Tôi, Ngũ Hành Thiếu Đạo Đức

Chương 51: Ông Chủ Giang Đây Đây Là Chuyện Gì Cơ Chứ!





Vinh đạo trưởng không nói gì một hồi lâu, cậu ta đang cân nhắc ý của Giang Từ Vô.
Không làm? Làm trễ? Giao cho người khác làm?
Cậu ta nghĩ nghĩ, thử hỏi: "Giang đạo hữu, ý cậu là muốn giúp tôi tìm người khác sao?"
Giang Từ Vô: "......"
Vinh đạo trưởng tiếp tục nói: "Như vậy thì có thể làm phiền bạn của cậu không?"
"Bệnh viện này cũng rất gần cửa hàng nhang đèn, không quá hai mươi phút đi xe, sư bá bọn họ đi từ Quan tới đây không tính kẹt xe cũng phải mất 2 tiếng."
Giang Từ Vô đang muốn mở miệng, Vương Bàng Bàng lại đến gần, hô vào điện thoại: "Tiểu Vinh đạo trưởng, ông chủ Giang của chúng tôi sẽ không vô duyên vô cớ thương tổn bất kỳ ai."
Vinh đạo trưởng vốn dĩ đã hồ đồ nay lại càng ngốc: "Lão Vương đạo hữu, không phải thương tổn, tôi chỉ muốn tìm Giang đạo hữu hỗ trợ."
"Đúng vậy," Vương Bàng Bàng đáp lại, tiếp tục nói, "Ông chủ Giang càng sẽ không vô duyên vô cớ trợ giúp bất kỳ ai."
Vinh đạo trưởng: "......"
Giang Từ Vô: "......"
Vinh đạo trưởng ngẩn người, hiểu được, vội vàng nói với Giang Từ Vô: "Giang đạo hữu, cậu yên tâm, tôi sẽ không để cậu hỗ trợ không công."
Giang Từ Vô nhướng mi, thuận miệng hỏi: "Sau đó?"
"Sau đó...," Vinh đạo trưởng nghĩ nghĩ, tiếp tục nói, "Cảnh sát chắc chắn sẽ phát cờ thưởng cho cậu."
Giang Từ Vô: "......!Có thứ gì hữu dụng hơn không?"
Vinh đạo trưởng thử nói: "Tôi nói sư bá cũng phát cờ thưởng cho cậu?"
Giang Từ Vô cười một tiếng, biếng nhác nói: "Tiểu Vinh đạo trưởng, một cái cờ thưởng vô dụng, hai cái thì hữu dụng à?"
"Phụ phụ thành chính?"
Vinh đạo trưởng nghe trong lời nói của cậu có ý cười, xấu hổ đến đỏ mặt, vội vàng nói: "Cờ thưởng có thể treo lên, hai cái cờ thưởng treo lên thì càng đẹp mắt."
Giang Từ Vô không chút để ý nói: "Không cần cờ thưởng đẹp, trong tiệm có tôi đã đủ rồi."
"Vậy, vậy....." Vinh đạo trưởng ấp úng nói không ra lời, không phải cậu ta không định cho Giang Từ Vô vật gì đó thực tế chút, nhưng bởi vì đây là thành phố Lăng An, không phải núi Thanh Vi.
Bất luận là Linh An Quan hay là cục cảnh sát, cậu ta đều không làm chủ được.
Giang Từ Vô xốc mí mắt, thuận miệng nói: "Tiểu Vinh đạo trưởng, như vậy đi, hôm nay tôi giúp cậu, ngày sau đến cậu giúp tôi."
Vinh đạo trưởng nhẹ nhàng thở ra, vội vàng nói: "Đương nhiên có thể."
"Giang đạo hữu cần tôi làm gì à?"
Giang Từ Vô: "Về sau lại nói."
Cho cậu ta một ân tình thế này cũng không lỗ, kiếm lời.
"Bệnh viện nào? Bây giờ tôi đến đó."
Vinh đạo trưởng vội vàng nói: "Bệnh viện trung tâm thành phố, khu nằm viện ở lầu 3, Giang đạo hữu cậu đến rồi liên hệ với tôi là được."
"Đã biết," Giang Từ Vô lên tiếng, thuận miệng nói, "Bây giờ tôi và Yến Triều Nhất sẽ đến."
Nghe được tên Yến Triều Nhất, Vinh đạo trưởng giật giật mí mắt, vội vàng hỏi: "Giang đạo hữu, Yến đạo hữu tới....."
Giang Từ Vô cười một tiếng, nói với Vinh đạo trưởng: "Yên tâm, anh ta không cần vật gì."
"Anh ta phải trả tiền."
Vinh đạo trưởng: "???"
