Tôi Mất Vào Năm Tôi Yêu Anh Nhất

Chương 14: Phiên ngoại 2




Tiết tự học buổi tối sắp bắt đầu, một số học sinh lần lượt quay về phòng học, Thẩm Kỳ đút tay vô túi đi đến văn phòng.
Mới phân lại lớp không lâu, để nữ sinh ngồi một mình cũng không ổn lắm, thầy chủ nhiệm liền xếp hai người thành bạn cùng bàn.
Thời Niệm cau mày đi tìm thầy chủ nhiệm, thầy ấy kiên nhẫn giải thích nguyên nhân.
Không thuyết phục thầy được, Thời Niệm đành tạm thời chịu đựng.
Chịu đựng đến thi giữa kỳ, chủ nhiệm thấy thành tích tốt, nhất định sẽ không để cô và một học sinh lưu manh học kém như Thẩm Kỳ ngồi cùng.
"Chậc, sau này giúp đỡ nhiều nha, bạn cùng bàn."
Thẩm Kỳ ngồi bên cạnh chống cằm, mang theo một chút lười biếng, nghiêng đầu nhìn cô.
Thiếu niên với mái tóc rối, hàng mi dài khẽ rung.
Hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bình tĩnh gần như thờ ơ của Thời Niệm, muốn thử tìm ra những cảm xúc khác trên đấy.
Nhưng làm hắn thất vọng rồi.
Thời Niệm hoàn toàn không thèm phản ứng, vùi đầu vào chồng sách giáo khoa.
Không biết vì sao, trong lòng hắn cảm thấy trống rỗng cùng hoang mang.
Giống như, mọi thứ lẽ ra không phải thế này.
Thẩm Kỳ đè nén cảm xúc kỳ quái này, đầu lưỡi khẽ li3m môi dưới, nghiến răng nói: "Không thèm để ý tới tôi đúng không, được."
Lão tử cũng có chút tính tình đấy.
Tôi cũng không thèm để ý đến cậu.
Khuôn mặt u ám, hắn cởi áo khoác đồng phục ném lên bàn, nằm lên đó ngủ.
Nhưng một tuần trôi qua, Thẩm Kỳ cuối cùng cũng không nhịn được.
Hắn nghĩ mãi mà không thông.
Vì sao Thời Niệm luôn phớt lờ hắn?
Vì hôm đó hắn đá vào bàn của cô?
Hay do hắn túm mạnh cổ tay làm cô đau?
Cũng không đến mức phải vậy chứ.
Thẩm Kỳ bực bội cực kỳ, giờ nghỉ lén đi hút một điếu thuốc, khi quay lại liền thấy bạn nam ngồi bàn trên quay xuống thảo luận với Thời Niệm.
Thẩm Niệm nói nhỏ nhẹ, hai người đầu đối đầu, suýt chạm vào nhau.
Trong lòng hắn đột nhiên xuất hiện một ngọn lửa.
Lửa giận lan khắp tứ chi, k1ch thích ngón tay không ngừng run rẩy.
Tại sao chỉ đối xử lạnh lùng với tôi.
Hắn bước tới, kéo mạnh ghế ngồi xuống.
"Kíttt" tiếng ma sát với mặt đất vang lên chói tai, lớp học náo nhiệt đột nhiên im bặt, các bạn học trong lớp nhao nhao nhìn qua.
Bạn nam ngồi trên giật mình, vội qua loa mấy câu kết thúc thảo luận, cầm sách vở xoay người lên.
"Con thỏ, rốt cục thì tôi đắc tội với cậu chỗ nào?"
Thẩm Kỳ lấy lưỡi chọc má, lồ ng ngực phập phồng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô.
Bộ dạng không nhận được đáp án sẽ không bỏ qua.
Vừa dứt lời, Thời Niệm sửng sốt.
Cô buông bút, ngước lên chống lại ánh mắt của hắn, nhẹ giọng hỏi: "Tại sao cậu gọi tôi là con thỏ?"
A, cuối cùng cậu ấy cũng chịu nói chuyện với tôi.
"Hôm đó cậu nhìn chằm chằm tôi, hai mắt đỏ hoe."
Khóe môi Thẩm Kỳ không tự chủ được cong lên, phiền muộn bị đè nén trong lồ ng ngực đều bị cuốn đi.
Con thỏ rất đáng yêu, gọi cậu là con thỏ chắc cậu cũng không ghét.
Nhưng giây tiếp theo, nụ cười của hắn bị đông cứng ở khóe miệng.
"Tôi rất ghét người khác đặt biệt danh cho tôi, nếu như để tôi một lần nữa nghe thấy, tôi sẽ nói với thầy chủ nhiệm."
Cô gái trước mặt thần sắc lạnh lùng, nói với hắn một câu dài nhất từ trước đến nay.
Trái tim như bị bóp mạnh, đau nhói.
"Tại sao cậu ghét tôi nhiều như vậy?"
Ánh sáng trong mắt hắn dần ảm đạm, Thẩm Kỳ nhìn bóng dáng lạnh lùng của Thời Niệm, lẩm bẩm một mình.
