Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu

Chương 19: Bỗng Nhiên Bị Kabedon






Khi Sở Ân bị kéo vào sàn nhảy cũng là lúc Sở Thật và Cố Thu Trạch vừa đến.
Sở Thật lập tức nhíu mày.
Sở Ân mới trở về được hơn hai tháng, gia đình không sắp xếp lớp học vũ đạo, em gái ở quê có lẽ cũng chưa được học qua, hẳn là không biết nhảy, vậy làm sao có khả năng chủ động bước vào sàn nhảy? Có lẽ lại là do Sở Thu Thu giở trò.
Năm Sở Ân thất lạc, Sở Thật lên 6 tuổi, đã có khả năng ghi nhớ, vậy nên cho dù sau đó trong nhà xuất hiện thêm một người có dáng dấp rất giống em gái, anh cũng chưa từng coi Sở Thu Thu là người thay thế của Sở Ân.
Những năm đó, thực ra Sở Thật vẫn luôn yêu thương Sở Thu Thu, nhưng bây giờ càng ngày anh càng nhận ra, cô em gái này của mình lớn lên rất khác so với dáng vẻ mà anh tưởng tượng.
Cố Thu Trạch liếc nhìn sự tình trong sàn nhảy, nhẹ giọng nói: "Lòng dạ quá hiểm, không thể yêu thương."
Sở Thật không nói gì, định bước đến giải vây cho Sở Ân.
Lúc này, nhạc khúc đã vang lên, hai người vừa chen vào đám người, trong góc sàn nhảy đột nhiên náo loạn.
Tiếp đó, bọn họ lập tức được nghênh đón một màn trình diễn có thể nói là giật mình kinh sợ.
Sở Thật: "..."
Cố Thu Trạch: "..."
Học sinh toàn trường: "..."
Cố Thu Trạch trầm mặc rất lâu mới ngập ngừng đánh giá: "Sở Thu Thu...!vẫn tràn trề sức sống nhỉ."
Sở Thật im lặng che mắt lại.
...Không ai dạy cho Sở Thu Thu khiêu vũ ra sao à?!
Vũ điệu hình rắn này là thế nào???
Buổi tối hôm đó, Sở Thu Thu đã được toại nguyện trở thành tâm điểm của toàn trường, nổi tiếng chỉ sau một điệu nhảy, tên tuổi lan xa.
Còn Sở Ân lại thâm tàng công dữ danh[1], lặng lẽ lẻn qua đám người chuồn ra ngoài.
[1] Thâm tàng công dữ danh: để hình dung những người làm chuyện tốt, nhưng lại che giấu danh tính, không muốn người ta biết mình làm.
Cô chưa đi được bao xa, một bàn tay kẹp bông hồng đỏ giữa hai ngón đột nhiên từ đâu nhảy ra.
Sở Ân bị cản đường, khó hiểu ngẩng đầu lên, lập tức trông thấy một khuôn mặt cực kì đỏm dáng.
Trịnh Du khó khăn lắm mới nắm được cơ hội chặn cô lại, bày ra vẻ mặt tự cho là đẹp trai nhất, nồng nàn chân thành nhìn thiếu nữ trước mắt: "Xin chào người đẹp, anh là Trịnh Du."
Phương thức chào hỏi cổ lỗ sĩ khiến Sở Ân rối loạn, thậm chí còn cảm thấy có phần mới mẻ.
Kì thực cô không có nhiều kinh nghiệm được theo đuổi, nguyên nhân chủ yếu là do Lục Chẩn vẫn luôn ở sát cạnh cô.
Thời cấp ba kiếp trước, vì Lục Chẩn theo đuổi cô nên nam sinh toàn trường đều không dám ra tay.
Truyện Đam Mỹ
Kiếp này bên cạnh cô không có Lục Chẩn, một số người bắt đầu rục rịch ló đầu.
Nhìn từ một góc độ khác, mặc dù người tên Trịnh Du trước mắt hệt như một con công thích phô trương bề ngoài, nhưng điều đó cũng chứng minh được sự thay đổi của cốt truyện.
Vậy nên Sở Ân bỗng kiên nhẫn khó thấy, gật đầu khách sáo nói: "Chào anh."
