Tôi Mệt Rồi!

Chương 1:




Chết tâm.
Tôi đi ra khỏi bệnh viện, ngẩng đầu nhìn mây đen giăng kín bầu trời, đôi mắt đau xót vô cùng. Cho dù tôi đã ngẩng mặt lên khá nhiều, nhưng nước mắt vẫn không tự chủ được mà rơi xuống.
Tôi bất lực đứng ở cửa chính bệnh viện, bàn tay nhẹ nhàng sờ lên bụng.
Một giờ trước, nơi này vẫn còn tồn tại một sinh mệnh, nhưng bây giờ, sinh mệnh đó đã biết thành một cục máu, rời khỏi cơ thể của tôi rồi.
Hôm nay chỉ có một mình tôi đến đây, ba của dứa bé không đến, cũng không biết tôi mang thai con của anh. Đương nhiên, cho dù anh biết thì có lẽ anh cũng chỉ nhún vai nói với tôi, tất cả đều do em tự nguyện, tôi không có bất kỳ một trách nhiệm nào. Tôi sợ nghe thấy những lời này từ anh, lại càng sợ bản thân sẽ sụp đổ.
Đúng vậy, tất cả đều là tôi tự nguyện, Kiều Phàm không có bất kỳ một trách nhiệm nào. Thậm chí khi chúng tôi xảy ra quan hệ thì cũng là tôi lợi dụng lúc anh uống say…
Cực hạn đau khổ và cực hạn ngọt ngào cùng hòa vào nhau, cả đời này tôi cũng không quên được buổi tối kiều diễm hôm đó.
Nhưng Kiều Phàm sẽ không nhớ rõ. Anh uống say, say đến nỗi không biết trời đất là gì. Sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn thấy tôi, anh chỉ gãi đầu nói một câu hời hợt: Xin lỗi.
Nói trắng ra là, tôi không tình nguyện lên giường với cô.
Lúc ấy, tôi cũng chỉ cười vân đạm phong khinh, nói với anh: Không sao đâu.
Có lẽ tôi nên cảm ơn anh, cảm ơn anh vì đã không đẩy tôi ra, cảm ơn anh vì đã để tôi đạt được thứ mình mong muốn, cũng cảm ơn anh đã làm hi vọng mà tôi gieo xuống hết cơ hội được nảy mầm.
** ** **
Tôi và Kiều Phàm không tính là bạn bè, bởi vì lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, tôi đã quyết định sẽ theo đuổi anh. Từ đó, quan hệ giữa chúng tôi trở thành người theo đuổi và người bị theo đuổi. Kiều Phàm biết tôi thích anh, cũng đã chính thức từ chối tôi, nhưng sao có thể làm tôi chết tâm được, hơn nữa anh cũng không có cách nào bắt tôi không được theo đuổi mình.
Ngoảnh đi ngoảnh lại, từ lớp mười một đến năm ba đại học, tôi và Kiều Phàm đã quen biết được bốn năm rồi.
Bốn năm qua, tôi đã làm tất cả những chuyện của một cô gái si tình, tỉ mỉ chuẩn bị cho anh đủ mọi món quà, nịnh nọt, lấy lòng, bắt chuyện với anh, cùng anh thi đậu vào một trường đại học…
Nhưng trước giờ Kiều Phàm đều thờ ơ.
** ** **
Nhiều khi chấp niệm của con người thực sự là một nguồn sức mạnh đáng sợ. Nó có thể giúp một người giữ được ý chí, làm ra đủ mọi chuyện điên cùng. Đương nhiên, ảo tưởng của người chấp niệm rồi cũng sẽ tiêu tan thôi.
Tôi nghĩ, phá thai cũng chính là dấu hiệu đầu tiên của việc chấp niệm tan vỡ.
Tôi đề nghị y tá không sử dụng thuốc tê. Khi mũi dao sắc bén truyền đến đau nhức, đột nhiên tôi lại có cảm giác được giải thoát. Tôi nhắm chặt hai mắt lại. Trong màu đen tăm tối, tôi cảm nhận được một sinh mạng đang dần dần biến mất. Đồng thời cùng biến mất còn có bốn năm lưu luyến si mê mà lưới tình đã bao phủ lên tôi.
Thế là tôi sụt sịt mũi, lau đi hai dòng nước mắt đang chảy trên mặt.
Kiều Phàm, đây là lần cuối cùng em rơi lệ vì anh.
Lần này thực sự là lần cuối cùng.
** ** **
Lần tiếp theo nhìn thấy Kiều Phàm là sau khi phá thai được một tháng.
Mùa thu này hơi buồn, thời tiết lúc nào cũng âm u, thường xuyên xuất hiện những cơn mưa nhỏ. Cơ thể tôi gần như đã bình phục, tâm trạng cũng thoải mái hơn nhiều.