Ba chữ "vì cái gì" còn chưa kịp hỏi, điện thoại đã bị ngắt.
Vinh đạo trưởng mê mang buông di động, nghĩ đến âm sai và ác nhân Vương Bàng Bàng trong cửa hàng nhang đèn, càng thêm cảm thấy đó là một cửa hàng kỳ quái.
Giang Từ Vô đi ra cửa hàng, gọi điện thoại cho Yến Triều Nhất.
Cậu còn chưa nói gì, đã nghe bên kia di động truyền đến giọng nói trầm thấp dễ nghe của Yến Triều Nhất: "Tôi đang xuống."
Giang Từ Vô dừng chân, nghiêng người nhìn ra sau.
Cậu nhìn cửa ngoài cầu thang, cười hỏi: "Anh biết tôi tìm anh có chuyện à?"
Yến Triều Nhất nhàn nhạt nói: "Chuyện mà cậu có thể tìm tôi, đơn giản chính là làm việc thiện tích đức."
Nói xong, Giang Từ Vô nghe thấy cửa cầu thang truyền tới tiếng đóng cửa khe khẽ.
Cậu nhấc mí mắt, nhìn Yến Triều Nhất đi đến ngõ nhỏ, lập tức đi tới chỗ hắn.
Giang Từ Vô huýt sáo, thuận miệng nói: "Lần này là đi giúp tiểu Vinh đạo trưởng."
"Xem như giúp người trong nhà của anh."
Yến Triều Nhất khẽ nhíu mày: "Không phải người trong nhà."
Giang Từ Vô nhướng mày, có chút kinh ngạc.
Nếu Yến Triều Nhất là người cao tầng thuộc bộ huyền học của chính phủ, vậy tự nhiên là người một nhà với Linh An Quan.
Bây giờ lại phủ nhận......
Giang Từ Vô nghiêng đầu nhìn Yến Triều Nhất, cảm thấy thân phận người này cũng quá thần bí.
Ở chung lâu như vậy, thế mà chỉ biết được vài manh mối vô dụng.
Yến Triều Nhất cảm nhận được ánh mắt của cậu, nghiêng đầu đón nhận tầm mắt ấy.
Giang Từ Vô chớp mắt, thu hồi tầm mắt, nhìn phía trước thuận miệng nói: "Hôm nay sao lại tích cực như vậy, tâm tình tốt?"
Yến Triều Nhất nhìn sườn mặt của cậu.

Làn da Giang Từ Vô tái nhợt, trắng đến phá lệ hấp dẫn tầm mắt, cánh môi đạm màu hơi hơi cong lên, biểu tình không chút để ý, dường như không đặt bất kỳ thứ gì vào trong mắt.
Nhìn gương mặt này, cảm xúc phập phồng cả đêm của hắn đột nhiên ổn định trở lại.
Ổn định một cách khó khống chế.
Giang Từ Vô đợi một lát, không chờ hắn trả lời, nghiêng đầu liếc nhìn Yến Triều Nhất, cười nói: "Tâm tình không tốt?"
Yến Triều Nhất nặng nề ừ một tiếng.
Giang Từ Vô như cười như không nói: "Tâm tình không tốt sẽ tích cực?"
"Chơi rất đặc biệt nha, khó trách không thích người."
Yến Triều Nhất: "......"
............
Cửa hàng nhang đèn quả thật không xa bệnh viện thành phố, dọc đường lại không có kẹt xe, Giang Từ Vô và Yến Triều Nhất rất nhanh đã đến khu nằm viện lầu 3 mà Vinh đạo trưởng nói.
Đi ra thang máy, Giang Từ Vô đang muốn gọi điện thoại cho Vinh đạo trưởng hỏi số phòng bệnh, đã nghe thấy tiếng nói trong một phòng bệnh truyền ra.
"Em trai nhỏ, cậu mau đi bốc số cho họ làm kiểm tra, bộ dáng ngu si này của họ có thể là bị trúng độc rồi."
"Không phải trúng độc, sư đệ và vị cảnh sát này là không đủ hồn phách."
"Cậu có muốn đi kiểm tra cùng luôn không?"
"......"
Giang Từ Vô đi theo âm thanh nói chuyện kia, thấy được Vinh đạo trưởng đang nói chuyện với hộ sĩ.
Vinh đạo trưởng gấp đến độ gương mặt phiếm hồng, nhìn thẻ tên của hộ sĩ, sốt ruột nói: "Lý nữ sĩ, họ thật sự không phải bị bệnh, mà là hồn phách bị câu."
Hộ sĩ như đang nói chuyện với con nít, nói với cậu ta: "Em trai nhỏ, không phải, tiểu đạo trưởng, chị hiểu thân phận của cậu, nhưng nếu đã ở bệnh viện rồi, có phải nên làm kiểm tra trước không?"