Lục Chẩn đứng quan sát cách đó không xa.
Thấy cô rời sân nhảy, thấy cô bị chặn đường.
Thấy một tên ngu ngốc cầm hoa hồng đứng trước mặt cô, cười thiếu đứng đắn.
Lục Chẩn vô thức siết chặt tay, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Ngốc à? Không biết né ra ư.
Với loại mồm mép tép nhảy này cũng có chuyện để nói?
Trịnh Du thấy Sở Ân đáp lời mình, hơn nữa thái độ còn rất ôn hòa, không khỏi mừng thầm một phen.
Gã tiếp tục toát ra phong cách ung dung quý phái nói: "Sao có thể để người đẹp cô đơn một mình như vậy? Chuyện này đúng là sai lầm của tất cả những quý ông ở đây."
Sở Ân: "..."
Thật xin lỗi, tôi mắc ói quá.
Nhưng trong mắt Trịnh Du, thiếu nữ trước mặt chỉ tinh tế nhíu đôi lông mày thanh tú lại, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập ánh sáng, nhìn thấy mà yêu, hai chân gã đều mềm nhũn.
Trịnh Du không nhịn được sán vào, ý loạn tình mê nói: "Em đẹp lắm, có thể làm quen với anh không..."
Lục Chẩn nhìn chằm chằm khoảng cách giữa hai người liên tục bị thu hẹp, vẻ mặt ngày càng khó coi, cuối cùng không kìm nổi mà nhấc chân qua đó.
Sở Ân cố nén lại cảm giác muốn đấm vào mặt Trịnh Du, lùi về sau một bước dài: "Anh tỉnh táo lại đi!"
Trịnh Du híp mắt, đi sát tới gần: "Anh rất tỉnh táo~"
Ngay khi Sở Ân bắt đầu nghĩ xem mình nên động kịch bản hay động thủ, một giọng nói ôn hòa bỗng dưng chen vào: "Cậu như thế sẽ chỉ dọa người ta mà thôi."
Trịnh Du đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Thu Trạch đi tới, lách mình chặn trước người Sở Ân.
Anh có khí chất trong trẻo tựa gió ấm, nhưng dáng người cường tráng cao lớn che chắn trước mặt lại khiến khí chất của Trịnh Du suy yếu đi một cách khó hiểu.
Sở Ân thầm thở phào, cô thật sự không muốn để xảy ra chuyện ở nơi này.
Trịnh Du hơi khó chịu, nhưng nhà bọn họ kém xa nhà họ Cố, hơn nữa còn có quan hệ lệ thuộc, gã không dám tỏ ra sĩ diện trước mặt Cố Thu Trạch, nở nụ cười lấy lòng: "Tôi chỉ đùa tí thôi mà."
Cố Thu Trạch cười dịu dàng, khẩu khí không cho phép chõ mõm vào: "Chẳng buồ#7891;n cười gì cả."
Sắc mặt Trịnh Du lập tức có phần khó coi, nhưng gã không phát cáu được.
Cuối cùng đành nói với Sở Ân một câu: "Đợi anh" rồi xoay người, vừa tự nhiên vừa ngán ngẩm bỏ đi.

Sở Ân:...Ai muốn chờ anh???
Cố Thu Trạch xoay người, cúi đầu khẽ mỉm cười: "Em không bị dọa chứ."
Sở Ân: "Em cảm ơn, em chỉ có bị buồn nôn thôi."
Cố Thu Trạch sửng sốt, lại bị cô chọc cười lần nữa.
Anh vốn sợ cô bé được tiếp xúc ít người, sẽ dễ bị loại người mồm mép tép nhảy như Trịnh Du lừa gạt.
Bây giờ nhìn lại, ánh mắt và phẩm vị của người ta căn bản không cần lo lắng.
Cả người Sở Ân đúng là đầy niềm vui bất ngờ.
Sở Ân nhìn thoáng qua phía sau anh: "Anh trai em đâu ạ?"
Cố Thu Trạch giương mắt, ở cách sau lưng Sở Ân không xa, Sở Thật đang chắn trước mặt Lục Chẩn.
Ban nãy Sở Thật đẩy anh tới giúp đỡ Sở Ân, còn bản thân bước thẳng đến chỗ Lục Chẩn.
