Tôi Dựa Vào Nụ Hôn Để Xóa Trò Chơi Sinh Tồn

Chương 224: Chương 224





Tôi dựa vào nụ hôn để xóa trò chơi sinh tồn
Chương 224
_________
“Có một cuốn sách mà tôi muốn cho các em xem.
Khi em xem xong trang, hãy gật đầu và tôi
sẽ lật sang trang tiếp theo ”.
Đôi mắt cậu bé sáng lên và khuôn mặt anh hơi ửng đỏ.
Anh ngượng
ngùng gật đầu.
Bạch Nghiễm mỉm cười với anh và mở cuốn sách ra trang đầu
tiên.
Khung cảnh được miêu tả trong bức vẽ là khoảnh khắc khi họ gặp
nhau lần đầu tiên.
Bức vẽ kèm theo vài dòng bên dưới ghi lại cảm xúc của Bạch
Nghiễm lúc đó.
Sự chú ý của cậu thiếu niên ngay lập tức bị thu hút vào bức
vẽ.
Anh lặng lẽ nhìn bức vẽ của Bạch Nghiễm và không hề biết rằng có vài
người khác đang đứng cách đó một khoảng.
“Nhìn kỹ đi Tô linh.
Hãy nhìn những gì họ đang đã bắt đầu rồi kìa”.
Triệu Tiểu Sơn và Lương Văn Bân, mỗi người giữ chặt một cánh tay
của Tô linh và ngăn y vùng vẫy.
Họ lôi y khỏi kho chứa đồ trên sân thượng và túm tóc buộc y phải nhìn hai người trước mặt.
Nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và cơ thể run rẩy dữ dội của Tô linh, Tế

Lạc mỉm cười tự mãn.
Mặc dù có vẻ ngoài trong sáng và ngây thơ nhưng lúc
này trông cô lại vô cùng tàn nhẫn và lạnh lùng.
Cô khẽ thì thầm.
"Em trai mày, người mà mày ghét nhất, sẽ sớm thổ lộ với người......!mà mày yêu nhất."
“Mày ……..
mày có muốn ngăn họ lại không?”
“Đừng ………..”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tô linh không còn màu sắc.
Nước mắt y trào ra và nó phủ kín khuôn mặt y ngay lập tức.
Giọng y run run và y hét lên với tất cả sức lực của
mình.
“Đừng đông ý Bạch Nghiễm …… Không được đồng ý anh ta!”
"Anh ta không thích cậu, anh ta đang lợi dụng cậu!"
"Chí Chu ———- Chí Chu!"
Y hét lên và hét lên, và giọng
nói của y nhanh chóng trở nên khàn khàn.
Ở khoảng cách xa như vậy, nếu
thiếu niên không chú ý hoàn toàn vào những thứ khác, anh có thể lờ mờ nghe thấy điều gì
đó nhưng lúc này anh đang tập trung vào những bức
vẽ của Bạch Nghiễm và anh không chú ý đến bất cứ thứ gì
khác.
Cho dù Tô Linh hét lên như thế nào, thiếu niên cũng không bao giờ
quay lại nhìn y.
Lúc này, Tế Lạc cười nhẹ nói: “Vô
dụng.
Tình trạng khiếm thính của Đàn em Thừa khá nghiêm trọng nên nếu
không có máy trợ thính, cậu ấy sẽ không nghe được gì.
Cậu ấy sẽ không nghe thấy mày ngay cả khi mày hét lên ”.
Tô Linh kinh ngạc ngước nhìn
cô.
Cô gái câu môi nói: “Đúng vậy.
Để cho mày thấy, bọn tao cố tình sắp đặt như vậy đó ”.
“Chà ……… Tao không biết liệu điều này có làm tổn thương mày không nếu tao nói ra nhưng những gì mày nói trước đó là sai.
Trên
thực tế, em trai mày cũng thích Thừa Chí Chu.
Anh
ấy đang tỏ tình một cách nghiêm túc, và Thừa Chí Chu cũng thích em trai mày.
Sau chuyện này, họ sẽ ở bên nhau ”.
"Về phần mày, Tô Linh, chỉ có thể từ một
bên quan sát."
“Cũng giống như lần anh Bạch nhìn bố mẹ mày bên nhau mà chỉ có thể chọn cách lặng lẽ lùi bước.
Bây giờ
đến lượt của mày.
Tất cả những món nợ mà
cha mẹ mày nợ, mày sẽ trả thay ”.
“Mày có đang đau khổ không? Có phẫn nộ không? ”
Cô ấy cười và nói.
Nhấn mạnh vào từng từ, cô ấy
nói:
“Nhưng mày không thể làm gì
cả.
Nhìn---"
Cách đó không xa, Bạch Nghiễm đã lật sách đến trang cuối cùng và cậu đang nhìn cậu bé với ánh mắt đầy yêu thương.
Lúc này, cậu vô tình ngẩng đầu liếc nhìn Tô Linh.
Đôi mắt cậu trở nên tối và đôi môi cậu cong lên thành một nụ cười.
Sau đó cậu ôm cậu bé mặt đỏ bừng trong
tay và nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu của cậu bé.
"Không! Bạch Nghiễm ……… Đừng chạm vào em ấy.
Không được chạm vào em ấy! ”
Tô linh đã vùng vẫy quyết liệt nhưng y chỉ vừa mới hồi phục và không
thể thoát khỏi Triệu Tiểu Sơn và Lương Văn Bân.
Hàng cúc áo sơ mi bị bung
ra để lộ những vết bầm tím trên làn da trắng ngần vẫn chưa mờ hẳn.
"Bạn nhỏ, nằm yên nào!"
Âu Vân đập đầu xuống đất và đập đầu Tô linh xuống đất.
Thế
giới xung quanh y quay cuồng và nước mắt liên
tục trào ra từ mắt y.
Không kìm được nữa, y nức nở không kìm được.
Nhưng cậu thiếu niên quay lưng lại với y lại không biết gì về mọi thứ
đang diễn ra sau lưng mình.
Đôi má nóng bỏng của anh

đang được Bạch Nghiễm giữ chặt và đôi mắt anh dán chặt vào đôi môi mỏng của cậu với trái tim đang đập loạn nhịp khi cậu mấp mấy môi.
"Tôi yêu em."
“Chí Chu, Tôi yêu em…..”
Cùng lúc đó, Tô Linh nhắm mắt lại.
Đầy tuyệt vọng và đau đớn, y nghẹn ngào:
“Tôi cũng…..
yêu em …….”
“Hãy nhìn lại tôi.
Hãy nhìn tôi.
Xin hãy………."
Y không còn nói được nữa.
Y cúi đầu và không thể ngừng khóc.
Nước mắt rơi xuống sàn để
lại những vết thâm đen.
“…………”
Tế Lạc nhìn Tô linh một cách vô cảm.
Bộ ba Âu Vân cũng nhìn
nhau.
Vì lý do nào đó, mặc dù thường xuyên đánh đập Tô linh mà không hề có
cảm giác hối hận, nhưng họ đột nhiên cảm thấy có chút áy náy và hối hận vì hành
động của mình.
Sức mạnh trong tay bọn họ không khỏi có chút giãn ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.