Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu

Chương 6: Cậu Ngựa Thế






Sở Ân mơ thấy mộng đẹp cả đêm.
Khi tỉnh dậy, ánh nắng đã phủ kín phòng, tâm trạng của cô rất tốt, nằm dài trên giường duỗi lưng.
Sau đó cô chợt nhớ tới điều gì đó, gọi hệ thống: "Cậu có phụ trách phần phản hồi hậu mãi không?"
Hệ thống học tập: "Kí chủ, chào buổi sáng~ Xin hỏi đó là loại hậu mãi gì ạ?"
Sở Ân xoa tay mong đợi: "Hiệu quả của gói quà ác mộng siêu to khổng lồ đêm qua thế nào? Anh ta có sợ đến tè ra quần không?"
Hệ thống học tập: "...Ngại quá, chúng tôi không phải loại hệ thống có thú vui xấu xa này!"
Mặc dù đã bị cô càng ngày càng tha hóa!
Sở Ân thất vọng xuống giường.
Rửa mặt xong, cô vẫn mặc bộ đồng phục giản dị rộng thùng thình của trường Oái Văn ra khỏi phòng.
Sở Ân vừa mở cửa, đã thấy Sở Thu Thu diện một chiếc váy nhỏ xinh đẹp.
Cô ta thân mật kéo Sở Thật xuống cầu thang: "Anh à, xíu nữa em ngồi cùng xe đến trường với anh nhé? Em có mấy bài muốn hỏi anh."
Sở Thật từ chối cho ý kiến, gật đầu: "Ừ."
Cha mẹ Sở ngồi cạnh bàn ăn dưới tầng, nghe xong bèn ra chiều tán thưởng: "Thu Thu cố gắng như vậy đúng là làm cha mẹ bớt lo đi phần nào."
Sở Thu Thu nở nụ cười hiểu chuyện ngoan ngoãn.
Lúc Sở Ân đi xuống còn đắc ý liếc cô một cái.
Truyện Dị Năng
Quả nhiên cha mẹ vẫn yêu thích sự xuất sắc của mình nhất.
Tuy trong bữa tiệc trước đó anh trai đã làm cô ta mất mặt, nhưng nghĩ lại, có lẽ anh trai không thích cô ta dẫn nhiều người đến tìm, nếu không thì làm sao anh lại có thể đi thiên vị một Sở Ân chưa từng gặp mặt suốt mười năm cơ chứ?
Sở Ân không thèm nhìn cô ta, đi đến bên bàn ăn.
Sở Thật kéo một chiếc ghế cạnh mình ra: "Ngồi đây này."
Cô gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Sở Thật.
Sở Thu Thu lặng lẽ bĩu môi, cô chị gái nhà quê này không chỉ quê mùa mà còn y như cái cọc gỗ, ngay cả việc nũng nịu nói cảm ơn thôi cũng không biết.
Bình thường cha mẹ Sở rất bận, gia đình họ hiếm khi có dịp rảnh rỗi cùng tụ tập ăn cơm một chỗ.
Cha Sở ngồi ở vị trí chủ nhà, nhìn đám trẻ nhà mình trẻ trung xinh đẹp, tràn trề sức sống bèn vui mừng nói: "Cuối cùng Tiểu Ân cũng trở về, các con đều là người nhà họ Sở, sau này phải giúp đỡ, nương tựa lẫn nhau nhé."
Khuôn mặt Sở Ân và Sở Thật đều bình thản, chỉ có Sở Thu Thu ngọt ngào đáp lại: "Con biết rồi thưa cha! Bây giờ trình độ học vấn của chị gái còn chênh lệch so với chúng ta, bình thường chắc chắn sẽ không bắt kịp được tiến độ, nhưng con nhất định sẽ tận lực giúp đỡ chị ấy!"
Cha mẹ Sở vui vẻ gật đầu.
Sở Ân không hề phản ứng, cô không cần Sở Thu Thu giúp đỡ, cũng không nhận đứa em gái là cô ta.

Nhưng Sở Thật bên cạnh lại nhíu mày, anh cảm thấy những lời này của Sở Thu Thu cực kì chối tai.
"Sao lại chắc chắn không theo kịp?" Sở Thật mở miệng: "Anh thường xuyên thấy Tiểu Ân thức học đến mãi khuya mới ngủ."