Nói thật, Cố Thu Trạch cũng không biết vì sao Sở Thật lại ghét Lục Chẩn hơn cả mình, ngoài sự chán ghét dường như còn có một loại kiêng kỵ nào đó không thể giải thích.
Lúc Lục Chẩn bị Sợ Thật cản đường, Cố Thu Trạch đã đến chặn trước mặt Sở Ân nhanh hơn anh một bước.
Một cảm giác bị người khác cướp mất thứ gì đó quan trọng khó tả đột nhiên dâng lên trong lòng.
Lòng Lục Chẩn trào ra nỗi bực bội mãnh liệt, mi tâm nhíu lại: "Có chuyện gì?"
Sở Thật mỉm cười.
Hôm nay em gái và Lục Chẩn đều ở đây, anh nhất định phải chú ý hơn một chút, cho nên khi nhìn thấy tên khốn này tiến về phía Sở Ân, Sở Thật lập tức đi tới.
"Không có gì" Sở Thật nói: "Chỉ là trông cậu cứ như đang đi về phía em gái tôi, sợ cậu lại gây thêm cho con bé một ít phiền phức không cần thiết."
Khí chất Lục Chẩn rất lạnh lùng, ánh mắt đen như mực nhìn chằm chằm anh: "Có gì cứ nói thẳng."
"Vậy tôi nói thẳng" Sở Thật nhìn Lục Chẩn: "Trong lòng em gái tôi chỉ có học tập, cũng không thích những người như cậu, hi vọng Lục thiếu gia không có những suy nghĩ không nên có."
Lục Chẩn mỉm cười, trong nụ cười có thêm ba phần ác độc.
Suy nghĩ không nên có?
Có thêm, loại nào nhỉ?
Anh còn chưa mở miệng, Tống Triệu Lâm bỗng không biết từ đâu xông đến, tiếp cận câu chuyện: "Anh à, anh lo xa rồi, anh Chẩn không có loại suy nghĩ này với chị Ân đâu!"
Đương nhiên Sở Thật cũng không muốn nổ ra xung đột với Lục Chẩn, biết điểm dừng.
Anh nghe lời gật đầu, ý tứ sâu xa liếc nhìn Lục Chẩn, sau đó quay người đi tìm em gái.
Lúc này, khúc nhạc kia rốt cuộc cũng kết thúc, giọng nói lúng túng của Dư Lâm phát ra từ micro.
"Màn biểu diễn vừa nãy thật sự là...!vô cùng xuất sắc!! Mọi người hãy cho một tràng vỗ tay cổ vũ nào!!!"
Tống Triệu Lâm phối hợp vỗ tay, cười hì hì nói: "Anh Chẩn, chắc anh không thấy nhỉ, Sở Thu Thu cứ như bị điên ý, nhảy đến mức mất hết tính người."
Lục Chẩn thờ ơ đáp lại một tiếng.
Trong âm hưởng kế tiếp truyền đến giọng nói của Dư Lâm: "——Vậy tiếp theo! Là đến phân đoạn cao trào nhất của chúng ta, xin mời hoa khôi và nam vương học đường cùng khiêu vũ một khúc!"
Tống Triệu Lâm bất ngờ không kịp chuẩn bị: "Hả??"
Mặt Lục Chẩn không hề có cảm xúc: "..."
Lúc này Tống Triệu Lâm và Lục Chẩn vừa khéo đứng một chỗ, ánh mắt toàn trường xoành xoạch bắn qua.
Hai người, một người mi thanh mục tú[2], một người lạnh lùng tuấn tú.
[2] Mi thanh mục tú: hình dung người có lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ, thanh tú.
Không thể nói...!đúng là khá mong chờ.
Dưới sự chú ý của mọi người, Tống Triệu Lâm dần dần cảm thấy khó xử, thiếu tự nhiên sờ sờ khuôn mặt tròn của mình.
Lục Chẩn nhướng mí mắt lên, cách một đoạn xa, dùng ánh mắt nói với Dư Lâm: Anh muốn chết à.
