ có lúc sơ hở, không có khả năng không tìm được.
“Tiếp tục tìm.”
Cấp dưới cúi đầu, “Vâng.”
Sau khi cấp dưới đi ra ngoài, Kỳ Dục Dương ngồi sau bàn làm việc, hai cánh tay đặt trên tay vịn, sống lưng từ từ dựa vào thành ghế, trông vô cùng mệt mỏi, chỉ mỗi nhắm mắt lại cũng thấy mệt nhọc, rất lâu sau, văn phòng yên tĩnh chợt vang lên một tiếng lẩm bẩm: “Giáo sư chuyên ngành tâm lý học……”
—— cốc cốc cốc.
Cửa bị gõ ba tiếng, Kỳ Dục Dương ngay lập tức mở mắt, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cửa, khiến thư kí vừa mở cửa thót cả tim, giọng nói cô thư kí càng thêm cẩn thận, “Chủ tịch Kỳ, trợ lý của bác sĩ Trình vừa gọi điện thoại tới hỏi anh định khi nào tái khám, đã một tuần anh chưa tới rồi.”
Lúc trước Trình Nhiên dặn hắn mau chóng kiểm tra chuyên sâu lại một lần, nhưng mãi mà Kỳ Dục Dương chưa đi. 
Kỳ Dục Dương rũ mắt, “Bảo với anh ta, sau này tôi sẽ không tới phòng khám đó nữa, đừng để anh ta tiếp tục gọi điện thoại tới đây.”
Thư kí ngẩn người, cô chỉ là nhân viên quèn, tuy mỗi ngày đều gặp Kỳ Dục Dương nhưng quan hệ giữa hai người cũng không quá thân thiết, tất nhiên không dám khuyên giải hay an ủi, chỉ có thể gật đầu đáp vâng.
Hiện tại là 4 giờ chiều, một bàn tay Kỳ Dục Dương chống lên trán, huyệt thái dương lại bắt đầu căng đau, hắn hít sâu một hơi rồi đứng lên bước ra ngoài.
2 giờ chiều Trì Chiếu bắt đầu chương trình, 3 giờ xong việc, tính thời gian, hẳn là cậu đã về đến nhà nên Kỳ Dục Dương mới đường hoàng về sớm. Mà lúc này Trì Chiếu đúng thật đã về tới nhà, mỗi tội sắc mặt không dễ chịu gì cho cam.
Trì Chiếu vừa về đến nhà không bao lâu đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cậu còn tưởng rằng là Kỳ Dục Dương nên mới chậm rì rì đi ra, về sau mới phát hiện người đứng ngoài cửa là ngôi sao nam cùng quay chương trình với mình hôm nay.
Sao người này lại biết nơi ở của mình?
Chẳng lẽ theo dõi?
Đm, biến thái à?!
…… 
Hệ thống cạn lời, biến thái nữa cũng có biến thái bằng Kỳ Dục Dương đâu?
Trì Chiếu mở cửa, tòa chung cư này khá gần Gia Ngư Văn Hóa, mà Gia Ngư Văn Hóa lại là công ty điện ảnh lớn nhất thành phố cho nên người ở xung quanh đây toàn là nghệ sĩ, mà người có tiền mua nổi chung cư chỗ này đều là diễn viên có chút tiếng tăm hoặc tác giả có tác phẩm điện ảnh xuất sắc. 
Vì vậy nên ngôi sao nam này cũng không quá cảnh giác, an ninh ở đây rất tốt, chắc chắn paparazzi không thể trà trộn vào, lúc tới hiên nhà gã đã tháo kính râm và khẩu trang. Trì Chiếu vừa mở cửa gã đã cười toe toét, không nói không rằng bước vào. 
Trì Chiếu không kết giao với tên này nhưng nguyên chủ lại quen, hơn nữa hai người còn hợp tác hơn hai lần, thấy hắn không hỏi han mà đã đi vào, Trì Chiếu không vừa lòng, định mở miệng nói thì đã nghe tiếng tên này nói: “Thì ra cậu đang sống ở chỗ như này, khổ thế, sao, chia tay xong Kỳ Dục Dương không cho cậu phí chia tay?”
Mặt Trì Chiếu sầm lại, bây giờ cậu vô cùng không thích ai nhắc đến tên Kỳ Dục Dương trước mặt mình, không phải 
có thành kiến với Kỳ Dục Dương, mà là vì cậu rất ghét có kẻ khác xía mồm vào quan hệ giữa mình và Kỳ Dục Dương.
Cậu chậm rãi trả lời: “Chúng tôi không chia tay, chỉ không ở chung thôi, nhưng liên quan gì đến anh?”
Tên kia nhún vai, “Thì ra là không có danh phận.”
Trì Chiếu: “……”
Hệ thống nhận thấy Trì Chiếu càng lúc càng sôi máu, nhưng gã 250 (tên ngốc) này không hề nhận ra, thậm chí gã còn ghé sát vào Trì Chiếu, nở một nụ cười tự cho là quyến rũ với cậu: “Nếu đã như thế, không bằng suy xét đề nghị của tôi?”