Thời tiết hơi lạnh, tôi lại mới phá thai nên lại càng không chịu được lạnh. Tôi núp trong áo lông dày nhưng vẫn chưa thấy đủ, liền đeo lên thêm một chiếc khăn quàng cổ thật dày nữa. Chiếc khăn quàng cổ màu đỏ xen trắng này là tôi tự đan, tôi cũng đan một cái màu xanh xen trắng giống hệt để làm quà sinh nhật cho Kiều Phàm. Bây giờ nghĩ lại, món quà này thực sự rất ngốc nghếch.
Có lẽ Kiều Phàm đã vứt nó đi rồi.
Tôi đi xuống dưới ký túc xá, quả nhiên bên ngoài mưa đã bắt đầu tí tách rơi. Tôi cầm một chiếc ô màu lam trong suốt hòa vào trong mưa.
Đúng lúc này, Kiều Phàm xuất hiện trong tầm mắt của tôi. Anh mặc một chiếc áo Jacket màu đen, hai tay cầm cặp sách đứng ở trong mưa, biểu cảm phức tạp nhìn tôi.
Ánh mắt tôi dừng trên người anh một giây rồi dời đi, sau đó mặt không đổi sắc đi lướt qua anh.
“Tô Xán.” Anh gọi theo.
Tôi dừng chân lại, sau đó quay đầu nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”
“À, không có gì.” Nét mặt của anh cứng đờ, giọng nói lộ ra sự khẩn trương: “Chỉ là… gần đây em không gọi điện cho anh.”
“À, tôi không muốn quấy rầy anh nữa.” Vừa nói xong, tôi liền cất bước muốn rời đi.
Anh vội vàng nói: “Nhưng mà anh có gọi điện cho em, em… có phải em cho anh vào danh sách đen không?”
“Ừm.” Không hiểu sao lòng tôi vẫn hơi nhói đau, nhưng không nghiêm trọng lắm. Thực ra ngày hôm đó, sau khi về nhà, tôi đã xóa hết tất cả phương thức liên lạc với anh. Sau đó anh nhắn tin cho tôi, tôi liền kéo số anh vào danh sách đen, cho QQ vào danh sách đen, email cũng từ chối nhận.
Anh im lặng một lúc, sau đó đột nhiên hỏi: “Vì sao?” Giọng nói rất nhỏ, âm thanh có vẻ căng thẳng.
Tôi không thể làm gì khác ngoài trịnh trọng đáp lại: “Kiều Phàm, anh yên tâm đi, từ nay về sau tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.” Tôi cảm thấy mình đã thể hiện quá rõ rồi.
“Nhưng mà,” Anh cất bước đi đến trước mặt tôi, kích động nói: “Hình như anh có thích em một chút.”
“Đó là chuyện của anh.” Tôi nói xong thì không thèm để ý đến anh nữa, cất bước rời đi.
Đột nhiên tôi cảm thấy thật buồn cười. Kiều Phàm, em chờ anh bốn năm, nhưng không chờ được một câu “thích” của anh, cho dù chỉ là lời nói dối. Nhưng còn bây giờ, đến khi em đã kiệt sức rồi thì anh lại chạy tới nói “thích” em, anh có ý gì đây?
Tôi tưởng mình sẽ khóc, nhưng kết quả lại là buồn cười, thực sự không có cảm xúc gì mãnh liệt. Có lẽ có một chút xúc động đi, dù sao cũng là thứ mà mình theo đuổi trong suốt bốn năm.
** ** **
Sau đó, Kiều Phàm điên cuồng theo đuổi tôi. Tặng hoa, tặng quà, dùng đủ mọi cách để lấy lòng tôi… Tóm lại, những phương pháp mà tôi sử dụng với anh lúc trước thì dường như đều được anh thực hiện lại.
Con người đúng là một sinh vật kỳ quái. Đồ vật xuất hiện trước mặt mình thì không muốn, chờ đến khi mất đi lại muốn giành lại. Nhưng sao có thể giành lại được đây?
** ** **
Kiều Phàm không phải là một người có kiên nhẫn. Anh theo đuổi tôi mấy tháng, càng ngày càng táo bạo hơn. Sau đó có một ngày, anh ngăn tôi ở trong phòng tự học không có người, lớn tiếng nói với tôi: “Tô Xán, rốt cuộc em muốn thế nào?”
Tôi nhìn bông liễu tung bay ngoài cửa sổ, cảnh xuân bên ngoài tươi đẹp vô cùng. Tôi nói với anh: “Anh vẫn chưa hiểu à, trò chơi theo đuổi này không có ý nghĩa gì đâu. Tôi khuyên anh nên tỉnh lại đi.”