Cũng bởi sau khi Sở Thu Thu nhảy xong, tình cảnh sàn nhảy quá khó xử, Dư Lâm mới đánh cược mạng sống kéo Lục Chẩn ra khiến bầu không khí sôi nổi lên, tất nhiên không thể bắt anh khiêu vũ thật.
"Hahaha đùa chút thôi! Vì tình hình năm nay đặc thù nên hoa khôi và nam vương học đường không thể nhảy đôi được~" Ý chí cầu sinh của Dư Lâm rất mạnh mẽ, nói bổ sung.
Nhưng sau một hồi náo loạn, cuối cùng không khí trong hội trường cũng sôi nổi trở lại.
Sở Ân dời mắt, thở dài tiếc nuối.
Còn chưa than thở xong, chợt nghe thấy tiếng người chủ trì nói: "——Như vậy, nếu không thì mời á khôi và á vương cùng khiêu vũ một bài đi? Cùng đứng thứ hai, cũng là do duyên số~"
Cố Thu Trạch và Sở Ân đột nhiên bị ám chỉ: "?"
Mà hai người bọn họ cũng vừa khéo đứng chung một chỗ, lần này, những ánh mắt rực lửa lại bắn sang.
Lục Chẩn nghiến răng, lại nhìn về phía Dư Lâm, ánh mắt lúc này hệt như đang nhìn một kẻ đã chết.
Dư Lâm:?? Sao lại như vậy.
Thật ra Cố Thu Trạch cũng không quan trọng vấn đề này, anh quay đầu nhìn Sở Ân, nhẹ giọng dò hỏi: "Em muốn nhảy không?"
Sở Ân hời hợt nở nụ cười, kiên quyết từ chối: "Không muốn ạ."
Cố Thu Trạch hiểu, xua xua tay với Dư Lâm cách đó không xa.
"Được rồi, vậy chúng ta sẽ tiếp tục vũ hội, mọi người dẩy lên nào~~"
Hội trường náo nhiệt trở lại, Lục Chẩn nhẹ nhàng rủ mắt xuống.
Con mọt sách nhỏ vừa mới mỉm cười.
Lúc cười, trên đôi má chợt lóe lên xoáy nhỏ, rất ngọt ngào.
Nhưng trong lòng Lục Chẩn bỗng dâng lên một nỗi chua xót.
Bởi vì đó không phải là cười với anh.
Cô cũng...!sẽ không cười với anh như thế.
...
Cả đêm này, Sở Ân đã trải qua quá nhiều việc, vô cùng mệt tim, sau khi chào hỏi anh trai một tiếng bèn rời đi.
Ra khỏi cửa chính hội trường, một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên trong bóng tối góc ngoài cửa.
"——Sở Ân."
Sở Ân thoáng giật mình, nhìn vào trong góc tối.
Lục Chẩn bước lên phía trước một bước, khuôn mặt trắng bóc lạnh lùng lộ ra một nửa, những đường nét sáng tối phân chia chính xác, chỉ có nốt ruồi lệ nơi khóe mắt vẫn nhuộm màu rõ rệt.
"Học tập cho tốt." Anh nói.
Đừng tham dự vào những việc này, đừng chấp nhận sự tiếp cận của người khác.
Nếu không anh...
Lục Chẩn không đầu không đuôi nói ra một câu ù ù cạc cạc rồi lập tức bỏ đi.
Tựa như chờ rất lâu ở đây chỉ để nói ra những lời này.
Sở Ân nhìn bóng lưng anh, nói với hệ thống học tập: "Gà, tên trộm chó kia kêu tôi học tập cho tốt à."
"Đúng vậy~ kí chủ."
Sở Ân sờ chóp mũi mình: "Nhưng tôi mà học tốt thì anh ta sẽ gặp xui đó."
Hệ thống học tập: "..."
Từ cách mà kí chủ đã hành động, điều này thực sự rất đúng!
Sự kiện rốt cuộc cũng kết thúc, điệu múa hình rắn của Sở Thu Thu, việc Trịnh Du công khai theo đuổi Sở Ân cùng nhiều drama khác được cả trường thảo luận trong nhiều ngày, sau cùng dần dần quay lại quỹ đạo học tập.
Sở Ân và Khương Nghiên đã thân quen.