Trì Chiếu nhíu mày, cậu không biết tên này đề nghị gì với nguyên chủ, nhưng nhìn ánh mắt ngụ ý mười phần là biết chắc chắn chẳng phải đề nghị đàng hoàng gì, Trì Chiếu cười lạnh một tiếng: “Ngay cả Kỳ Dục Dương tôi cũng chướng mắt, chẳng lẽ còn có thể coi trọng anh?”
Thằng đàn ông nào cũng có sĩ diện, tên này cũng không ngoại lệ, gã híp mắt vươn một bàn tay, hạ lưu sờ mặt Trì Chiếu, “Đừng vội mạnh mồm, bị tôi chơi xong, cậu sẽ biết tôi tốt thế nào thôi.”
Trì Chiếu: “……”
Hệ thống: “……”
Đã từng thấy kẻ thích tìm đường chết, nhưng chưa thấy tên nào thích chết nhanh như tên này.
Lúc này không cần Trì Chiếu hỏi, hệ thống đã sớm đưa ra ý kiến.
【 đánh đi, đánh chết cũng không sao, anh zai đây chống lưng cho cậu, cam đoan không ngồi tù. 】
Tự nhiên Trì Chiếu có cảm giác mình biến thành đàn em của một tên giang hồ là thế nào nhỉ. 
……
Không đáp lời hệ thống, Trì Chiếu cười một tiếng, cậu ngoắc tay với gã đàn ông nọ, gã nhướng mày không dễ mắc mưu, Trì Chiếu cũng không thèm để ý, hiền hoà như nước mở miệng, “Những lời này tặng nguyên vẹn cho anh, bị tôi chơi xong anh cũng sẽ biết tôi tốt đến đâu thôi, nhưng anh quá kinh tởm, chơi anh tôi sợ phải ra bồn cầu nôn. Thôi thì đánh đi, bị tôi đánh xong, anh cũng sẽ biết thằng này tốt.”
Lời còn chưa dứt Trì Chiếu đã đạp sang một phát, không nghiêng không lệch, vừa vặn đá vào ngã ba đường, gã sao nam kia đau đến mức không đứng dậy nổi, liên tiếp tiếp nhận ba bốn đạp mới nhớ ra mình cần chạy trốn.
Cũng vì gã chủ quan, không ngờ Tiết Thanh mỏng manh này còn biết đánh người, không chỉ biết đánh người mà thân thủ còn không kém, gã có muốn đánh trả cũng không tìm được cơ hội. Lúc chạy ra gã còn cố tình buông lại một câu, “Mày cứ chờ đấy!”
Trì Chiếu đứng ở cửa lạnh lùng nhìn gã chạy mất, cũng không đuổi theo, chỉ trợn mắt. Ngu như thế sao sống được ở giới giải trí này nhỉ, sao chiếu mạng à?
Trì Chiếu không có hứng thú đối phó kiểu người ngu xuẩn như vậy, cậu phịch một tiếng đóng cửa lại về phòng nghỉ ngơi.
Gã thần tượng kia thất tha thất thểu đi vào thang máy, mặt trắng bệch che lại chỗ khó nói, trên đường có hai cô gái bước vào thang máy, hai cô là chuyên viên trang điểm, đều nhận ra gương mặt này, thấy gã cứ che lại chỗ đó thì tức khắc giật mình, ngượng ngùng quay đầu đi, rồi vẫn tò mò nên quay đầu nhìn lại, lén lút bặm môi cười trộm.
Gã tối sầm mặt, lúc đi ra ngoài vẫn đau nhưng miễn cưỡng vẫn chịu đựng được, gã hằm hằm đeo kính râm, vừa đi vừa nghĩ xem nên trả thù Tiết Thanh thế nào, mải nghĩ mà không để ý một chiếc ô tô trong góc vụt qua, cũng thật khéo, không biết chủ xe đang vội chuyện gì mà phóng rất nhanh, đến khi nhìn thấy có người đi qua, muốn phanh lại đã không còn kịp rồi.
Bùm một tiếng, dưới lầu hoàn toàn rối loạn.
Lúc Kỳ Dục Dương trở về vốn định lái thẳng xe vào bãi đỗ xe, nhưng chung cư trước cổng chung cư tụ một đống người, xe cảnh sát cũng có tận hai anh, Kỳ Dục Dương hạ cửa sổ xe, hỏi một người qua đường bên cạnh, “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Người qua đường đang có việc nhưng thấy có người dò hỏi bèn vội vã trả lời: “tai nạn xe cộ, người bị đâm là thần tượng, là tiểu thịt tươi rất nổi tiếng, tên…… Tên là gì ý nhỉ? Ai, quên mất rồi, tự anh đi xem đi!”
Nói xong người qua đường đi mất, không nhìn thấy sắc mặt Kỳ Dục Dương nháy mắt trở nên trắng bệch.
Hắn dại ra trong chớp mắt, sau đó đột nhiên mở cửa xe chạy tới chỗ xảy ra tai nạn xe cộ, xe cứu thương chưa tới nên cảnh sát cũng không dám động lung tung, chỉ qua loa kiểm tra một chút xem nạn nhân có nguy hiểm tính mạng không.