Sở phu nhân kinh ngạc nhìn sang: "Tiểu Ân cũng nỗ lực đến vậy sao?"
Cha Sở cũng tỏ ra quan tâm.
Sở Ân bình tĩnh uống một ngụm sữa bò: "Tạm thôi ạ."
Nỗ lực học tập không phải để cho ai xem mà tất cả đều vì chính bản thân mình, cô chưa từng có ý định lấy lòng ai.
Anh trai nói giúp Sở Ân, vẻ mặt cha mẹ cũng có phần khen ngợi, đáy lòng Sở Thu Thu dâng lên một nỗi khó chịu, cố tình mỉm cười: "Nói vậy thì chắc thành tích trước đây của chị tốt lắm nhỉ?"
Sở Ân liếc mắt là có thể nhìn thấu chút tâm tư trong lòng cô ta, thuận miệng đáp: "Cũng ổn."
Sở Thu Thu thầm trợn mắt trắng—— Cũng ổn á??
Cô ta nghĩ đến bảng điểm mà mình đã cho người đi tìm, mặc dù nó không được gửi đến tận tay, nhưng Sở Thu Thu đã sớm xem qua ảnh chụp.
Thành tích của Sở Ân giống hệt như trước kia cô ta thăm dò, học lực khi ở trong trấn còn không lọt nổi top đầu, kiểm tra toán chỉ được 69 trên 150 điểm—— Vậy mà nói cũng ổn á?? Lại còn mặt dày giả vờ tỏ ra khiêm tốn nữa chứ!
Từ lần Sở Ân trả lời đáp án trong tiết công khai lần trước, Sở Thu Thu phát hiện, nhất định cô chị gái nhà quê này đang mong muốn chứng tỏ bản thân qua việc thắng cô ta bằng thành tích.
Sở Thu Thu cười thầm, xem ra cô ta phải tìm một thời điểm thích hợp để cho mọi người biết được trình độ thực sự của chị ta.
...
Đến trường học, Sở Ân vừa thấy Tống Triệu Lâm thì nhớ ngay đến việc cậu lừa mình, ánh mắt ẩn chứa một chút oán hận không rõ ràng.
Tống Triệu Lâm hoàn toàn không cảm nhận được hàm ý thật sự của cô, lầm tưởng tạo hình hôm nay của mình đẹp trai đến mức hấp dẫn được ánh mắt Sở Ân, cả hai tiết học cứ liên tục thay đổi vô số tư thế ngồi.
Sở Ân vừa làm nhiệm vụ hệ thống thông báo, vừa dùng ánh mắt buồn bực lườm Tống Triệu Lâm.
Tiếp đó, người này lại lập tức thay đổi tư thế mới, một tay chống cằm, nghiêng người nhìn bảng đen một góc 45 độ, vẻ mặt sầu muộn.
Sở Ân khẳng định.
Có lẽ bạn cùng bàn của cô bị trĩ.
Thật đáng thương.
Tống Triệu Lâm vẫn không biết mình đã mắc phải một căn bệnh không tiện nóoacute;i tên trong lòng Sở Ân, được Sở Ân nhìn lén suốt hai tiết với ánh mắt muốn nói lại thôi, cả người đã sướng đến đê mê.
Sau khi hết giờ, Tống Triệu Lâm kiêu ngạo sải bước đến lớp quốc tế.
Cậu quen cửa quen nẻo đi thẳng đến cuối lớp, Lục Chẩn và Đàm Khoa đang ngồi đó.
Tống Triệu Lâm dừng lại, vô cùng tự tin nói: "Tao hỏi bọn mày, có phải hôm nay tao đẹp trai lắm đúng không?"
Lục Chẩn gục xuống bàn, không quan tâm đến cậu.
Đàm Khoa thì lại vui vẻ lên tiếng: "Mày uống nhầm thuốc à?"
Tống Triệu Lâm lắc đầu: "Hot girl ngồi cạnh nhìn tao tận hai tiết liền rồi, tao nghi ngờ hôm nay mình rất đẹp trai!"
Lục Chẩn chậm rãi ngồi dậy, từ trong cánh tay hiện ra khuôn mặt đẹp trai tràn ngập mệt mỏi, viền mắt hơi thâm đen, nốt ruồi lệ đỏ hồng cũng lộ vẻ phờ phạc.
Tống Triệu Lâm chớp chớp mắt.
