Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu

Chương 8: Nghẹn Nơi Cổ Họng






Phó Minh Huyên gửi vài tin nhắn vào nhóm chat khối.
Lục Chẩn thường không dùng mạng xã hội, trong các loại nhóm chat chưa bao giờ thấy anh, khó khăn lắm Lục Chẩn mới xuất hiện một lần, Phó Minh Huyên vô cùng hưng phấn.
[Anh Chẩn đã ra mặt rồi, mọi người đừng bàn luận nữa, để mọi chuyện chìm xuống đi.]
Gửi xong câu này, cô ta thoát ra rồi lên diễn đàn.
Quái lạ, rõ ràng ban nãy bài đăng của cô ta còn hot rần rần, thế quái nào giờ lại flop rồi? Một bình luận cũng không có.
Vì thế Phó Minh Huyên bình luận——
#323: Up up, bài hay thế này không được phép chìm xuống!
Vừa gửi xong, cô ta láng máng cảm thấy giao diện có gì đó sai sai.
Đúng lúc này, Hình Lan bỗng nhiên gửi cho cô ta một tin nhắn: "Huyên Huyên, đừng đào!!!"
"Diễn đàn hiện tên thật rồi!!"
Đùng đoàng! Sấm sét giữa trời quang[1].
[1] 晴天霹雳 – Sấm sét giữa trời quang là một thành ngữ Trung Hoa, ý chỉ những chuyện bất ngờ hoặc tai họa đột ngột ập đến khiến lòng người hoảng sợ.
Phó Minh Huyên bỗng nhìn lại, phát hiện tên mình xuất hiện thù lù ngay dưới avatar.
Tại sao lại thế này??? Sao một diễn đàn ẩn danh ngon lành lại hiện tên thật??
Vậy chẳng phải mọi tin nhắn trong nhóm chat và dưới topic đều sẽ bị mọi người nhìn thấy hết sao?!!
Phó Minh Huyên hoảng sợ, song cô ta vẫn mang lòng chờ may mắn, tự an ủi bản thân: Ban nãy Lục Chẩn hỏi xong câu ai đăng bài cũng không xuất hiện nữa, có lẽ anh chỉ thuận miệng hỏi thôi chứ không thật sự quan tâm đến mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu nhỉ??
Hơn nữa, vì diễn đàn đột nhiên hiện tên thật, rốt cuộc chẳng ai dám bình luận, sau khi nhóm chat cả khối lộ tên, tin tức bùng nổ, bài đăng của Phó Minh Huyên cũng dần chìm xuống, cô ta thở phào nhẹ nhõm——
Nhưng sau một giây refresh, bài đăng lại được đẩy lên đầu trang.
Có người bình luận.
Cả trường vốn đang dán mắt canh bài, giờ phút này xôn xao mở ra——
#324 (Lục Chẩn): @#323 (Phó Minh Huyên, chủ topic) Cô bị đần à?
Bài đăng yên lặng một phút.
Sau đó ——
#325 (Đàm Khoa): Tôi xin lỗi hahahahahahaha
#326 (Tống Triệu Lâm): Tôi cũng xin lỗi hahahahahahaha
#327 (Khương Nghiên): Tôi đã sớm nói rồi, tự ý tiết lộ công khai bảng điểm của người khác là một hành vi vô học.
Các nhóm lớn ẩn danh cũng phát điên:
[Đm, anh Chẩn thẳng tay xé luôn kìa!!!]
[Ngầu lòi quá aaaaaaaa!!]
[Không phải tôi nói chứ loại thảo mai đa nhân cách như này phải trực tiếp xé rách mặt nạ ra.
Mọi người nhìn cách nói chuyện của cô ta trong nhóm chat và dưới bài đăng xem, loại hai mặt chậc chậc chậc.]