"Kiểm tra trúng độc tốn không ít thời gian đâu."
Nghe thấy không còn bao lâu thời gian, Vinh đạo trưởng càng nóng nảy: "Không cần không cần, thật sự không cần."
Thấy thế, Giang Từ Vô gõ gõ cửa, đi vào phòng bệnh, nói với hộ sĩ: "Lát nữa chúng tôi sẽ đưa họ đi kiểm tra."
Vinh đạo trưởng quay đầu vừa thấy Giang Từ Vô, nhẹ nhàng thở ra: "Giang đạo hữu, rốt cuộc cậu cũng tới."
Hộ sĩ nhìn Giang Từ Vô và Yến Triều Nhất, thấy họ không mặc đạo bào, vội vàng nói: "Người lớn tới đây là tốt rồi."
"Mau nhanh đi đăng ký kiểm tra một chút, nếu là trúng độc thật thì không thể kéo dài thời gian, lúc kiểm tra cũng mất nhiều thời gian lắm."
Giang Từ Vô gật đầu, cười nói: "Đã biết, cảm ơn Lý hộ sĩ nhắc nhở."
Hộ sĩ bị cậu cười đến đỏ mặt, bước nhanh ra ngoài.
Vinh đạo trưởng mờ mịt nhìn cậu: "Giang đạo hữu, cần phải kiểm tra thân thể họ sao?"
Giang Từ Vô: "Lát nữa kiểm tra là được."
Vinh đạo trưởng vẫn có chút ngốc: "Chúng ta phải tìm hồn phách trước đã."
Giang Từ Vô thấy cậu ta vẫn chưa hiểu ý mình, giải thích: "Tôi nói lát nữa, cũng chưa nói là bao lâu."
"Chờ chúng ta tìm được hồn phách thì đi kiểm tra cũng là lát nữa."
Vinh đạo trưởng bừng tỉnh đại ngộ: "Giang đạo hữu nói có lý."
Giang Từ Vô đi hai bước vào trong, nhìn cảnh sát và đạo sĩ ngồi trên giường bệnh.
Biểu tình hai người họ dại ra, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, đều là bộ dạng si ngốc.
Không nhúc nhích, tương tự với tình huống lệ quỷ bị câu hồn phách trong Nhà ma.
Giang Từ Vô: "Cậu nói xem chuyện là như thế nào."
Vinh đạo trưởng vội vàng nói: "Hôm nay tôi đến đây thay ca cho sư đệ trông coi Tuyên Hoằng Tráng, sư đệ nhờ tôi đi mua cơm, nên tôi đã xuống nhà ăn."
"Lúc tôi trở lại phòng bệnh, sư đệ và vị cảnh sát này đã biến thành như vậy, Tuyên Hoằng Tráng trên giường cũng không thấy đâu."
"Tôi đã báo cho sư thúc và cảnh sát, cảnh sát đi điều tra Tuyên Hoằng Tráng, nhờ tôi trông họ."
Giang Từ Vô hỏi: "Biết là loại câu hồn nào không?"
Vinh đạo trưởng lắc đầu: "Chính là bởi vì không có dấu vết, tôi mới không có biện pháp giải quyết."
Giang Từ Vô càng thiếu hiểu biết với mấy loại thuật này.
Nghiêng đầu nhìn về phía Yến Triều Nhất.
Yến Triều Nhất đi đến mép giường, giơ tay phất qua mặt hai người kia: "Thiếu một hồn một phách."
Giang Từ Vô nhìn chằm chằm động tác của hắn, tò mò hỏi: "Sao anh biết?"
Tay Yến Triều Nhất thậm chí còn không đụng vào thân thể họ, cách 4-5cm mà phất qua.
Yến Triều Nhất mặt không đổi sắc: "Tôi thể chất đặc thù."
Giang Từ Vô: "......"
Vinh đạo trưởng tin tưởng không nghi ngờ: "Thì ra Yến đạo hữu cũng có thể chất đặc thù."
Giang Từ Vô: "......"
Yến Triều Nhất tiếp tục nói: "Hẳn là người sau lưng Tuyên Hoằng Tráng mang đi, câu một hồn một phách không để lại dấu vết, chắc là Thuật người giấy?"
Nếu là dùng Thuật người giấy câu hồn, đem người giấy đi rồi sẽ không để lại dấu vết.
Sắc mặt Vinh đạo trưởng thay đổi, sốt ruột hỏi: "Tôi không thấy trong phòng này có bất kỳ người giấy hay vật gì cả, họ sẽ không tiêu hủy người giấy rồi chứ?"

Yến Triều Nhất: "Hồn phách vẫn còn."
Vinh đạo trưởng trắng mặt nói: "Vẫn là bị mang đi."
