Tôi Rưng Rưng Nước Mắt Làm Công

Chương 4: Tôi sai rồi




Editor: Cánh cụt nhỏ.

Lúc tôi đang cố moi những thông tin hữu ích từ trong ký ức của Tra Cung ra thì không tránh khỏi có chút sơ xuất. Tuy nhiên, khi lấy ra khoảng chục hợp đồng bao nuôi từ trong tủ sắt, tôi thấy hơi khó hiểu. Các điều khoản của bên A và bên B đều giống nhau, ngoại trừ chữ ký và thời gian bao nuôi.
Cảnh tượng đầu tiên mà tôi nhìn thấy khi tỉnh dậy vào buổi sáng là tra công ăn mặc chỉnh tề, lấy bản hợp đồng bao nuôi ra rồi hai bên cùng ngồi xuống, nghiêm túc ký tên và ấn dấu tay bắt đầu kiếp sống bạn giường.
Tôi muốn hỏi, tại sao bạch liên hoa lại yêu Tra Cung?
Tôi tìm hợp đồng bao nuôi của bạch liên hoa mà hoa cả mắt. Sau khi đọc xong, tôi không tin nổi, bạn giường trong một tuần? Cậu ta có tinh thần hợp tác thật đấy.
"Giám đốc Tra," Ngoài cửa vang lên giọng nói trầm ổn của một người đàn ông, "Tôi là Chung Tân ạ."
Chung Tân là CEO giỏi nhất đồng thời cũng là một doanh nhân khôn ngoan. Y rất cần cù, biết nhẫn nhục chịu khó nên trong năm năm quản lý trụ sở chính của công ty, y chưa bao giờ phạm phải sai lầm lớn. Tra Cung, người chưa từng nhẹ dạ tin ai vậy mà lại có thể giao những chuyện bí mật của mình cho Chung Tân làm.
Tôi trả lời một câu "Vào đi" rồi vội vàng khóa tủ sắt lại, sau đó ngồi sau bàn làm việc giả vờ đọc văn kiện.puddingvixoai.wordpress.com
Một người đàn ông trẻ tuổi phù hợp với âu phục màu xám tro bước vào phòng, giọng điệu y nghe cực kỳ nhạt nhẽo: "Ngài có việc gì cần căn dặn tôi không ạ?" Ngài đang làm mất rất nhiều thời gian có thểkiếm mấy trăm triệu của ông đây, nếu không có việc gì căn dặn thì đừng tới làm phiền.
Trên tay tôi cầm cuốn tiểu thuyết nên chỉ trong một giây, tôi đã nhận ra tính cách như mụ già của Chung Tân. Tôi làm ra vẻ như mình đang suy nghĩ sâu xa: "Gần đây, bên Lăng Thành có hành động gì không? Cậu hãy cho người theo dõi và tìm ra cậu ta cho tôi."
Chung Tân sa sầm mặt: "Từ khi anh xuất viện đến giờ thì mọi thứ đều rất yên bình, hai phe cũng không có xảy ra chuyện gì." Y nhướng mày, cười nói, "Nếu không phải căn bệnh cũ của cậu ta tái phát, xông vào bệnh viện thì tôi còn tưởng công ty Diệt Tra này đã âm thầm đổi chủ rồi ấy chứ."
Tôi phải công nhận là làm lão đại của hắc bang thật sự không hề dễ dàng. Vả lại, sự căm thù của 
Lăng Thành đối với Tra Cung đã làm ảnh hưởng đến khả năng phán đoán tình hình của cậu ta. Trong tiểu thuyết, cuối cùng cậu ta chết trong tay Tra Cung do bị nhiều người làm dấy lên cuộc nội chiến trong bang phái của mình.
"Cậu hãy bắt đầu tìm ra nội ứng để những người cũ nào trong công ty chống lại Lăng Thành," Tôi cúi người, hạ thấp giọng xuống và nhìn thẳng vào mắt Chung Tân, "Đều phải nghỉ hưu cho thật tốt."
"Chuyện này..." Trên mặt Chung Tân lộ rõ sự nghi hoặc nên tôi bày ra vẻ mặt "Cậu hiểu mà". Đôi mắt vô hồn của y lập tức lóe lên sự phấn khích: "Hóa ra ngài Tra muốn lung lay lòng người trong bang của Lăng Thành. Đây đúng là lúc để tên chó điên đó đi đến nơi cậu ta thuộc về."