Rõ ràng trước đó, họ không có bất kỳ tiếp xúc nào.
Hắn không biết vì sao cô ghét hắn như thế.
Cũng giống như, hắn không biết vì sao mình phải quan tâm  đến Thời Niệm nhiều như vậy.
Rất nhanh đến kỳ thi giữa kỳ, các giáo viên phải tăng ca cả ngày mới chấm xong bài.
Thời Niệm chăm chỉ học tập hơn một tháng cũng không phí công vô ích, cô đã ghi nhớ rất nhiều kiến thức sau mấy lần ôn bài, nhảy từ hạng trung bình thấp lên vị trí thứ năm trong lớp.
Chỗ ngồi ở cuối lớp đã không còn phù hợp với cô.
Lần này không cần Thời Niệm nói ra, thầy chủ nhiệm đã chuyển cô đến hàng ghế đầu tiên ngay cạnh cửa sổ.
Cầm cặp sách, di chuyển bàn, tất cả làm trong một lần.
Thời Niệm không quay đầu lại, hất tóc đuôi ngựa tiêu sái bước đi.
Thẩm Kỳ dựa vào ghế, cong ngón tay gõ lên mặt bàn, nhìn xuyên qua những cái đầu phía trước, chỉ thấy được cái ót của Thời Niệm.
"Kỳ ca, sao mấy ngày nay nhìn anh không có tí tinh thần nào vậy?"
Đàn em đi vào lớp từ cửa sau, sờ mũi hỏi.
"Kệ tao." Thẩm Kỳ nhìn chằm chằm cái ót kia, hàng mi dài khép hờ, che giấu sự thất vọng trong đáy mắt.
"Không lẽ anh thích ai rồi hả, Kỳ ca."
Đàn em từ tầm mắt của hắn nhìn sang, thấy một bóng lưng.
Có vẻ là một cô gái.
"Ừ, có chuyện gì?" Thẩm Kỳ ừ một tiếng.
"Anh không thể chỉ đứng nhìn như vậy, anh phải hành động chứ..."
Tên đàn em vỗ đùi, vội vàng bày mưu tính kế.
Hai ngày sau nghỉ giữa kỳ.
Thẩm Kỳ cầm sách tiếng Anh đi đến bàn Thời Niệm, trịnh trọng hỏi: "Lớp trưởng, cậu có thể dạy tôi bài đọc này được không?"
"Tôi không rãnh, cậu tìm lớp phó học tập đi." Thời Niệm cự tuyệt, trên mặt không xuất hiện biểu cảm gì.
"Vừa rồi các cậu còn tán gẫu."
Thẩm Kỳ không từ bỏ ý định.
"Hiện tại tôi không rảnh nữa."
Thời Niệm kiếm đại một quyển sách, qua loa đọc.
"..."
Thẩm Kỳ tối sầm mặt rời đi.
Rõ ràng chỉ không giành thời gian cho hắn.
Không sao, hắn sẽ không bỏ cuộc.
Hắn trốn học nhiều hơn, sau giờ học lại đến tìm Thời Niệm hỏi bài.
"Lớp trưởng, mấy câu này đọc thế nào vậy?"
Thẩm Kỳ nghiêng người dựa vào cửa sổ, chỉ vào những từ đơn được khoanh tròn.
Thời Niệm lười phải nói không rảnh, coi hắn như không khí.
Lại rút lui.
Thẩm Kỳ đi vài bước, lại vòng trở lại, hơi khom lưng nhìn cô gái, cẩn thận nói: "Hôm nay là sinh nhật của tôi."
Thời Niệm dừng bút, ngước mắt lên nhìn hắn.
"Thì sao?"
Cô gái mặc áo len hồng nhạt, tóc đuôi ngựa buộc cao, đuôi tóc rủ xuống chạm vào chiếc cổ trắng ngần tinh tế.
Cô đứng quay lưng về phía mặt trời đang lặn, để ánh hoàng hôn tỉ mỉ khắc họa đường nét cơ thể, ngay cả mái tóc trên đỉnh đầu cũng toát ra ánh vàng ấm áp.
Nhưng nhìn vào mắt hắn, không có chút ấm áp nào, chỉ có sự lạnh lùng và chán ghét.
Cho nên, cậu có thể hay không quan tâm tôi.
Nửa câu còn lại nán lại trên đầu lưỡi, không có cách nào nói ra.
Thẩm Kỳ chật vật cụp mắt, che dấu sự cô đơn trong đáy mắt, sau nửa ngày môi mỏng nhếch lên cười lạnh.
"Cho nên tôi muốn cúp học buổi tối trốn ra ngoài chơi."
Cằm của hắn hơi giương lên, mang theo vẻ mặt hung hăng kiêu ngạo, nói xong liền quay người rời đi.
"Niệm Niệm, cậu không sợ chọc giận Thẩm Kỳ hả?"
Xung quanh có người lên tiếng hỏi Thời Niệm.
Mọi người đều rất sợ Thẩm Kỳ, không ngờ Thời Niệm dũng cảm như vậy, tới giờ vẫn không đối xử hòa nhã với Thẩm Kỳ.
"Tại sao phải sợ?"
(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.