Đôi môi mỏng của Lục Chẩn nhẹ phun ra một chữ: "Cút!"
Tống Triệu Lâm lập tức tuân lệnh.
Cậu vừa chuồn lẹ, vừa nghi ngờ nghĩ—— Sao hôm nay anh Chẩn nhìn có vẻ buồn ngủ thế nhỉ? Ngủ không ngon à?
Bên tai cuối cùng cũng yên tĩnh, Lục Chẩn lại nằm nhoài ra bàn.
Đêm qua anh liên tục mơ thấy ác mộng, mệt mỏi gần chết.
Lúc Tống Triệu Lâm trở về, Sở Ân vẫn đang vật lộn với câu tự luận khó.
"Kí chủ, trông cô vất vả ghê~ Lần này cô có thể hoàn thành nhiệm vụ không?"
Sở Ân cắn ngòi bút, đại não nhanh chóng chuyển động.
Cô lờ mờ cảm thấy cứ mỗi lần hoàn thành xong nhiệm vụ học tập thì dường như độ khó của nhiệm vụ cũng tăng dần lên theo điều kiện khen thưởng.
Chẳng hạn như lần trước cô có thể giải đề một cách khá suôn sẻ, còn đề lần này rõ ràng khó lên không ít.
Nghĩ tới nghĩ lui, Sở Ân nhất thời vẫn không nghĩ ra được giải pháp, lại không cho phép mình xem đáp án.
Vừa khéo đây là bài trên lớp, cô định đi nhờ giáo viên dạy toán chỉ bảo một chút.
Tống Triệu Lâm trở lại chỗ ngồi, bộ dạng vừa đi lêu lổng về.
Sở Ân ngẫm nghĩ, hỏi cậu: "Cậu đi đâu vậy?"
Trong lòng Tống Triệu Lâm vô cùng kích động—— Bạn cùng bàn đã bắt đầu quan tâm đến cậu làm gì!
Phải biết rằng trước đây trong mắt cô chỉ có học tập!
Vậy cũng có thể coi như bọn họ ở bên nhau rồi nhỉ!!
Tống Triệu Lâm lải nhải trả lời cô: "Tớ làm một chuyến đến lớp quốc tế, nhưng cũng không ở lại lâu, vì anh Chẩn đang mệt mỏi muốn ngủ nên tớ chạy về ngay..."
Sở Ân nhận được câu trả lời mình muốn, cầm bài đứng dậy.
Lục Chẩn đang ở trong phòng học, an toàn.

Sau khi Sở Ân rời đi, một số người trong lớp 5 nhìn theo rồi bật cười.
"Tớ không nhìn lầm chứ, giáo sư lớp ta đang đi tìm giáo viên hỏi bài sao?" Một nữ sinh tên Hình Lan nói.
Phó Minh Huyên và cô ta đều là học sinh giỏi của lớp 5, bọn họ vô cùng coi thường hành vi này của Sở Ân.
"Lan Lan, ủy viên học tập, cậu đi xem thử đi, tớ sợ giáo sư hỏi bài đơn giản quá sẽ khiến cô Vương tức điên lên mất." Phó Minh Huyên trào phúng nói.
"Ok, để tớ đi xem thử."
...
Sở Ân bước vào phòng làm việc của tổ Toán, tìm đến chỗ giáo viên dạy toán của lớp 5 rồi lễ phép chào hỏi.
Mặc dù trên lớp cô không giơ tay phát biểu nhưng vẫn luôn nghiêm túc nghe giảng, cô giáo họ Vương này giảng dạy khá hay.
"Có chuyện gì vậy?"
Cô Vương là kiểu giáo viên điển hình, rất thích học sinh giỏi, có thái độ bình thường với học sinh kém và những học sinh không ấn tượng, học sinh mới chuyển trường trước mắt rõ ràng cũng thuộc tốp những học sinh vế sau, suốt ngày cúi đầu và đeo khẩu trang, đến bây giờ cô vẫn chưa biết học sinh này có dáng dấp thế nào.
Sở Ân lấy bài thi của mình ra, nói: "Em có bài muốn hỏi cô."
Cô Vương thấy Sở Ân có chí tiến thủ, bèn nhẫn lại nhìn sang: "Bài nào?"
Sở Ân chỉ vào câu tự luận khó: "Bài này ạ."