[Không phải Phó Minh Huyên vẫn luôn muốn anh Chẩn phải nhớ kĩ tên mình à, giờ thì cuối cùng cũng nhớ kĩ rồi đó hahahaha]
Phó Minh Huyên vội vã lôi kéo đám chị em trong nhóm chat ẩn danh nói đỡ giúp mình, nhưng chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, toàn bộ cục diện hoàn toàn trở nên mất khống chế, đám chị em cũng không dám nói tiếp.
Đầu tiên là bị crush cho một nhát chí mạng, sau đó còn bị vô số người trào phúng chế giễu, sắc mặt Phó Minh Huyên chuyển hết từ lục lam sang chàm tím, cuối cùng nằm gục xuống giường khóc nức nở.
Một bên khác, khi Sở Thu Thu biết diễn đàn đột nhiên hiện tên thật, cô ta cực kì vui mừng vì mình đã gửi ảnh cho Phó Minh Huyên chứ không tự thân vận động.
Nhưng chưa kịp thả lỏng thì chợt nhớ ra bản thân đã từng bình luận dưới topic, vì thế bắt đầu điên cuồng report thu hồi bình luận.
Đáng tiếc, ngọn lửa mà bản thân Sở Thu Thu tự châm ngòi đã nhanh chóng lan sang thiêu rụi cô ta.
Có người trong nhóm chat ẩn danh lên tiếng: [Không ai nhận ra gì sao? Nếu Phó Minh Huyên là thảo mai đa nhân cách thì Sở Thu Thu chính là thảo mai chúa đó!]
[Hình ảnh] [Hình ảnh]
Ảnh đầu tiên là trong nhóm chat: Xin mọi người đừng cười nhạo chị tôi nữa, tôi nhất định sẽ giúp đỡ chị ấy học tập!
Ảnh thứ hai là dưới topic: Cho dù thành tích kém thì cũng không nên giả vờ giả vịt làm học sinh ưu tú, nếu đã giả vờ thì phải chấp nhận bị cười chê.
Hai tấm ảnh được gửi cùng một lúc, tự vả mặt bốp bốp bốp.
[Hiện trường sụp đổ hình tượng quy mô lớn à?? Tôi vẫn luôn cho rằng Sở Thu Thu rất tao nhã cơ.]
[Bình thường cô ta cũng bitch không kém, chỉ là đám con trai không nhìn thấy mà thôi.]
[Vậy hóa ra là Sở Thu Thu không chấp nhận được chị gái của mình à? Tất cả chỉ được cái mã ngoài.]
[Tuy tôi cũng chẳng ưa gì bọn nhà quê nhưng nói đến đám thảo mai thì lại càng buồn nôn.]
...
[Hình như mọi người không ai để ý đến một việc rất quan trọng, bảng điểm rốt cuộc đến từ chỗ nào?]
Nửa tiếng trước, đủ loại mỉa mai châm chọc còn chĩa vào Sở Ân, hiện tại tất cả đều quay sang hướng về Sở Thu Thu.
Mắt thấy có người đề cập đến nguồn gốc bảng điểm, Sở Thu Thu hoàn toàn phát hoảng.
Bình thường cô ta rất chú ý đến hình tượng của mình bên ngoài có phù hợp với ngôn hành cử chỉ của một thiên kim tiểu thư hào môn hay không, nhưng lúc này đây, toàn bộ biểu hiện quan tâm Sở Ân trong quá khứ đều bị vả mặt.
Sở Thu Thu dứt khoát chọn giả chết.
B&acacirc;y giờ cô ta chỉ hi vọng anh trai và Sở Ân đều không xem diễn đàn, chuyện này hãy cứ thế mà qua đi.
Nhưng cô ta vừa nghĩ vậy, màn hình điện thoại lập tức sáng lên.
Sở Thật gửi cho cô ta một tin nhắn wechat.
[Sáng mai đến xin lỗi Tiểu Ân, sau đó anh sẽ nói hết chuyện này cho cha mẹ.]
