Tôi Là Con Cưng Của Làng Giải Trí

Chương 40: Tuyên Bố Chủ Quyền





Trình Tuyết Ý cũng không bị thương nặng như lời Từ Kỳ Ngôn nói.
Tuy rằng cô ngã không nhẹ nhưng may là không bị tổn thương gân cốt, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi một tuần là có thể hoạt động lại bình thường.
Hơn 7 giờ sáng, Bội Ni mang cơm đến cho cô, vừa bước vào cửa cô bé không nhịn được nói với Trình Tuyết Ý thảm cảnh của ngày hôm qua:
“Chị Tuyết Ý, hôm qua em bị Từ tổng mắng từ trên xuống dưới.”
Cô nhớ lại tiếng của Từ Kỳ Ngôn vào tối hôm qua…đúng là rất hung dữ.
Cô bé da mặt mỏng chắc chắn là không chịu nổi.
Trình Tuyết Ý ngồi dậy tính an ủi Bội Ni một chút, thì nghe thấy cô bé nói: “Chỉ là khi Từ tổng tức giận thật sự rất đẹp trai!”
Trình Tuyết Ý: “....”
Cô bé đặt hộp cơm giữ ấm lên tủ cạnh giường, nói tiếp: “Hơn nửa đêm, bay hàng ngàn cây số để tới thăm người mình yêu…”
“Đúng là tình tiết chỉ có trong mấy bộ phim”
“Chị Tuyết Ý, em thật sự rất hâm mộ chị đó!”
Trình Tuyết Ý vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Bội Ni làm cô dở khóc dở cười.
Hiện tại cô cũng không biết nên vui hay nên buồn vì được tổng tài coi trọng nữa đấy.
..................
Cô ở bệnh viện khoảng năm ngày.
Đến ngày thứ sáu liền quay về đoàn phim ngay lập tức.
Dù sao đây cũng chỉ là một bộ phim hiện đại, nên không hề có cảnh hành động hay treo dây tháp, vì vậy vết thương nhỏ này cũng không gây ảnh hưởng gì nhiều.
Nhưng hôm nay khi cô quay lại đoàn phim, thì Trình Tuyết Ý gặp được Từ Kỳ Ngôn tại phim trường.
Hắn đi tới cùng với đạo diễn.
Hôm nay hắn mặc áo khoác đen, bên trong là áo sơ mi phối cùng với áo len xám nhạt, trông khá là thoải mái và trẻ trung.
Nhưng bộ quần áo này không hề ảnh hưởng đến khí chất tổng tài của hắn, vị đạo diễn bình thường la mắng rất trâu bò đi bên cạnh hắn, cả hai một cao một lùn, phong thái và khí chất của hắn lại càng nổi bật hơn.
Trình Tuyết Ý tình cờ đi ngang qua bọn họ, cô nhớ lại ngày hôm đó Từ Kỳ Ngôn thấp giọng nói hắn đang theo đuổi cô, thì khuôn mặt nóng bừng ngay lập tức, cô không nhịn được hỏi: “Từ tổng, anh, sao anh lại tới đây?”
Từ Kỳ Ngôn rũ mắt nhìn cô, trong ánh mắt bình tĩnh đen láy lại hiện lên một trêu chọc, hắn cười nói: “Lần trước tôi đã nói với em điều gì?”
Hắn khoanh tay đứng tại chỗ, nét mặt thoải mái vênh váo: “Hơn nữa, bộ phim này là do tôi đầu tư, tôi không được tới đây thăm ban sao?”
Có thể có thể! Ngài là ông chủ, ngài muốn làm gì cũng được hết!
Nói thì nói như vậy thôi, nhưng khi quay thì Trình Tuyết Ý cảm thấy tâm trạng của mình không được tốt cho lắm.
Bản thân cô đã có áp lực rất lớn rồi, hiện tại ngoài trừ đạo diễn và một đám người diễn viên gạo cội, bây giờ lại còn có thêm một vị Đại Phật này nữa!

Nói thử xem có khó chịu hay không?
Hôm nay quay cảnh của cô và Thi Nhất.
«Vọng tộc» kể về những mâu thuẫn trong gia đình nhà họ Giang, vì tranh giành tài sản mà đấu đá với nhau.
Ông cụ Giang có tính tình phong lưu, cưới tổng cộng ba người vợ, ba người này sinh ra được bốn đứa con trai.
Khi tuổi tác của ông cụ Giang càng cao, thì bốn đứa con trai cũng đã sẵn sàng để tranh giành quyền thừa kế duy nhất và khối tài sản khổng lồ.
Thi Nhất vào vai Giang Nhị thiếu gia là con trai duy nhất của vợ cả, nhưng người vợ cả này đã mất từ sớm.