Tôi lặng lẽ gật đầu, từ đầu đến cuối cuộc trò chuyện đều không nói câu nào. Vì đã có lý do nên Chung Tân sẽ tự xử lý xong mọi chuyện. Lăng Thành vô cùng hận Tra Cung, cậu ta không ngần ngại chiến đấu đến cùng với tôi. Tra Cung ghét nhất là dáng vẻ có thể hung bạo bất cứ lúc nào của Lăng Thành. Nhưng bây giờ đã đến lúc hai người hạ màn sau bao nhiêu năm đấu đá ngang ngửa nhau.puddingvixoai.wordpress.com
Tôi đã loại bỏ mọi trở ngại cho Lăng Thành, con đường hành hạ Tra Cung của tôi cũng tươi sáng hơn. Đợi lúc tra công trở lại, hắn sẽ phải đối mặt với tình cảnh cái gì cũng không còn, bị mọi người xa lánh và một đối thủ cũ vì báo thù không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Sau khi làm xong chuyện xấu này, giá trị hành hạ tra công chắc chắn có thể bùng nổ!
Tôi nên tuyên dương bản thân vì sự thông minh của mình.
"Đúng rồi, tôi không cần bạn giường nữa. Cậu hãy thông báo ra ngoài, " Sau khi đã gợi lên sự hứng thú như muốn giết người của Chung Tân, tôi đắn đo rồi cắn răng, "Tôi...Không dựng lên được, cậu bảo bọn họ đừng tới làm phiền tôi."
Sắc mặt của Chung Tân lập tức sụp đổ, ngay cả Tra Cung cũng chưa từng thấy qua bộ dạng thất thố của y: "Thật...Thật sao?"
"Giả đấy." Tâm trạng tôi đang buồn bực, nhưng lại bị biểu cảm của Chung Tân làm cho bật cười nên nói cho y nghe lý do, "Chỉ là tôi thấy chuyện này quá vô nghĩa thôi."
Trên đường đi làm, đã có ba người nam nữ giả vờ đụng phải xe của Tra Cung. Chẳng những thế, tôi vừa vào công ty thì lại có năm người cố ý ngã vào Tra Cung. Ngoài ra, số người dùng ánh mắt tán tỉnh Tra Cung thì nhiều vô số kể. Nếu không phải tôi nhanh như chớp thì trên âu phục đã dính dấu son môi, cà phê... Điều đáng giận hơn là tôi quên mất mình có thể dùng thang máy chuyên dụng của Tra Cung. Khi tôi bước vào thang máy dành cho nhân viên, thiếu chút nữa đã bị người vào sau chen đến choáng ngợp.
Tên nào dám lén chạm vào mu bàn tay, gáy và mông của tôi?
Phải trừ lương mới được!!!
Ông trời, Phật tổ, Thánh mẫu Maria, tôi nguyền rủa Tra Cung và những người quấy rối tôi không có tình dục trong cuộc sống!
"Món nợ phong lưu của ngài thì ngài tự giải quyết đi." Chung Tân khôi phục vẻ mặt không cảm xúc. Khi xoay người đi ra cửa, y nhắc một câu, "Vệ sĩ của ngài quá tệ nên tôi đã mời một đội vệ sĩ mới để bảo vệ ngài."
Tôi sờ mũi mình, lấy từ trong đống tài liệu ra một bản hợp đồng, phía trên có đề hai chữ "Bạch Hạc" trông cực kỳ đẹp. bạch liên hoa vốn dĩ tên là Bạch Hạc. Cái tên giống như lần đầu tiên Tra Cung gặp cậu ta trong ký ức, vừa hào hoa phong nhã nhưng lại không nhiễm bụi trần khiến hắn sa mình vào đầm lầy, dây dưa đến tận hôm nay.
"Ông chủ," Lão Ngũ lo âu, gọi điện thoại tới, "Chị dâu đang phát sốt, tình hình cực kỳ bất ổn, anh mau về thăm vợ mình đi."
"Bác sĩ nói sao? Tao đâu biết khám bệnh, mày gọi bác sĩ trước đi." Tôi cầm bản hợp đồng trong tay, cười khổ một tiếng, sau đó quẹt thẻ rồi tan tầm sớm. Đây là lần đầu tiên tôi đi về nhà của Tra Cung và bạch liên hoa.
Từ lúc Lão Lục đón tôi vào cửa, hắn liền lải nhải mãi về chuyện mấy ngày nay bạch liên hoa luôn muốn gặp Tra Cung. Tôi sờ nón xanh trên đỉnh đầu, thở dài, chậm rãi bước vào cửa phòng.