"Nhưng có khả năng....," Giang Từ Vô dừng một chút, hỏi, "Tiểu Vinh đạo trưởng, cậu có thuật pháp tìm lại hồn phách không?"
Vinh đạo trưởng chần chờ nói: "Tôi đã thấy trên sách, nhưng chưa từng thử......"
Giang Từ Vô gật đầu: "Có là được."
"Bọn họ không có khả năng mang người giấy theo làm bại lộ nơi trốn của mình."
"Không chừng là ném người giấy đâu đó để kéo dài thời gian."
Giang Từ Vô nhìn Vinh đạo trưởng: "Cậu cứ thử thuật pháp đó xem."
"Được." Vinh đạo trưởng gật đầu, lấy trong túi ra một cái la bàn và bao chu sa.
Cậu ta chấm chu sa lên giữa mày hai người bị thất hồn, lại chấm lên trung tâm la bàn, tiếp theo một tay cầm la bàn, một tay bấm niệm thần chú, đi qua lại trước giường.
"Bao quát thiên địa, dưỡng dục đàn sinh, dĩ bất biến ứng vạn biến, thân có quang minh."
Bởi vì là chiêu hồn, cậu ta đề cao âm lượng, giọng nói trong sáng vang dội của thiếu niên vang trong phòng bệnh.
Nghe thấy âm thanh kinh chú, người qua lại ngoài cửa liên tiếp ghé mắt nhìn vào trong.
Giang Từ Vô liếc mắt, đi qua đóng cửa.
Một người đã qua tuổi nửa trăm, bà lão mặc áo vàng đeo vòng bạc ngăn cậu lại, nhìn vào bên trong.
Sau khi Giang Từ Vô nhìn thấy âm khí trên người bà, động tác đóng cửa hơi dừng lại.
Bà lão nhìn thấy đạo bào trên người Vinh đạo trưởng, thấp giọng hỏi Giang Từ Vô: "Các cháu cũng là đạo trưởng Linh An Quan sao?"
Giang Từ Vô: "Chúng cháu là cửa hàng nhang đèn Giang thị."
Bà lão sửng sốt, bà chưa từng nghe qua cửa hàng nhang đèn Giang thị, chỉ biết đạo trưởng Linh An Quan bên trong phòng bệnh.
Sáng này đạo trưởng xảy ra chuyện gì, bà cũng biết.
Bây giờ thế mà lại có người của cửa hàng nhang đèn Giang thị tới giúp đạo trưởng Linh An Quan, vậy chẳng phải cửa hàng nhang đèn còn lợi hại hơn Linh An Quan sao.
Nghĩ đến đây, bà lão vội vàng hỏi: "Các cháu đang làm gì vậy?"
Giang Từ Vô nhàn nhạt nói: "Đang chiêu hồn."
Bà lão giật mình, cẩn thận đánh giá người bên trong.
Một đứa trẻ mười mấy tuổi, một người đàn ông xăm mình, thoạt nhìn không quá đứng đắn.
Bà ngẩng đầu nhìn gương mặt trắng nõn yếu ớt của Giang Từ Vô, chần chờ hỏi: "Ông chủ Giang, cháu bao tuổi rồi?"
Giang Từ Vô nhướng mày, không chút để ý nói: "Không lớn, mới 50."
Bà lão: "???"
Mới 50?
Giang Từ Vô mặt không đổi sắc: "Cháu có thuật giữ nhan."
Nghe thấy cậu đang nói bừa-Yến Triều Nhất: "......"
Vinh đạo trưởng cầm la bàn, hết sức chăm chú chiêu hồn, hoàn toàn không để ý tới động tĩnh ở cửa.
Bà lão đánh giá Giang Từ Vô một lát, nghĩ cậu còn lợi hại hơn đạo trưởng Linh An Quan, nhìn trẻ hơn tuổi cũng không có gì sai.
Bà vội vàng nói: "Ông chủ Giang, chờ các cháu xử lý chuyện này xong, có thể chiêu hồn bạn gái của con trai tôi không?"
"Hai ngày nay tính cách con bé đại biến, còn chọc con trai tôi giận đến vào viện."
Giang Từ Vô nhìn âm khí trên người bà: "Bà muốn xử lý hay là chiêu hồn?"
Bà lão nghĩ nghĩ, nói với cậu: "Làm một lượt luôn đi, lăn lộn con bé."
Giang Từ Vô: "......"
Yến Triều Nhất: "......"
"Thành công!" Vinh đạo trưởng đột nhiên hô một tiếng, cầm la bàn bước nhanh ra ngoài.
"Giang đạo hữu, chúng ta mau đi thôi."
Giang Từ Vô gật gật đầu, nói bà lão đợi ở phòng bệnh một chút, đi cùng Vinh đạo trưởng tìm hồn phách trước.