Trong lớp, hai học bá cạnh tranh lành mạnh, ngày nào cũng đến sớm về muộn, giờ nghỉ trưa không bàn bài thì cũng đi hỏi giáo viên, khiến bầu không khí học tập của lớp 5 nặng nề hơn không ít.
Dần dà cũng có người bắt đầu chào hỏi Sở Ân, có điều Sở Ân không muốn kết bạn với ai, cũng không có ý định giành tâm trí và sức lực vào những mối quan hệ xã giao vô nghĩa.
Sau cuộc thi giữa kì, Sở Ân đã trở thành con cưng của tất cả giáo viên.
Cô Vương dạy toán trước kia từng phê bình đã xin lỗi cô, bày tỏ cách suy nghĩ vấn đề của bản thân khi đó quá võ đoán, về sau sẽ luôn chào đón cô đến hỏi bài.
Trong tất cả các giáo viên, giáo viên tiếng Anh có ấn tượng tốt nhất với Sở Ân.
Ngay từ khi bắt đầu, cô đã không có thành kiến gì với đứa bé này, sau niềm vui bất ngờ trong cuộc thi giữa kì, cô càng thích cô bé hơn.
Sau tiết học hôm nay, giáo viên tiếng Anh đi đến gõ vào bàn Sở Ân, ra hiệu cô đến văn phòng với mình một chuyến.
Hai người vừa rời đi, người lớp 5 lập tức trò chuyện.
"Các cậu đoán xem có phải cô Anh muốn Sở Ân tham gia thi đấu không?"
"Chắc vậy đấy, dù gì thì bây giờ cậu ấy cũng có điểm tiếng Anh cao nhất lớp chúng ta..."
Phó Minh Huyên nghe vậy không vui lắm.
Trước khi Sở Ân đến, cô ta vẫn luôn là người giỏi tiếng Anh nhất lớp.
Hễ có cuộc thi tiếng Anh nào, ứng cử viên đầu tiên giáo viên nghĩ đến cũng là cô ta.
Chẳng mấy chốc đã có người giúp Phó Minh Huyên giãi bày chất vấn:
"Nhưng cuộc thi lần này là thi diễn thuyết mà nhỉ? Điểm khảo sát Sở Ân đúng là rất cao, nhưng khẩu ngữ thì...!chưa chắc đã vậy."
"Đúng thật, rất nhiều học sinh giỏi ở quê cũng như thế, làm bài rất tốt nhưng hoàn toàn không theo kịp khẩu ngữ."
Khương Nghiên yên tĩnh làm bài trong lớp, căn bản không muốn nói chuyện.
Dù khẩu ngữ có tệ đến đâu thì cũng tốt hơn những người chỉ biết bla bla.
Trong phòng làm việc, giáo viên tiếng Anh đúng là gọi Sở Ân đến để nói về chuyện này.
"Cô nói cuộc thi diễn thuyết ạ?"
"Đúng vậy" Giáo viên gật đầu: "Cô cũng chỉ muốn hỏi ý của em, đừng áp lực.
Đây vốn chỉ là một cuộc thi của thành phố, nếu muốn, em có thể coi nó như một cơ hội để luyện tập."
Bọn họ không thường có giáo viên nước ngoài dạy như lớp quốc tế, lớp chuyên Anh ban phổ thông vẫn được giảng dạy bằng tiếng Trung.
Bình thường lên lớp Sở Ân không hay trả lời câu hỏi, kì thực giáo viên tiếng Anh cũng không có chút tự tin nào với năng lực khẩu ngữ của cô.
Nhưng trình độ viết văn tiếng Anh mỗi lần Sở Ân nộp bài luôn rất cao, từ cách dùng từ đến đặt câu đều giỏi nhất lớp, thậm chí là phần lớn cả khối, năng lực tiếng Anh tuyệt đối đủ.
Vậy nên giáo viên tiếng Anh muốn Sở Ân ra ngoài rèn luyện nhiều hơn, nếu như khẩu ngữ bình thường thì coi như tích lũy kinh nghiệm, nếu khẩu ngữ tốt thì cũng tích lũy được giấy khen để lót đường cho việc học sau này.