Nón xanh bảo do tình thế hôm đó cấp bách nên nó đã dùng năng lượng duy trì công việc của mình để tăng thêm sức mạnh cho tôi. Điều này đã làm hao hết năng lượng của nón xanh, nó đành tiến vào trạng thái chờ đợi, không có cách nào trao đổi cùng tôi. Chỉ khi thể xác và tinh thần của tra công chịu tổn thương, giá trị hành hạ tra công tăng lên thì nó mới có thể online lại lần nữa. Vậy nên, tôi phải một mình đối mặt với bạch liên hoa, nhân vật thụ chính. Lúng túng, đây là cảm giác duy nhất của tôi mỗi khi nghĩ tới cậu ta trong mấy ngày nay.
Người thanh niên nằm cuộn tròn trên giường, vùi đầu vào khuỷu tay gầy guộc của mình, trông như một đứa trẻ bơ vơ. Tôi căng thẳng, bước tới một bước, mái tóc ướt dán vào khuôn mặt nhỏ bé của thanh niên, cậu ta run rẩy. Đây là do lạnh đúng không?
Tôi nhìn bác sĩ, người đeo mắt kính rồi tiện tay đắp lại chăn cho bạch liên hoa: " Có cách chữa trị không?"puddingvixoai.wordpress.com
"Không." Bác sĩ Thẩm dùng ngón giữa nâng mắt kính lên, nhếch khóe miệng cười như không cười: "Thuốc kích dục mạnh đấy, ngài Tra không sợ đùa chết người à?"
Bỗng dưng tôi bị cứng họng, chắc chắn bác sĩ này đang khinh bỉ tôi.
Trong tiểu thuyết, bạch liên hoa để Lăng Thành bắt cóc rồi chuốc thuốc mình, nhưng từ vụ nổ nhà máy khiến Tra Cung nằm viện thì mọi thứ vẫn luôn sóng êm biển lặng. Cho đến khi Tra Cung tỉnh lại, hắn vô cùng tức giận vì bạch liên hoa muốn bỏ trốn sau khi thấy hắn lên giường với người khác.
Tra Cung hạ lệnh trừng phạt bạch liên hoa. Cậu ta không tin được là Tra Cung sẽ đưa mình cho người khác ngủ. Lần đầu tiên cậu ta từ bỏ ý định chạy trốn để bị Tra Cung bắt được. Sau đó, hai người ba ngày ba đêm không bước xuống giường chỉ vì muốn sử dụng hết thuốc kích dục tiềm tàng trong người cậu ta. Khi thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, Tra Cung cảm thấy bạch liên hoa càng hợp ý mình hơn nên hai người tiếp tục dây dưa không rõ.
Ừm...
Tôi từ chối nội dung khiêu dâm, từ chối ma túy, từ chối chơi gái và cờ bạc.
Mấy ngày nay, tôi luôn tìm Lăng Thành, nhưng cậu ta luồn nhanh như lươn khiến tôi chẳng thấy bóng dáng đâu.puddingvixoai.wordpress.com
Trong lúc tôi đang cáu kỉnh, cổ tay đột nhiên bị người ta nắm chặt. Tôi cúi đầu, đối mặt với khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của thanh niên. "Tra Cung..." Rõ ràng hai mắt cậu ta nhắm nghiền, song vẫn nỉ non tên của tra công với vẻ mặt lo lắng.
Tôi khéo léo mở tay bạch liên hoa ra rồi vội vã lùi đến cạnh cửa. Khi đối mặt với bác sĩ Thẩm trầm tĩnh và bọn vệ sĩ, tôi hít sâu một hơi, nói một cách bất lực: "Mọi người hãy trông cậu ta, cố gắng đừng làm cậu ta khó chịu. Tôi đi tìm thuốc giải đây."
Vậy nên, tại sao tiểu thuyết tổng tài lại phải có thuốc kích dục chứ!!!
Đáy lòng tôi lại gào thét.puddingvixoai.wordpress.com
Tôi cố chấp gọi cho Lăng Thành một lần nữa. Sau khi tôi gọi N lần thì cuối cùng điện thoại cũng kết nối được với cậu ta. Tôi kiềm nén cơn giận của mình, nghiến răng nghiến lợi hét: "Cậu đưa thuốc giải ra đây, muốn cái gì tôi cũng cho cậu!"
"Haha." Tiếng cười của Lăng Thành trầm thấp, giọng nói yếu ớt lọt vào tai tôi: "Được thôi, tôi sắp chết rồi, vừa vặn kéo anh cùng xuống...Địa...Ngục."
Giọng nói dửng dưng của người đàn ông biến mất, tôi cực kỳ mông lung khi nghe thấy tiếng "Tút tút" trong điện thoại. puddingvixoai.wordpress.com
Lăng Thành, cậu lại đi chỗ nào tìm chết rồi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.