Vậy mà anh trai lại bênh vực Sở Ân ư?!
Trái tim Sở Thu Thu hoàn toàn nguội lạnh.
...
Chuyện này ồn ào đến nửa đêm, dân hít drama mới từ từ tản đi, trong nhóm chat ẩn danh chỉ còn lại vài mống người.
[Còn ai ở đây không? Ban ngày không dám hỏi, anh Chẩn đang bảo vệ nhỏ nhà quê kia à?]
[Bảo vệ cái rắm, nếu là người khác cũng như vậy thôi nhé?!]
[Cũng đúng!!!]
[Nhưng mà hâm mộ vãi huhuhu, tôi cũng bằng lòng bị chửi, chỉ cần anh Chẩn nói đỡ cho tôi thôii]
[Đồ thần kinh!!]
-
Sáng hôm sau.
Phòng học lớp 12-quốc tế.
Cố Thu Trạch ngồi dựa vào bàn Sở Thật, vừa uống cà phê vừa hỏi: "Vậy em gái phản ứng thế nào?"
"Chẳng có phản ứng gì cả." Sở Thật biết rõ em gái trong câu hỏi kia là ai, gõ ngón tay lên bàn: "Cho nên khiến người ta rất đau lòng."
Tất nhiên anh đoán được bảng điểm đến từ chỗ nào.
Nhưng Sở Ân không hề tỏ ra chút khó chịu, cũng không kể khổ hay tự biện minh cho chính mình dưới topic.
Cố Thu Trạch khẽ thở dài: "Ừa, phiên bản ẩn danh này vốn là nơi dung túng sự độc ác."
Hôm qua đã tính là mức bạo động mạng xã hội, nhưng sáng sớm nay Cố Thu Trạch mới biết, anh rất lo lắng cho Sở Ân.
Cô gái nhỏ thoạt nhìn xinh đẹp, lại bình thản, ngoan ngoãn, bị người khác bắt nạt cũng không có cách đánh trả.
Sở Thật nhíu mày, hồi lâu sau bèn đứng dậy: "Qua gặp em ấy chút."
Lần này Cố Thu Trạch rất tự giác đi theo.
Lớp 11-quốc tế ở tầng dưới, Lục Chẩn cũng đang nghĩ về chuyện tương tự.
Nói cho cùng thì việc này là do anh nên mới xảy ra.
Cô gái kia...
Sở Ân.
Anh đã biết tên cô ngày hôm qua.
Lục Chẩn đọc thầm hai lần, trong đầu chợt hiện lên đôi mắt long lanh của cô, nghĩ vu vơ, một học sinh ngoan như cô, bị mắng liệu có khóc không nhỉ?
Cô không hề biện minh cho mình dưới topic.
Một lát sau, Lục Chẩn nghĩ, có lẽ anh nên đi nói lời xin lỗi, tuy cô gái kia có vẻ không muốn nói chuyện với anh, đứng trước mặt anh đều tỏ ra chống cự, còn gồng mình che giấu.
Đàm Khoa đứng cạnh cầm áo gọi anh: "Anh Chẩn, chơi bóng không?"
Lục Chẩn lắc đầu.
Sau đó anh đứng dậy rời khỏi phòng học, đi về phía phòng học lớp 5.
Vừa rẽ, anh lập tức nhìn thấy bóng người kia.
Cô vẫn mặc bộ đồng phục rộng thùng thình, đứng bên cửa sổ, hơi lắc lư đầu học thuộc sách.
Người xung quanh đi tới đi lui, có người quan sát trung tâm chủ đề ngày hôm qua, nhưng cô không mảy may bị ảnh hưởng.
Lục Chẩn khựng lại một chút rồi dừng hẳn, mua một hộp sữa bò ngọt ở máy bán hàng tự động trên hành lang.
Anh khom lưng lấy ra, khi ngoảnh lại đã thấy có người đứng trước mặt Sở Ân.