Sở Ân vô cùng hứng thú, bởi vì——
"Đinh—— phát hành nhiệm vụ học tập cỡ lớn số 2~ Giành được quán quân trong cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh, hệ số độ khó: bốn sao, sau khi hoàn thành sẽ đạt được quyền hạn [sửa đôi câu đơn], cũng như ngẫu nhiên rơi ra thẻ đạo cụ đặc biệt~"
Sửa đổi câu thực sự quá thơm, cô căn bản không nỡ bỏ qua quyền hạn này.
"Cô ơi, em tham gia ạ." Sở Ân cười nói.
Giáo viên tiếng Anh rất vui mừng, kéo cô lại nói về kinh nghiệm thi đấu một lúc lâu, cuối cùng dặn cô không nên áp lực, có vấn đề gì sẽ khai thông cho cô bất cứ lúc nào.
Đến khi ra khỏi văn phòng tổ Anh, giờ ra chơi cũng đã kết thúc.
Sở Ân chưa kịp đi vệ sinh, nhưng lại không muốn vào muộn, cô bèn vội vàng trở về phòng học.
Mới bước vào lớp đã có mấy người liếc sang.
Ban đầu Sở Ân cũng không để ý, đi thẳng về chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.
Vừa yên vị, Tống Triệu Lâm bên cạnh sán tới, che miệng nói nhỏ: "Trịnh Du vừa đến."
Sở Ân: "Trịnh Du?"
Tống Triệu Lâm nghĩ thầm, quả nhiên chị Ân của cậu rất cao lãnh[3], thậm chí còn chẳng thèm nhớ tên những người như thế: "—— Cái tên đàn ông trơ tráo đến bắt chuyện với chị hôm vũ hội đó!"
[3] Cao lãnh: cao quý, quyến rũ, có một nghĩa khác ít dùng là cô đơn, lạnh lùng.
Sở Ân nhớ lại gương mặt đó, lập tức dấy lên một cảm giác ớn lạnh.
Tên đàn ông trơ tráo, từ này cũng hợp quá cơ.
Tuy đôi lúc Tống Triệu Lâm cũng thiếu đứng đắn, nhưng dáng vẻ nhờn của cậu chàng vẫn rất đáng yêu.
Còn cái loại thiếu đứng đắn như Trịnh Du lại là cái sự háo sắc không tài nào che giấu cùng bản tính thiếu tôn trọng nữ giới khiến người ta phát ngán.
"Anh ta đến đây làm gì?"
Tống Triệu Lâm hất cằm về phía ngăn bàn cô: "Theo đuổi chị chứ còn gì nữa."
Chẳng trách ban nãy vào lớp lại có mấy người nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.
Sở Ân duỗi tay gẩy ngăn bàn, phát hiện một bó hoa hồng, một hộp chocolate tươi được máy bay vận chuyển từ nước ngoài về và một số món đồ chơi nhỏ có tính ám chỉ khá đau mắt.
Tống Triệu Lâm vẫn thầm quan sát phản ứng của Sở Ân.
Mặc dù danh hiệu hoa khôi học đường không may bị cậu lấy mất, nhưng cả trường đều biết Sở Ân vốn dĩ là hoa khôi học đường.
Hoa khôi học đường rất chói mắt, ai cũng nhìn chòng chọc, Trịnh Du là người đầu tiên dám xuống tay.
Nhưng một lúc lâu sau Sở Ân cũng không có phản ứng, Tống Triệu Lâm không nhịn được hỏi: "Chị Ân, chị thấy sao?"
Sở Ân lạnh lùng ném đồ sang một bên: "Đầu óc anh ta có bệnh à? Trên hoa có nước, sách của tôi bị ướt hết rồi."
Tống Triệu Lâm:...Vô tình vãi!!!
Thích ghê!!
Không hổ là chị Ân của cậu!!
Ra chơi, Sở Ân lập tức nói Tống Triệu Lâm khiêng hết nguyên xi đống này trả về lớp 12-quốc tế.
Tống Triệu Lâm hùng hục chạy việc xong, tiện đường đi thẳng đến lớp 11-quốc tế, lấy chuyện Trịnh Du tặng quà bị từ chối không thương tiếc ra kể làm trò cười cho Lục Chẩn và Đàm Khoa.