Kỳ Dục Dương mạnh mẽ luồn qua đám người vây xung quanh, mọi người vây xem thấy có người đẩy mình, chưa kịp tức giận thì thấy sắc mặt của Kỳ Dục Dương, lời định tuôn ra lại bất chợt nuốt vào. Ai ôi, sắc mặt thế này, người nhà nạn nhân rồi.
Mọi người thổn thức vội vàng tránh ra, Kỳ Dục Dương cuối cùng mới nhìn thấy nạn nhân đang bị mọi người vây quanh. 
Người nọ toàn là máu, không thấy rõ mặt nhưng vẫn còn mặc quần áo hôm nay tham gia chương trình, nhãn hiệu và phong cách quần áo Kỳ Dục Dương đã nghe thư kí đề cập đến, cũng đã từng xem hình.
Ong một tiếng, tai Kỳ Dục Dương ù lên, chỉ trong phút chốc, hắn dường như không còn nghe thấy bất cứ thanh âm nào. 
Cảnh sát thấy Kỳ Dục Dương đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn thất tha thất thểu thì đều ngầm hiểu, thấy Kỳ Dục Dương di chuyển, bọn họ ngay lập tức ngăn cản, “Anh này, bình tĩnh! Nạn nhân không nguy hiểm đến tính mạng nhưng là khả năng cao bị gãy xương, vậy nên anh không thể đụng vào, anh bình tĩnh đi đã!”
Kỳ Dục Dương nghẹn ngào quát: “Buông tôi ra!!”
Hắn nghe không lọt tai lời cảnh sát nói, tân trí hiện tại chỉ xuất hiện một hình ảnh duy nhất, Tiết Thanh đang lịm đi, cả người đầy máu là máu, cảm giác tựa như vô vàn tia sét đánh vào người, cứ thế tước đoạt lí trí hắn. 
6 năm đau đớn, 6 năm tra tấn, dù phải chịu thêm nhiều năm nữa cũng không đau đến mức đứt từng đoạn ruột như một giây đồng hồ này.
Kỳ Dục Dương như thấy tim mình bị người ta xé toạc, máu thịt lẫn lộn, một nửa vỡ toang, nửa còn lại vẫn đang từ từ rách tan nát. 
Hai cảnh sát căn bản không ngăn nổi hắn thì đều ngây tò te, tên này nghe không hiểu tiếng người chắc, đã nói không nguy hiểm tính mạng mà sao còn cố sống cố chết lao vào chứ!
Đám người xung quanh vốn đến để hóng hớt hiện trường tai nạn xe cộ, bây giờ lại đổi thành đến xem cảnh sát và người nhà nạn nhân, đang lúc hỗn loạn, một giọng nói khe khẽ ngờ vực vang lên từ phía xa, “…… Kỳ Dục Dương?”
Kỳ Dục Dương cứng đờ, hắn đột nhiên xoay đầu, Trì Chiếu đang đứng cách đó không xa, cậu nghe thấy tiếng động nên xuống dưới, đồng thời cũng nghe nói dưới lầu xảy ra tai nạn xe cộ, mà người gặp tai nạn xe cộ lại vừa khéo là tên sao nam giẻ rách xấu số vừa rồi, cậu sợ người ta chết thật nên mới xuống dưới nhòm một cái, lại đúng lúc nhìn thấy Kỳ Dục Dương như phát cuồng lao về phía tên cặn bã nọ.
Ngớ ra hai giây Trì Chiếu mới nhận ra chắc chắn Kỳ Dục Dương hiểu lầm, cậu hơi buồn cười, khóe miệng hơi gợn lên, nhưng chưa kịp cười ra hồn thì đã thấy Kỳ Dục Dương lao ngay đến trước mặt mình.
Hắn ngơ ngẩn nhìn Trì Chiếu, “Em…… Không sao hả?”
Hỏi mà như chưa dám tin, Trì Chiếu thấy hắn hoảng loạn, cũng không cười nữa mà nghiêm túc gật đầu.
Sắc mặt Kỳ Dục Dương thoáng chốc thả lỏng, lúc này Trì Chiếu cũng không nỡ lòng nào ngó lơ hắn, cậu định mở miệng nói đôi câu an ủi thì bỗng Kỳ Dục Dương đột ngột nhắm mắt, ngã về bên này. 
Trì Chiếu cả kinh, vội vàng duỗi tay đỡ lấy hắn, đầu Kỳ Dục Dương ngả trên vai cậu, hắn cao hơn Trì Chiếu, lại còn toàn là cơ bắp, nặng gần chết, Trì Chiếu cố lắm mới có thể đứng thẳng, cậu gọi to: “Kỳ Dục Dương, làm sao vậy? Không sao chứ?!”
Không ai trả lời, tay Trì Chiếu đặt trên lưng hắn, như đoán biết được trước, Trì Chiếu sờ lên trên, chỉ thấy cả bàn tay vương toàn mồ hôi lạnh. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.