Lúc đi ngang qua phòng bệnh của bà lão, cậu nhìn nhiều thêm một chút.
Trong phòng quanh quẩn từng đợt âm khí nhè nhẹ, trái phải người đàn ông nằm trên giường đều có từng khối âm khí đen ngòm, thoạt nhìn là bị lệ quỷ quấn lấy rất lâu, hút không ít tinh khí.
Vinh đạo trưởng cúi đầu nhìn la bàn, nói với họ: "Phía đông nam, hình như không ra khỏi bệnh viện."
Từ nhỏ đến lớn Giang Từ Vô đều không phân được phương hướng, đặc biệt là đông nam tây bắc kiểu này.
Cậu chỉ nhớ rõ tám chữ "Trên bắc dưới nam trái tây phải đông".
"Đông Nam ở đâu?"
"Chỗ đó." Vinh đạo trưởng lập tức đi lên trước.
Giang Từ Vô đi theo sau, liếc xem la bàn trên tay cậu ta.
La bàn không quá lớn, vừa vặn với bàn tay, chỉ lớn hơn một chút so với di động, mặt trên có khắc ngũ hành âm dương bát quái, rậm rạp chữ nhỏ làm người xem đau cả não.
Giang Từ Vô liếc mắt một cái liền lập tức thu tầm mắt, nghiêng đầu hỏi Yến Triều Nhất: "La bàn có thể tìm vị trí lệ quỷ sao?"
Yến Triều Nhất gật đầu.
Giang Từ Vô à một tiếng, cho nên Tuyên Hoằng Tráng cũng có thể dùng la bàn tìm ra lệ quỷ của mình đang ở Nhà ma.
Nhưng nhiều tháng như vậy vẫn không tìm tới......
Xem ra sinh thần bát tự giả của lão Giang đã đối phó được người có nốt ruồi trên tay kia, người đó xảy ra chuyện, Tuyên Hoằng Tráng đương nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đang nghĩ ngợi, Vinh đạo trưởng đi phía trước đột nhiên dừng chân, quay đầu lại nói: "Không ở tầng này."
Giang Từ Vô thuận miệng hỏi: "Là ở dưới lầu hay trên lầu?"
Vinh đạo trưởng cúi đầu nhìn nhìn: "Có thể là ở dưới lầu."
Giang Từ Vô: "Đi xuống nhìn xem."
Ba người đi xuống từ khu viện tầng 3, thẳng đến tầng lầu cuối cùng, kim đồng hồ la bàn mới dừng chấn động.
Vinh đạo trưởng nhẹ nhàng thở ra: "Hẳn là ở chỗ này."
"Ở bãi đỗ xe."
Dọc theo phương hướng chỉ dẫn của la bàn, ba người rất nhanh đã đến một góc trong bãi đỗ xe.
Các góc đều là xe, nhìn qua không có người nào, nhưng có thể mơ hồ nghe được âm thanh nam nữ nói chuyện.
"Anh nhanh lên đi, em nói với lão thái bà chết tiệt kia là đi ăn cơm."
"Đây không phải là cho em ăn sao."
"Nhanh nhanh~."
............
Giang Từ Vô theo tiếng nhìn qua, nhìn đến chung quanh một chiếc bảo mã màu đen (BMW) có âm khí lượn lờ, xuyên thấu qua cửa sổ xe có thể nhìn thấy sau xe có người.
Vinh đạo trưởng một lòng tìm người giấy, cầm la bàn, bước đến chiếc bảo mã (BMW).
Vừa mới đến đầu xe, sau xe đột nhiên xuất hiện một người đàn ông trung niên quần áo không chỉnh tề.
Người đàn ông trung niên trừng mắt nhìn Vinh đạo trưởng đột nhiên tới gần: "Nhìn cái gì mà nhìn, không thấy đang có việc sao!"
"Ngại quá," Vinh đạo trưởng theo bản năng mà xin lỗi, ngay sau đó nói với gã, "Chúng tôi cũng tới làm việc."
Lúc này đến phiên người đàn ông trung niên ngây ngẩn cả người.
Gã nhìn Vinh đạo trưởng mặc đạo bào, lại nhìn Giang Từ Vô và Yến Triều Nhất, sắc mặt đổi đổi: "Ba thằng con trai?"
Vinh đạo trưởng gật gật đầu.
"Gay chết tiệt." Người đàn ông mắng một câu, vội vàng gom quần áo, lôi kéo người phụ nữ sau xe ra ngoài.
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh gã, cả người âm khí, diện mạo trẻ tuổi kiều mị, nhưng làn da trên cổ và cổ tay nhìn qua không trẻ tuổi như vậy.