Đột nhiên Kiều Phàm kéo tôi vào ngực rồi ôm thật chặt. Anh cúi đầu thì thầm vào tai tôi: “Không được. Tô Xán, em không thể đối xử với anh như vậy. Anh biết em vẫn yêu anh, em chỉ đang đánh cược với anh thôi đúng không?”
Tôi dùng sức đẩy Kiều Phàm ra, nhưng không thể đẩy được. Không còn cách nào, tôi chỉ đành để mặc anh ôm: “Đúng là tôi rất yêu anh, nhưng đó là đã từng… phiền anh buông tôi ra, tôi khó chịu lắm.”
“Anh không buông!” Kiều Phàm nói xong thì lại càng ôm chặt tôi hơn: “Tô Xán, em không thể như vậy được. Em có biết không, anh yêu em rồi, thật đấy!”
Tôi bị anh siết chặt rất khó chịu, cố gắng hết sức để có thể thở: “Tôi biết, tôi biết, anh đã nói câu này rất nhiều lần rồi.”
Kiều Phàm càng nói càng kích động: “Chúng ta dây dưa nhiều năm như vậy, khó khăn lắm anh mới yêu em. Em nói buông tay là buông tay. Tô Xán, em không thể đối xử với anh như vậy, em như vậy là rất tàn nhẫn đấy, em biết không!”
Tôi nhíu mày: “Kiều Phàm, chân trời nào mà chẳng có cỏ thơm, anh cần gì phải sống mái với tôi?”
Kiều Phàm cẩn thận khẩn cầu: “Anh yêu em, anh thực sự rất yêu em. Tô Xán, em có thể cho…”
Tôi chặn lời anh: “Kiều Phàm, nói thật, đã tới bước này thì không còn liên quan gì đến yêu với không yêu nữa rồi.”
Kiều Phàm không nói gì. Tôi nghĩ hẳn anh hiểu tôi đang nói gì, “Kiều Phàm, tôi mệt rồi, mệt cả thể xác lẫn tinh thần.”
“Tô Xán…”
“Nghe tôi nói này. Tôi theo đuổi anh bốn năm, trao hết tất cả cho anh, nhưng anh lại không thèm nhận lấy. Bây giờ anh lại muốn, thật xin lỗi, không còn. Ví dụ như khi bán bánh rán nhé, anh cũng không thể ép mua, ép bán được, huống chi là tình cảm? Bốn năm, tôi cảm thấy tôi đã kiên trì đủ lâu rồi, đương nhiên cũng mặc kệ tình cảm của anh vĩ đại nhường nào, tôi chỉ muốn sau này được sống bình thường thôi. Tôi không hối hận vì đã yêu anh, cũng không hối hận vì đã từ chối anh. Nói thật, con người của tôi nếu đã đụng vào tường thì sẽ không quay đầu lại. Đương nhiên hiện giờ đầu tôi đã đụng vào tường rồi, cũng đã rời đi rồi, chẳng lẽ anh định để tôi quay đầu lại, sau đó đụng vào tường một lần nữa sao?’
“Tô Xán, em hãy tin anh, lần này sẽ không đụng vào tường nữa, anh sẽ yêu thương em thật nhiều.”
“Quên đi. Kiều Phàm, hoặc là bây giờ rời khỏi tôi, hoặc là bốn năm sau cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi mà rời khỏi tôi, anh chọn đi. Nói thật, tôi không tin anh có thể kiên trì được bốn năm.”
“Em không tin anh sẽ làm em cảm động sao?”
Tôi cười lạnh: “Không phải anh đã nhìn thấy cố chấp của tôi rồi sao. Lúc đầu tôi yêu anh sâu bao nhiêu thì bây giờ cũng có thể tuyệt tình với anh bấy nhiêu.”
** ** **
Nửa tháng sau, Kiều Phàm hoàn toàn biến mất trước mặt tôi.
Yêu cũng được, hận cũng được. Khi đã làm tôi tâm tàn ý lạnh thì ngay cả mí mắt tôi cũng lười nhấc lên.
Tác giả có lời muốn nói:
Nhìn xem, đây coi như là HE đúng không? Hơn nữa lại không giống ngược…
Editor: Hey, đọc xong mọi người có cảm giác gì không? Ban đầu mình cứ tưởng Tô Xán và Kiều Phàm sẽ về với nhau, mà không ngờ lại thành vậy. Nếu Kiều Phàm đủ yêu Tô Xán thì chắc chắn anh ấy sẽ có đủ kiên nhẫn để đợi thôi. Tóm lại chỉ là lưu luyến một thứ vẫn luôn đi theo mình, giờ đột nhiên biến mất nên cảm thấy tiếc nuối thôi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.