Cố Thu Trạch đứng trước mặt cô, hơi cúi đầu nói gì đó, kế tiếp đưa tay lên xoa xoa đầu cô.
Sở Ân vẫn đeo khẩu trang, cô ôm sách vào ngực, ngoan ngoãn gật đầu hai lần.
Sau đó không biết Cố Thu Trạch nói gì, Sở Ân bỗng bật cười.
Lục Chẩn đứng xa nhìn một lúc.
Anh cúi đầu nhìn thứ đồ trong tay mình, cười một tiếng rồi tung tay lên, chuẩn xác ném vào thùng rác.
Sau đó Lục Chẩn xoay người bỏ đi.
Không phải nói chuyện với người khác bình thường lắm sao.
...
Sau khi chơi một ván lớn trong diễn đàn, Sở Ân cũng không nghiệm thu thành quả.
Có điều với vẻ mặt lúng túng hôm nay của Sở Thu Thu cùng việc Phó Minh Huyên xin nghỉ không tới xem tình hình thì có lẽ hiệu quả không tệ.
Rất nhiều người lớp 5 hôm nay thấy cô cũng bày ra vẻ mặt kì lạ, trên mặt đầy sự xấu hổ—— Dù sao mấy câu nói dưới lớp vỏ bọc đều bị công khai, bọn họ luôn có cảm giác thẹn như bị ai cởi quần áo.
Sở Ân không quan tâm đến thái độ đổi tới đổi lui của đám học sinh cấp ba, cô vẫn chăm chú học tập.
Chẳng qua đám anh trai lại cảm thấy cô đang phải chịu một nỗi uất ức rất lớn, ra chơi bèn đến tìm cô, nói chuyện cũng cẩn thận từng li từng tí.
Sở Ân vừa buồn cười vừa ấm lòng.
"Đợi cha mẹ về, anh sẽ nói chuyện này với bọn họ" Sở Thật xoa xoa đầu cô, vẻ mặt dịu dàng: "Để Sở Thu Thu phải chính thức xin lỗi em."
"Đúng vậy, đừng sợ, bọn anh sẽ phân xử cho em."
Cố Thu Trạch cũng duỗi tay xoa đầu Sở Ân, nhận ra tóc cô rất mềm mại, cảm giác rất tốt, chẳng trách Sở Thật lại thích xoa đầu cô bé đến vậy.
Sở Ân dở khóc dở cười, không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu.
Nhưng chẳng mấy chốc, tay Cố Thu Trạch đã bị Sở Thật gạt ra.
Sở Thật không vui nhìn anh: "Cậu chưa có suất như thế đâu!"
Cố Thu Trạch "?"
Sở Ân: "?"
Thật kì quái.
Sở Ân mỉm cười không để ý, đối với lời xin lỗi của Sở Thu Thu, cô vẫn giữ thái độ có cũng được mà không cũng được.
Cô có tận mười nghìn phương pháp trừng trị Sở Thu Thu cực kì kích thích, tất cả thế nào còn phụ thuộc vào tâm trạng của cô.
Hơn nữa, từ đầu đến cuối cô luôn nhớ kẻ đầu sỏ gây nên chuyện này là ai.
—— Nếu không phải tại Lục Chẩn tiếp cận cô thì cũng sẽ không phát sinh ra nhiều chuyện như vậy!!
Kiếp trước, phần lớn những lần Sở Ân bị gọi hồn trên diễn đàn đều liên quan đến Lục Chẩn.
Không nghĩ lại chuyện cũ nữa, vừa nghĩ đã muốn tăng xông.
Kịch bản ngày hôm qua, tên đàn ông chó không để cô bắt được cơ hội hạ thủ, nhưng một nét bút này trước sau gì cũng sẽ khiến anh ta nhớ mãi không quên!