Chú ý tới tầm mắt của cậu, người phụ nữ giương mắt nhìn qua, sau khi nhìn thấy mặt Giang Từ Vô thì sáng cả mắt, bước một bước hướng đến Giang Từ Vô, lại bị người đàn ông trung niên túm đi.
"Sau lại nhìn người đàn ông khác, đợi chút để em xem đủ?"
Người phụ nữ cười duyên một tiếng, nhìn đạo bào trên người Vinh đạo trưởng, vẫn là có chút kiêng kị, đi theo người đàn ông rời đi.
Vinh đạo trưởng không chú ý tới tình huống của người phụ nữ kia, cúi đầu tìm kiếm người giấy xung quanh xe, sợ hồn phách sư đệ và cảnh sát bị xe nghiền nát.
Giang Từ Vô nhìn quét một vòng trên mặt đất, hỏi: "Tìm được rồi sao?"
"Không có." Vinh đạo trưởng đi vòng quanh xe mấy vòng, thậm chí còn bò lên cửa sổ nhìn vào trong xe, vẫn không thấy người giấy.
Một lát sau, kim đồng hồ trên la bàn lại bắt đầu chấn động.
Vinh đạo trưởng có chút buồn bực: "Vừa mới nãy đã chỉ chỗ này, sao lại thay đổi rồi."
Nghe được lời này, Giang Từ Vô nhướng mày, liếc mắt nhìn nam nữ đi vào thang máy, hỏi Vinh đạo trưởng: "Bây giờ là hướng nào?"
Vinh đạo trưởng: "Hướng Tây Bắc."
Giang Từ Vô: "Nói tiếng người."
Vinh đạo trưởng mờ mịt: "Tôi nói chính là tiếng phổ thông tiêu chuẩn mà."
Yến Triều Nhất chậm rãi nói: "Hướng thang máy."
Giang Từ Vô à một tiếng, nói với Vinh đạo trưởng: "Phỏng chừng là trên người nữ quỷ vừa rồi."
"Không phải ả ta muốn ăn cơm sao?"
Vinh đạo trưởng vội vàng hỏi: "Nữ quỷ gì?"
Giang Từ Vô cười tủm tỉm nói: "Tiểu Vinh đạo trưởng, cậu chỉ một lòng tìm người giấy, mới xem nhẹ manh mối bên người."
Vinh đạo trưởng ngây thơ mờ mịt đi theo cậu vào thang máy, vội vàng nói: "Giang đạo hữu, chỉ giáo cho."
Giang Từ Vô thuận miệng nói: "Kẻ có nốt ruồi trên tay sau lưng Tuyên Hoằng Tráng không phải người tốt, coi như không trực tiếp giải quyết một hồn một phách kia, cũng không có khả năng tùy tiện ném đi như vứt rác."
"Phòng bệnh bên cạnh Tuyên Hoằng Tráng vừa lúc có lệ quỷ, gã đương nhiên sẽ ném hồn phách cho lệ quỷ xử lý, giải quyết hồn phách, còn dời lực chú ý của chúng ta, làm chúng ta quên mất mục tiêu."
Vinh đạo trưởng gật gật đầu, cái hiểu cái không nói: "Là tôi quá lo lắng cho sư đệ và vị cảnh sát kia, xem nhẹ manh mối, thiếu chút nữa đã hại chết bọn họ."
Giang Từ Vô: "Không khác lắm."
"Nhưng Tiểu Vinh đạo trưởng, sinh tử là mệnh, nếu thật sự đã xảy ra chuyện cũng không liên quan gì đến cậu."
Vinh đạo trưởng ngẩng đầu, mắt trông mong mà nhìn cậu.
Giang Từ Vô nhướng mày: "Cậu có thể đến mua nguyên bảo trong cửa hàng của tôi."
Vinh đạo trưởng: "......"
"Leng keng ——" thang máy đến nơi.
Giang Từ Vô trực tiếp ấn lầu 3.
Trở lại lầu 3, còn chưa đi ra thang máy, xa xa đã nghe được hai giọng nữ mắng nhau.
"Ngươi là con hồ ly tinh, tránh xa con trai ta một chút!"
"Lão thái bà chết tiệt, bà có khen ta xinh đẹp cũng vô dụng thôi."
"Ai khen ngươi xinh đẹp! Ngươi đá nhân tình rồi lại đến tìm con trai ta?"
............
Giang Từ Vô chậm rì rì đi lên trước, thấy bà lão và một người phụ nữ toàn thân khí đen đang mắng nhau.

Trên người người phụ nữ vẫn là bộ quần áo ở bãi đỗ xe, nhưng lại không phải gương mặt kia, mà đổi thành một gương mặt thành thục của một người phụ nữ ba bốn chục tuổi.