Vốn tưởng Lục Chẩn sẽ không có hứng thú, ai dè môi anh lại cong lên thành một nụ cười, thoạt nhìn có chút vui vẻ.
"Cậu ấy thật sự nói vậy à?"
Tống Triệu Lâm: "Đúng thế!"
Khóe môi Lục Chẩn nhất thời nhếch lên.
Nhưng nghĩ đến việc người khác tỏ tình với cô, màu mắt lại trầm xuống.
...
Người lớp 12- quốc tế đều biết Trịnh Du đang theo đuổi em gái Sở Thật, cũng có người hỏi qua ý kiến của anh.
"Tôi không can thiệp vào sự lựa chọn của con bé, tiếp nhận hay không, con bé có quyền tự quyết định."
Quan trọng là không được làm tổn thương Sở Ân, ngoài ra anh sẽ không can thiệp quá nhiều.
Dù sao ở trong giấc mơ kia, Sở Ân đã mất đi quá nhiều quyền lựa chọn, bị người khác kiểm soát, trải qua cuộc sống không có niềm vui.
Sở Thật hi vọng anh có thể giúp cô thoát khỏi cuộc sống đó tối đa nhất có thể.
Đối với chuyện này, Cố Thu Trạch chỉ cười không nói.
Nếu thật sự có thể theo đuổi, vậy anh cũng sẽ rất thất vọng.
Ngay sau đó, Trịnh Du tiến công ngày càng ồ ạt.
Nào là bày nến dưới tầng, xe mui trần màu khí cầu, đủ loại chiêu trò liên tiếp xuất hiện.
Diễn đàn Oái Văn đã sớm mở ra vô số bài đăng thảo luận về vấn đề này.
[Lý Đào: Dưới sự tiến công như vậy, á khôi có thể kiên trì được bao lâu đây?"]
#1: Tôi cá là sẽ đổ trong vòng một tuần.
#2: Thực ra tôi thấy sắp thành công đến nơi rồi, TD trông khá ổn, nhà có tiền, theo đuổi hết lần này đến lần khác, một cô gái nhỏ bình thường khó mà chống cự được.
#3: @#2, +1, nếu như không muốn tiếp nhận thì đã sớm từ chối rồi.
#4: Chậc chậc chậc, bây giờ hối hận thật sự.
Sớm biết cô ấy dễ cưa như vậy thì tôi cũng ra tay rồi.

#10: @#4, xếp hàng đê, đứng đằng sau tôi.
#11: Chờ cô ấy với TD chia tay thì các cậu mới lên được, đằng nào cũng dễ tán.
...
Mấy ngày nay, Sở Ân đều chuẩn bị cho cuộc thi tiếng Anh, không hề biết những người khác đang bàn luận gì.
Nhưng sau hai lần bị chặn, cô rốt cuộc cũng dâng lên ý muốn giết người.
Nghe không hiểu tiếng người thì là bệnh gì?? Ai cho anh ta sự tự tin mà cảm thấy mình có thể làm được??
Trịnh Du này đúng là rất lợi hại, bây giờ giá trị oán hận trong lòng cô với gã thậm chí nhất thời còn ngang với chó Lục.
Tống Triệu Lâm là người hóng biến nhanh nhất mỗi ngày, niềm vui lớn nhất của cậu chính là được tường thuật trực tiếp cho đám anh em của mình.
"Chị Ân xé nát thư tình của Trịnh Du ra!"
"Ban nãy chị ấy vứt hộp quà của Trịnh Du vào thùng rác, đáp cánh hoàn mĩ, siêu ngầu!"
Nghe Trịnh Du bị làm mất mặt rất thú vị, Đàm Khoa vui cười hớn hở hít đẫy drama, không nhịn được cảm khái nói: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cậu ấy khó tán thật đấy."
Lục Chẩn đang cúi đầu chơi điện thoại bên cạnh bỗng ngước mắt lên.
Tống Triệu Lâm nói: "Cơ mà xem chừng Trịnh Du đang định dùng tuyệt chiêu cuối, hôm nay muốn nói rõ toàn bộ chân tình."
"Há há, ghê thiệt."
Lục Chẩn đột nhiên đứng dậy, cau mày đi ra ngoài.