Cô Vương nhìn qua, đây là bài cuối khó nhất trong cả bộ đề, đừng nói là học sinh chuyển trường, ngay cả những học sinh đứng đầu khối cũng khó giải được.
Cô nhìn lên, toàn bộ đề thi đều trắng tinh, ấy vậy mà học sinh này chỉ làm mỗi câu hỏi cuối, lập tức giận run người—— cô ghét nhất là loại học sinh uống như rồng leo, làm như mèo mửa, mơ tưởng xa vời!
Cô Vương đập vào bài thi: "Phía trước chưa làm mà đã hỏi bài cuối rồi? Em có đảm bảo được rằng tất cả những bài trước em đều làm đúng hết không?"
Đối với Sở Ân mà nói, ngoại trừ hai câu điền vào chỗ trống và câu tự luận khó cuối đề, thì những bài khác quả thực khá đơn giản.
Không phải cô không làm, chỉ là do câu cuối nằm trong phần nhiệm vụ nên cô mới chọn làm trước mà thôi.
Sở Ân đang định nói, phía sau bỗng vang lên một giọng nói: "Thưa cô, hóa ra bạn học Sở đã đạt đến trình độ này rồi ạ? Em thậm chí còn chưa có ý tưởng cho câu thứ hai của cái đề này."
Cô Vương vừa thấy Hình Lan - học sinh giỏi trong lớp, vẻ mặt dịu đi rất nhiều: "Em đừng có học theo em ấy!"
Hình Lan che miệng mỉm cười: "Thưa cô, em còn tưởng bạn học Sở học giỏi lắm cơ."
Sở Ân lấy lại bài thi của mình, xem ra cô không thể hỏi giáo viên này được nữa.
Sở Ân nhìn quanh phòng làm việc một vòng, chỉ còn có một giáo viên khác đang ở đây.
Cô suy nghĩ rồi cầm bài thi đi qua.
"Thưa thầy, làm phiền thầy một chút, không biết em có thể hỏi thầy một bài không ạ?"
Giáo viên kia đã lớn tuổi, thầy không quen Sở Ân, cũng không biết trình độ của cô, cầm bài thi nhìn qua các bước giải của Sở Ân một lượt.
Vừa thấy bên dưới, lập tức hơi kinh ngạc.
Nét chữ của cô bé này rất ngay ngắn, trình tự các bước giải rõ ràng, có thể thấy được nền tảng và năng lực tư duy rất tốt, hơn nữa rõ ràng độ khó của đề này và hướng giải của cô đã vượt xa phạm vi kiến thức của một học sinh lớp 11.
Thầy giáo dựa theo hướng giải quyết vấn đề của Sở Ân, tiếp tục giải thích cho cô, tiếc là vừa nói được một nửa thì chuông vào học đã vang lên.
Tuy Sở Ân hơi tiếc nuối, nhưng cô cũng không tiện làm lỡ giờ lên lớp của người ta.
Thầy giáo thấy cô tư duy nhanh nhẹn, lại ngoan ngoãn nghe lời, trong lòng rất yêu thích, bèn cười nói: "Nào, em lên lớp với thầy.
Thầy phát bài tập cho lớp làm rồi giảng tiếp cho em."
Mắt Sở Ân sáng rực lên: "Em cảm ơn thầy ạ!"
Một bên khác, Hình Lan trở về lớp học, cường điệu hóa cười nói: "Các cậu biết gì không, thế mà giáo sư lại cầm bài khó nhất đến hỏi cô Vương, làm cho cô Vương tí thì tức chết!"
Phó Minh Huyên nhìn bộ móng của mình, khinh thường nói: "Học sinh đội sổ chính là như vậy, chẳng biết thế nào là khó, thế nào là dễ."
"Hài nhất là sau khi bị cô Vương mắng, cậu ta quay ra tìm giáo viên góc đối diện, lại còn đi theo người ta luôn nữa chứ."
Phó Minh Huyên đang định mở miệng chế giễu, đột nhiên ý thức được gì đó: "Giáo viên góc đối diện? Đó là giáo viên dạy toán lớp quốc tế mà!"
"Hả?"
"Vậy nhỏ nhà quê đó có ý gì? Không phải là cố ý muốn đến lớp quốc tế ấy chứ?!"
—— Ở lớp quốc tế có ai, bọn họ đều biết.