Nhìn thấy đám người Giang Từ Vô, tiếng mắng của người phụ nữ chợt dừng lại, tầm mắt dao động trên gương mặt của Giang Từ Vô, trong mắt toát ra một tia tham lam.
Bà lão nhìn theo ánh mắt của ả, vội vàng nói: "Ông chủ Giang, chính là con hồ ly tinh này, các cháu mau xử lý ả đi!"
Người phụ nữ thấy trên người Giang Từ Vô không có âm khí cũng không có dương khí, bộ dạng thoạt nhìn yếu đuối mong manh, hoàn toàn không để cậu vào trong mắt.
So sánh một chút, ả càng kiêng kị đạo sĩ phía sau Giang Từ Vô.
Nghĩ vậy, người phụ nữ chớp mắt, vừa khóc vừa gào: "Bác sĩ đâu? Hộ sĩ đâu?"
"Bệnh viện các người sao lại thế này? Lại để cho loại đạo sĩ thần thần quỷ quỷ như thế vào đây! Tôi đưa bạn trai mình vào bệnh viện không phải muốn anh ấy dính tới loại mê tín phong kiến này."
Ả hướng về phía bà lão, giương giọng hô: "Ngài là mẹ anh ấy, không quen nhìn con là con dâu thì thôi đi, sao có thể đẩy con trai đang bệnh nặng vào hố lửa! Con không phải do ngài sinh ra, nhưng con trai ngài lại do ngài sinh ra!"
"Người đã ở bệnh viện rồi, sao còn muốn tìm đạo sĩ?!"
Giọng gào thét của người phụ nữ vang dội, nháo lớn như vậy, người nhà các phòng bệnh xung quanh đều đến đây, sôi nổi lấy di động ra quay video.
Hộ sĩ cũng vội vàng chạy tới, khuyên bảo không có kết quả, chỉ nhìn về phía Vinh đạo trưởng.
Giang Từ Vô đi vào phòng bệnh cách vách, móc giấy chứng nhận từ trên người vị cảnh sát si ngốc, bình tĩnh nói với mọi người: "Tôi tới xử lý."
"Các người đừng chụp, gây trở ngại công vụ sẽ bị bắt."
Nói rồi, cậu vỗ vỗ cánh tay Yến Triều Nhất.
So sánh với Giang Từ Vô, mọi người đương nhiên sợ hãi thân hình cao lớn, mặt vô biểu tình của Yến Triều Nhất hơn, nhanh chóng lui về sau, trở lại phòng bệnh từng người.
Giang Từ Vô bước vào phòng bệnh mà người phụ nữ kia đang đứng, khóa cửa, ngăn những người khác vào nhầm.
Không có quần chúng vây xem, biểu tình khóc lóc của người phụ nữ dần dần biến mất.
Ả tham lam nhìn gương mặt của Giang Từ Vô, giọng choe chóe nói: "Vốn định tha cho các ngươi một mạng, nếu ngươi một hai phải đưa tới cửa, gương mặt này ta đành nhận vậy."
Nói rồi, nữ quỷ thoát khỏi thân thể người phụ nữ, bay lên không trung.
Ngũ quan ả cực kỳ xấu, trên người lại nổi lên từng gương mặt, có nam có nữ, trong đó bao gồm mặt của người phụ nữ nằm trên đất, gương mặt ở bãi đỗ xe.
Mỗi một gương mặt như vậy đều rất vặn vẹo, giống như cục mụn vá trên thân thể ả.
Thấy một màn như vậy, trước mắt bà lão tối sầm, sợ tới mức té xỉu trên mặt đất.
Móng tay nữ quỷ đột nhiên dài ra, hơi hơi uốn lượn, lướt trên không trung, nhằm về phía Giang Từ Vô: "Hôm nay các ngươi và bà lão chết tiệt này cùng nhau chết đi."
Vinh đạo trưởng không mang kiếm gỗ đào, tùy tay cầm lấy cái chổi nhựa bên cạnh, trực tiếp đứng trước nhận đòn tấn công.
Tuy rằng cái chổi nhựa đánh trúng nữ quỷ, nhưng không có gỗ đào thiên nhiên khắc quỷ trừ tà, vật lộn không bao lâu, Vinh đạo trưởng liền rơi xuống thế hạ phong.
Nữ quỷ bóp nát cái chổi nhựa, âm trầm cười: "Thì ra chỉ là tên tiểu đạo sĩ vô dụng."
"Nhìn kỹ thì, gương mặt này của ngươi cũng tạm được."
Ả ném xuống cặn nhựa, đôi tay dài ra trảo tới, chụp vào mặt Vinh đạo trưởng.
Giang Từ Vô ném ra một vài tờ giấy trát tiểu nhân.