"Anh Chẩn đi đâu vậy?——"
Chân Lục Chẩn dài, bước vài bước đã đi xa.
Sở Ân đi vệ sinh xong, rửa tay, sấy khô rồi đi ra, lập tức trông thấy thứ cay mắt đang dựa vào bức tường đối diện.
Có lẽ Trịnh Du đã dày công chọn góc độ, sườn mặt quay về phía cô một góc 45 độ, tạo ra vẻ mặt u buồn thâm tình.
Không biết vì sao, trong đầu Sở Ân chợt nhớ đến một bức tranh khác.
Lục Chẩn cũng từng chờ cô như vậy, rất nhiều lần.
Dựa người vào tường, ngẩng đầu lên.
Hoặc là thờ ơ, hoặc là nhìn thâm thúy.
Thẳng thắn mà nói, ông trời rất ưu ái anh.
Cho dù Lục Chẩn không có bất kì biểu cảm gì, chỉ yên lặng đứng đó cũng tựa như một bức ảnh tạp chí lạnh lùng cao cấp.
—— Vậy nên.
Sở Ân thở dài.
Đến cả Lục Chẩn siêu đẹp trai như thế mà bà đây còn chống đỡ được thì rốt cuộc tên họ Trịnh này móc đâu ra cái tự tin để khiến cô chịu tiếp nhận chứ.
"Ân Ân, anh có lời muốn nói với em." Trịnh Du thâm tình nhìn cô.
Sở Ân cũng không muốn nghe.
Cô gõ hệ thống: "Mở khóa kịch bản."
【...Trịnh Du bị các anh em cười nhạo mấy ngày, lại chưa tán được Sở Ân, gã thật sự không còn mặt mũi đối diện với bọn họ.
Hôm nay gã đã chuẩn bị đòn sát thủ, chắc chắn sẽ tán đổ Sở Ân.
Trịnh Du đi đến trước mặt Sở Ân: "Có lẽ em cảm thấy anh chưa đủ chân thành, nhưng hôm nay anh sẽ cho em thấy được thành ý của anh."
Gã xoay người, lấy từ trong túi ra một hộp nhỏ.
Cùng lúc đó, Lục Chẩn cũng bước tới trong hành lang.】
Sở Ân nhíu mày lại: Lục Chẩn đến??
【Tiếp theo, Trịnh Du quay người lại, ép Sở Ân vào tường, nhắm mắt đặt tay lên ngực: "Anh thích em, là thật lòng thật dạ."...】
Sở Ân nổi hết da gà: Có bệnh à? Còn ép tường nữa!!!
Cô đang nghĩ xem nên sửa thế nào, bỗng dưng thoáng nhìn thấy bóng người Lục Chẩn.
Thiếu niên đi rất nhanh, trên người mang theo sự chán nản.
Sở Ân nhạy bén nghĩ—— mồi đã đưa đến cửa, không dùng thì quá phí!
Để bọn đàn ông chó tự giết nhau đi!!
Cô di chuyển cây bút ánh sáng đến câu [ép Sở Ân vào tường], gạch tên của mình rồi viết hai chữ "Lục Chẩn" lên.
Tiếp đó, nhân lúc Trịnh Du xoay người móc đồ bèn lẩn sang một bên.
Hệ thống học tập ngoảnh mặt làm thinh, nhìn nam chính đến giờ vẫn không hay biết gì: "..."
Lục Chẩn cau mày, khuôn mặt bình tĩnh.
Anh vừa bước đến, chưa nói được câu nào, chợt bất ngờ bị ai đó ép vào tường.
—— Fuck?
Trịnh Du nhắm hai mắt, đặt tay lên ngực, môi hơi dẩu lên: "Anh thích em, là thật lòng thật dạ."
Lục Chẩn: "..."
Sở Ân: "Oaa."
Mặt Lục Chẩn không hề có cảm xúc, mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Ba giây sau ——
"Rầm!"
Một tiếng vang rất lớn, cả người Trịnh Du bị đạp bay ra ngoài.
Lục Chẩn: "Chết cha mày đi."
*************
Tác giả có điều muốn nói:
Sở Ân bày ra vẻ mặt sợ hãi: Không ngờ các anh lại là loại quan hệ này!
Lục Chẩn:....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.