Mặc dù hắn có năng lực tài giỏi hơn nhưng anh em khác của mình, nhưng thế lực lại yếu kém hơn rất nhiều.
Vì vậy hắn phải cưới tam tiểu thư của nhà họ Lục – Lục Hà.
Vốn dĩ đây chỉ là một cuộc hôn nhân chính trị giữa hai gia tộc, nhưng hằng ngày Giang Nhị và Lục Hà ở bên cạnh nhau đều bắn ra tia lửa điện.
Cảnh diễn ngày hôm nay là Giang Nhị ở bên ngoài xảy ra tai tiếng với người phụ nữ khác, Lục Hà ghen tị cảm thấy rất khó chịu nên đã đi uống rượu cùng với bạn thân.
Khi về đến nhà cả hai đã xảy ra cuộc tranh cãi ngớ ngẩn trên tầng 2, sau đó Lục Hà bình thường rất yếu ớt lại có thể đẩy người mạnh mẽ như Giang Nhị ngã xuống cầu thang.
Trình Tuyết Ý cầm kịch bản, trong lòng tự hỏi không biết nên diễn cảnh này như thế nào.
Chuyên viên trang điểm đi tới dặm lại lớp trang điểm cho cô, cô trang điểm giống như người bị say rượu, khuôn mặt vốn dĩ trắng nõn, bây giờ lại đỏ rực, cùng với đôi môi đỏ mọng quyến rũ, thật sự rất động lòng người.
Quay phim chính thức bắt đầu.
Đạo diễn đứng bên cạnh dặn dò: “Tuyết Ý, cảnh quay này cô có thể thả lỏng một chút!”
“Không cần phải dựa theo kịch bản, tự do nghĩ kịch bản cũng không sao.”
Trình Tuyết Ý nghịch ngợm làm dấu ok với đạo diễn, cô nhìn thấy Từ Kỳ Ngôn đang nâng cằm, hai người đối mắt nhìn nhau.
Cô có hơi lo lắng!
Đạo diễn hô một tiếng “action” cô cố gắng không để ý tới ánh mắt của tổng tài, bắt đầu nhập vai.
Trên cầu thang xa hoa lộng lẫy, Giang Nhị đứng đối diện với Lục Hà.
Ánh mắt Lục Hà mơ màng, khuôn mặt có chút hung dữ: “Ai cần anh quản tôi uống nhiều hay ít chứ!”
“Anh chỉ cần vui vẻ cũng người phụ nữ kia là được rồi, cần gì phải xen vào chuyện của tôi!”
Nói tới đây giọng nói của cô cao hơn một chút, ngón tay chỉ tùy tiện vào hư không: “Cô ta! Chính là cô ta!”
Lục Hà lùi chân về phía sau một chút, cô dựa lưng vào tay vịn cầu thang, bĩu môi nói: “Vừa nhìn là biết cô ta chính là một con hồ ly!”
“Đàn ông các người…đều…đều thích như vậy…” Giọng nói của cô nhỏ dần.

Giang Nhị bước tới, hắn đang mặc âu phục, vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy nhưng lại kèm theo một nụ cười ngả ngớn: “Em đang ghen sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng, âm cuối hơi cao lên, thật sự rất mê người.
Con mẹ nó, yêu tinh!
Lục Hà bước tới đẩy hắn: “Anh đang mơ sao!”
Trong lòng cô đang rất tức giận nên khi đẩy Giang Nhị không hề nương tay chút nào.
Lúc đầu Giang Nhị còn cảm thấy hơi buồn cười, nhưng lúc sau không nhịn được nữa, hắn khom lưng muốn bế Lục Hà lên, chính là tư thế bế công chúa.
Chỉ là sau khi Lục Hà uống rượu, sức lực của cô rất lớn.
Dựa theo kịch bản thì lúc này Lục Hà sẽ dùng sức để đẩy Giang Nhị té xuống cầu thang.
Nhưng Trình Tuyết Ý đang phát huy tốt thì tới cảnh này lại có chút không nỡ ra tay.
Nên cảnh đẩy này có chút giả tạo.
Đạo diễn hô cắt ngay lập tức.
Người thông minh đều nhìn ra được lần này NG là do lỗi của Trình Tuyết Ý.
Cô ngại ngùng nói với Thi Nhất: “Thật sự xin lỗi.”
Thi Nhất cong môi cười: “Sao vậy, không nỡ đẩy tôi sao?”
Trình Tuyết Ý làm động tác dừng lại: “Không phải là cảm xúc của tôi chưa tới sao?”
Cô quay đầu lại cười hì hì với đạo diễn: “Đạo diễn, thật ngại quá, một lần nữa ạ.”
Chỉ là lần thứ hai, thứ ba, cô vẫn không dùng đủ sức.
Thi Nhất cười bất đắc dĩ: “Tôi nói này, nếu em cứ ngượng nghịu như vậy thì đến khi nào Từ tổng mới có thể tan làm được đây?”