Phó Minh Huyên lập tức khó chịu, cô ta luôn có thái độ thù địch khó hiểu với nhỏ nhà quê này, giờ đây lại càng trở nên mãnh liệt.
Hình Lan vội vã an ủi cô ta: "Huyên Huyên, cậu nghĩ thử xem, cho dù cậu ta có nằm xuống trước mặt anh Chẩn, thì anh Chẩn cũng sẽ không thèm liếc cậu ta đâu."

"Cũng đúng, Lục Chẩn làm sao có thể để ý đến cậu ta được chứ!"
...
Sở Ân nhìn biển hiệu trên cửa lớp quốc tế, tim quặn đau.
Mệt mỏi quá, vẫn phải tiếp tục mỉm cười...!nhưng cười không nổi.
Thầy giáo quay đầu lại, thân thiện nói với cô: "Không sao đâu, vào đi, đừng sợ!"
Sở Ân mím môi, theo sau thầy giáo bước vào.
Cô đi qua nơi này, mang theo một cơn gió nhỏ.
Một lúc sau, thiếu niên đang nằm sấp trên bàn ngủ đột nhiên bật thẳng người dậy.
Lục Chẩn hít một hơi, lại ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Sở Ân và giáo viên đứng trên bục giảng, cô ép bản thân mình phải chú ý vào đề bài—— Làm xong cái đề này cô mới có quyền hạn, có quyền hạn mới có thể thay đổi số phận.
"Thu Thu, đây không phải là chị gái cậu sao?!"
"Chuyện gì thế này, vấn đề của lớp chúng ta lại đến rồi à?"
Sở Thu Thu nhìn Sở Ân trên bục giảng, mỉm cười.
Quả thật có rất nhiều nữ sinh có suy nghĩ này, ngày nào lớp quốc tế bọn họ cũng có thể trông thấy các nữ sinh dùng đủ loại danh nghĩa đến để tìm cơ hội nhìn Lục Chẩn, ai cũng ngầm hiểu trong lòng.
Nhưng không ai chú ý đến, trong góc phòng, Lục Chẩn đã ngồi thẳng người dậy.
Mái tóc đen rối tung, con ngươi đen láy khép hờ trên khuôn mặt trắng bóc lạnh lùng đang nhìn chằm chằm bóng người trên bục giảng.
Lưng Sở Ân như bị kim chích.
Thầy giáo rốt cuộc cũng giảng đến bước cuối cùng, Sở Ân chân thành nói cảm ơn rồi xoay người rời đi.
Vừa đi, vừa hỏi hệ thống học tập: "Bây giờ tôi có thể mở khóa kịch bản chưa?"
Hệ thống học tập: "Kí chủ phải tự tay làm xong bài thì mới được coi là hoàn thành nhiệm vụ~"
Sở Ân nhếch môi, được thôi, cứ rời đi càng sớm càng tốt cái đã...
Cô tăng tốc độ, bước nhanh ra khỏi lớp quốc tế.
Mọi người trong lớp quốc tế bắt đầu xôn xao trêu đùa, phần lớn nữ sinh trong lớp đều ngầm hiểu cho rằng cô gái này nhất định đến để nhìn Lục Chẩn, nếu không thì ai lại đi hỏi bài giáo viên lớp khác chứ?
Đáng tiếc, Lục Chẩn sẽ không có khả năng sinh ra bất kì sự hứng thú nào với cậu ta.
Nhưng ngay lúc này, cuối phòng học chợt vang lên tiếng ghế xẹt qua mặt đất.
Có người mở cửa phòng học ra ngoài.
Sở Ân còn chưa kịp thả lỏng, đột nhiên nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo phía sau: "Chờ chút."
Sở Ân: "..."
Chó lại đến hại mình rồi...!
Cô muốn đi, nhưng thiếu niên vừa đi vài bước đã đuổi đến.
Sở Ân đành quay đầu lại, tuy sắc mặt của cô vẫn bình thường, nhưng nội tâm đã liệt kê ra 7749 cách chết của anh ta trong kịch bản tối nay.
Xin hỏi có chuyện gì quan trọng à?
Lục Chẩn 17 tuổi dừng lại trước mặt cô, rủ mắt hỏi: "Cậu đang dùng loại nước hoa gì vậy?"
Sở Ân: "..."
Câu "Cậu ngựa thế!" suýt bật thốt ra khỏi miệng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.