Giấy trát tiểu nhân nhằm về phía nữ quỷ, nữ quỷ duỗi tay muốn xé rách người giấy, ngược lại bị người giấy đánh đến lùi về sau.
Giờ phút này ả mới nhận ra Giang Từ Vô lợi hại hơn so với tiểu đạo sĩ kia, xem ra hôm nay không chiếm được gương mặt kia.
Nữ quỷ nhìn giấy vàng tiểu nhân tựa như đàn ong vàng đang bay tới, quay đầu bỏ chạy.
Giang Từ Vô đã rất quen thuộc với quá trình lệ quỷ đánh không lại sẽ bỏ chạy thế này, thời điểm nữ quỷ vừa trường nửa người ra ngoài cửa sổ, cậu bắt lấy tóc ả, kéo nữ quỷ trở lại rồi ném trên mặt đất.
Cậu dẫm một chân lên bụng nữ quỷ, thong thả ung dung nói: "Hai hồn phách kia đâu?"
Nữ quỷ hiểu ra họ không phải đến đối phó mình, mà là vì hai tờ người giấy kia, vội vàng nói: "Đạo trưởng, tôi còn chưa động tới họ, tôi nguyện ý báo chỗ của họ, chỉ cầu đạo trưởng đừng siêu độ tôi."
Giang Từ Vô gật đầu: "Mấy cái mặt này của ngươi khá "hay", sẽ không siêu độ ngươi."
Nữ quỷ cẩn thận nhìn cậu một cái, thấy cậu đang nói thật, đáy lòng nhẹ nhàng thở ra, vận khí hôm nay cũng không tệ lắm, gặp một tên tà môn ma đạo.
Ả vội vàng nói: "Ở, ở trong túi của thân thể kia."
Nghe được lời này, Vinh đạo trưởng vội vàng đi lục xem, lấy ra được hai tờ người giấy: "Giang đạo hữu, tìm được rồi."
Giang Từ Vô gật đầu đáp lại.
Nữ quỷ gắt gao nhìn cậu, cẩn thận hỏi: "Đại, đại sư, ngài cần tôi làm gì nữa không?"
Giang Từ Vô thuận miệng nói: "Có quỷ sẽ dạy ngươi."
Nữ quỷ sửng sốt, thử giãy giụa một chút, chân Giang Từ Vô lại giống như ngũ chỉ sơn đè nặng ả trên mặt đất, không thể động đậy.
Giang Từ Vô liếc ả một cái, cúi đầu phát định vị cho Dạ Du tuần sử.
Một lát sau, trong phòng bệnh xuất hiện một âm sai cầm Câu Hồn Liên.
Nữ quỷ: "???"
"Đạo trưởng! Không phải ngài nói sẽ không siêu độ tôi sao!"
Dạ Du tuần sử câu hồn phách ả, đồng tình nhìn ả một cái: "Không phải siêu độ ngươi."
Nữ quỷ: "Ngươi không muốn mang ta đi địa phủ sao?!"
Dạ Du tuần sử trầm mặc một lát: "Không phải, là một nơi còn đáng sợ hơn cả địa phủ."
Nữ quỷ: "???"
Thời điểm bà lão tỉnh lại, thấy hai bóng quỷ bay ra ngoài cửa sổ, bạn gái của con trai nằm trên mặt đất, không rõ sống chết.
Thân thể bà ngửa ra sau, thiếu chút nữa lại hôn mê bất tỉnh, vội vàng bắt lấy ống quần Giang Từ Vô mới không ngã xuống lần nữa.
Bà lão hốt hoảng hỏi: "Ông chủ Giang, cô ta, cô ta thật sự là quỷ sao?"
Giang Từ Vô liếc mắt nhìn người phụ nữ ngất xỉu trên đất: "Bị bám vào người mấy ngày."
Bà lão ngây người một hồi lâu, lẩm bẩm nói: "Tôi biết mấy ngày nay con bé không ổn lắm, còn tưởng rằng nó cố ý đùa bỡn con trai tôi, sao lại không nghĩ tới nó bị chiếm thân thể chứ."
"Phải rồi, trước giờ Tiếu Tiếu đối xử tốt với con trai tôi như vậy, sao có thể vô duyên vô cớ làm vậy với người đàn ông khác chứ, ai ui, tôi thật là lão hồ đồ mà, không nhìn ra được nó bị quỷ bám, con trai còn bị hại vào bệnh viện......"
"Ông chủ Giang, đây, đây là chuyện gì cơ chứ!"
Giang Từ Vô cầm tay bà, thấy bà đã một đống tuổi, bởi vì gặp quỷ mà tinh thần đều có chút hoảng hốt, miễn cưỡng an ủi một câu: "Coi như bà xui xẻo thôi."
Yến Triều Nhất: "......"
Vinh đạo trưởng: "......".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.