Khi hắn nói còn nhìn về phía Từ Kỳ Ngôn đang ngồi gần đó, giọng nói đều mang theo ý trêu chọc.
Trình Tuyết Ý: “…”
“Đẩy mạnh vào, ở đây đều đã chuẩn bị hết rồi, có gì phải sợ chứ?”
“Tôi sợ đẩy anh ngã thì fans của anh lại đòi giết chết tôi.”
Thi Nhất: “…”
Đến khi NG lần thứ năm, bầu không khí tại phim trường không thoải mái như vậy nữa.
Việc NG này hai ba lần thì vẫn tốt, nhưng càng nhiều thì sẽ càng khiến cho diễn viên bị áp lực tâm lý, muốn làm tốt thì lại càng làm không tốt.
Đạo diễn ngồi trên ghế cau mày, ông nhìn Trình Tuyết Ý, đề nghị nói: “Nếu không thì cô uống chút rượu đi?”
Thật ra NG không phải là vì diễn viên không có đủ kỹ năng, mà là vì trạng thái của diễn viên không thả lỏng được.
Khi đóng phim, nhất là những cảnh uống rượu, nếu diễn viên uống rượu thật thì hiệu quả lại càng chân thật hơn, nên đây cũng không phải là yêu cầu quá đáng gì.
Nhưng Trình Tuyết Ý còn chưa kịp nói gì thì nghe thấy một giọng nói khó chịu vang lên: “Không được.”
Dứt khoát ngắn gọn, không hề chừa lại một con đường sống nào.
???
Đột nhiên đoàn phim trở nên yên tĩnh một cách lạ thường.
Cả người đạo diễn đều đóng băng, một lúc sau mới quay đầu sang nhìn, thắc mắc gọi một tiếng: “Từ tổng?”
Không sai, lời vừa nãy đương nhiên là do Từ Kỳ Ngôn nói.
Người khởi xướng – Từ Kỳ Ngôn bình tĩnh dựa lưng vào ghế, ánh mắt trầm ngâm nhìn về phía Trình Tuyết Ý: “Cô ấy vừa mới xuất viện nên không được uống rượu.”
Nói có sách mách có chứng, không thể phản bác được.
Đạo diễn khó khăn cười một tiếng: “Phải phải phải, vẫn là Từ tổng suy nghĩ chu toàn.”
Chậc chậc, lúc nãy ông còn thắc mắc vì sao vị đại Phật này lại tới phim trường, trước đây ông cũng không nghe thấy ai nói hắn sẽ tới thăm ban.
Hiện tại thì hiểu rồi.
Không chỉ đạo diễn hiểu, mà đa số các diễn viên và nhân viên công tác cũng hiểu.
Sau khi hiểu rõ mọi người không nhịn được nói thầm trong lòng, số mệnh của Trình Tuyết Ý thật là tốt, vừa xuất đạo không được bao lâu mà đã được ông chủ lớn coi trọng.
Ông chủ còn rất quan tâm, ngay cả khi đóng phim cũng phải tự mình chạy tới đây thăm!!!
Phải biết là những ông chủ lớn như vậy thì thời gian rất quý giá, mỗi một giây là có thể kiếm được mấy trăm thậm chí cả ngàn vạn, nhưng ông chủ không hề để ý tới số tiền đó.
Lúc trước Liên Khê còn cạnh tranh với vị này, tranh cái con khỉ á, cô ta chắc chắn sẽ thua rồi!
Ông chủ Kim Dật sau lưng Liên Khê làm gì có cửa để so sánh với bối cảnh và tiền tài của nhà họ Từ chứ!
Nếu nói không dễ nghe thì là cả công ty Kim Dật còn không bằng một móng tay cái của Từ Kỳ Ngôn.
Liên Khê cố gắng tranh đấu với người ta, không phải là tự mình rước lấy nhục sao?
Tất cả các diễn viên và nhân viên của đoàn phim «Vọng tộc» đều cảm thấy cực kỳ vui mừng vì đã được ăn một miếng dưa ngon béo bở.
Còn Trình Tuyết Ý đang đứng trên cầu thang, bàn tay bắt đầu run rẩy.
Hiện tại cô hận không thể tự mình lăn xuống cầu thang ngã chết cho rồi!!!
Cứ như vậy cô đành phải đón nhận những ánh mắt đặc biệt của mọi người từ bốn phương tám hướng.
Từ Kỳ Ngôn, rốt cuộc tên này muốn làm cái quái gì!!!
...................
Cuối cùng cũng đã xong việc.
Bầu trời cũng đã dần sập tối.
Trình Tuyết Ý sau khi suy nghĩ xong, cô tính đi tìm Từ Kỳ Ngôn nói chuyện một chút.