Đến tối, Sở Ân rốt cuộc cũng làm xong câu khó lịch sử do hệ thống phát hành.

Kiểu đề này phiền phức hơn đề toán—— Nguyên nhân trực tiếp, nguyên nhân sâu xa, ảnh hưởng tích cực, ảnh hưởng tiêu cực, phải chú ý mọi mặt, trên thực tế cũng kiểm tra rất nhiều năng lực tư duy logic.
Chỉ cần chưa viết một đáp án, hệ thống sẽ không chấp nhận.
Vật lộn một ngày, cuối cùng cô cũng đúng hết.
"Ting—— Hoàn thành câu khó lịch sử √ mở khóa trang kịch bản tiếp theo, nhận được quyền hạn [sửa đổi từ]."
Sở Ân vui vẻ cầm bút ánh sáng.
Hệ thống học tập lặng lẽ nhìn kí chủ của mình ra vẻ hằm hè, lập tức biết nhất định cô đang có suy nghĩ xấu xa.
Rõ ràng khuôn mặt như thiên sứ mà sau lưng lại vỗ đôi cánh của ác quỷ.
...
Đêm đã khuya.
Lục Chẩn vẫn chưa ngủ.
Không hiểu sao trong lòng luôn có cảm giác buồn bực, cứ lởn vởn trong bóng tối, đuổi mãi chẳng đi.
Anh lại nhớ đến mùi hương nhàn nhạt đã ngửi được trước kia, xoay người ngồi dậy, vặn đèn ngủ lên.
Hôm trước anh nhờ quản gia mua một ít hương liệu, tuy không phải mùi hương anh muốn tìm, nhưng có ít còn hơn không.
...
Lúc Sở Ân đọc đến đoạn kịch bản này, cô thầm nở nụ cười.
【Anh đốt sáp nến thơm lên, ánh sáng yếu ớt, tỏa ra khắp phòng một mùi hương như thấm vào ruột gan.
Hồi lâu, Lục Chẩn cuối cùng cũng ngủ thiếp đi...】
Sở Ân không biết rốt cuộc mùi hương mà Lục Chẩn muốn là mùi gì, nhưng cô có thể tặng anh ta một buổi tối tươi đẹp khó quên:)
Con ngươi đen láy của cô xoay chuyển, gõ hệ thống: "Ê gà—— thành ngữ "thấm vào ruột gan" cũng coi như một từ nhỉ?"
Hệ thống học tập đã miễn dịch với kiểu xưng hô này, mấy giây sau xác nhận đáp: "Hệ thống phán định là như vậy."
Sở Ân liếm khóe môi, gạch từ [thấm vào ruột gan].
Trải qua một thời gian dài, hệ thống học tập cũng coi như đã dò ra được kiểu mẫu hành vi của kí chủ.
Nó vô cùng tự tin nói: "Kí chủ, tôi đoán cô sẽ sửa thành một thành ngữ ngược nghĩa, ví dụ như: thối không ngửi được?"
Sở Ân đung đưa ngón trỏ: "Không không không."
Như thế thì thiếu sáng tạo quá, hơn nữa còn chưa đủ sinh động.
Sở Ân che miệng, cười như thiên sứ, sau đó ngay ngắn viết bốn chữ [cá hôi tôm thối] lên thành ngữ đã bị gạch.
"Tục ngữ cũng coi như một từ nha." Sở Ân vỗ tay một cái.
-
Rạng sáng hôm sau.
Lục Chẩn nghẹt thở tỉnh lại.
Màn đêm yên tĩnh, ánh trăng trong trắng.
Một mùi hôi thối tanh nồng hệt như vận mệnh nghẹn lại nơi cổ họng.
Mấy giây sau, Lục Chẩn ngồi dậy.
Anh rơi vào trầm mặc giữa chiếc giường rộng lớn trống trải.
Trong phút chốc, anh còn tưởng mình đã biến thành hải sản đóng hộp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.