Trở thành người của công chúng thật sự không dễ dàng chút nào, cô bọc bản thân kín mít lại, ngay cả một cọng lông chân cũng không lộ ra.

Sau đó cô tới phòng Từ Kỳ Ngôn gõ cửa như một tên trộm, phòng hắn ở là phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn, tầng này khá ít phòng nên cực kỳ yên tĩnh.
Nếu không phải việc này không thể nói rõ trên WeChat thì cô cũng không muốn tới tìm hắn.
Không biết vì sao khi gõ cửa thì Trình Tuyết Ý có một cảm giác rất kỳ lạ, giống như cô tới đây là để làm chuyện xấu vậy.
Một lúc lâu sau Từ Kỳ Ngôn mới ra mở cửa.
Trong tay hắn cầm một khăn lông trắng đang lau tóc, trên người mặc áo choàng tắm, cả người đều tỏa ra hơi nóng ấm áp, cùng với một hơi thở thơm mát quyến rũ.
Giống như hắn bước ra khỏi phòng tắm, là đi tới mở cửa ngay lập tức, hắn không đeo mắt kính, để lộ ra đôi mắt sâu thẳm đẹp mắt, xương hàm góc cạnh, những giọt nước chưa được lau khô chảy xuống hầu kết của hắn, rồi tới cơ ngực…cho đến khi biến mất sau vạt áo.
Trình Tuyết Ý không có chút thể diện nào, cô lặng lẽ nuốt nước miếng, lúc này cô thật sự rất muốn nói xin lỗi vì đã làm phiền, rồi đóng cửa lại chuồn đi thật nhanh.
Bởi vì quan hệ của cô và Từ Kỳ Ngôn hiện tại rất kỳ cục, mà người đàn ông này lại mặc như vậy, nếu lỡ hắn nổi thú tính thì một người phụ nữ yếu ớt như cô sao có thể chạy được chứ…
Từ Kỳ Ngôn nhìn thấy Trình Tuyết Ý bọc kín mít đứng trước cửa phòng thì ngạc nhiên vài giây, sau đó hắn ngước mắt lên nhìn hành lang bên ngoài, rồi mới nhích người sang bên cạnh chừa một lối bước vào: “Em vào đi.”
Lề mề chậm chạp không phải là tính cách của Trình Tuyết Ý.
Sau khi cô đấu tranh với nội tâm thì vẫn bước vào phòng.
Từ Kỳ Ngôn đi theo sau cô, bình tĩnh nói: “Em uống gì không?”
“Tôi không khát.” Trình Tuyết Ý dừng chân quay đầu lại, cô cũng không muốn ở đây lâu, vì vậy đi thẳng vào vấn đề chính:
“Từ tổng, tôi tới là muốn hỏi ngài…”
Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn hắn: “Hôm nay ngài đến đây để làm gì?”
Hôm nay Từ Kỳ Ngôn công khai ra mặt như vậy thì sau này làm sao cô có thể yên ổn ở đoàn phim được chứ? Mọi người sẽ nghĩ như thế nào về cô?
Bước chân của Từ Kỳ Ngôn không dừng lại, hắn thở dài, chậm rãi bước tới gần Trình Tuyết Ý.
Hắn thoải mái bước tới, nhưng lại mang theo khí thế ép buộc.
Ánh mắt người đàn ông nhìn thẳng về phía cô, không hề che dấu chút nào.
Trình Tuyết Ý theo bản năng lùi về phía sau, cho đến khi không thể lùi được…cô dựa lưng vào bức tường lạnh như băng.
Từ Kỳ Ngôn đã ép sát lại gần cô, một tay hắn chống lên vách tường, khoảng cách của hai người chỉ khoảng 25cm, hắn cúi đầu nhìn cô, trong ánh mắt hiện rõ sự nồng cháy:
“Nếu lần trước tôi nói không rõ ràng…”
Hắn ngừng lại một chút, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại rất trêu người: “Tôi cũng không ngại lặp lại một lần nữa cho em nghe.”
“Không, không cần.”
Căn bản là Từ Kỳ Ngôn không thèm để ý đến lời từ chối đó, cúi thấp người, khẽ nói vào tai cô:
“Tôi đang theo đuổi em”
Trình Tuyết Ý cảm thấy các giác quan của cô đều đã bị người đàn ông trước mặt chiếm giữ, hơi thở nam tính của hắn ở khắp nơi, bao trùm lấy cả người cô.
Thân thể cô hơi run rẩy, hô hấp bắt đầu không ổn, giây tiếp theo cô nghe thấy Từ Kỳ Ngôn thấp giọng nói: “Tôi…là đang muốn tuyên bố chủ quyền.”
“Trình Tuyết Ý.” Hắn thấp giọng gọi tên cô:
“Tôi, không có thói quen lén lút rụt rè, nếu tôi muốn thì sẽ nói thẳng.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.