Tôi Dụ Nam Chính Chạy

Chương 44:




Mãi không nghe thấy Dung Huyên trả lời, Cố Dã không bỏ cuộc mà lại hỏi thêm lần nữa.
Dung Huyên giả bộ không hiểu, nháy mắt hỏi "Anh nói cái gì cơ?"
Cố Dã cười khẽ, tiếng cười rất quyến rũ khiến lỗ tai cô có chút ngứa.
Anh nói từng câu từng chữ "Anh nói, làm anh"[1]
[1] Nguyên văn nó là 'thao ta" nghĩa là XX rồi lại OO ấy.
Cố Dã cầm lấy tay Dung Huyên đặt lên ngực mình.
Dung Huyên có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ ở dưới lòng bàn tay, thình thịch thình thịch, từng chút từng chút, giống như đang gõ vào lòng cô.
Tay cô dưới sự chỉ dẫn của Cố Dã, chậm rãi di chuyển đến phần bụng không chút thịt thừa của anh.
Quá trình này có vẻ diễn ra khá lâu nhưng thật ra cũng chỉ mất vài giây đồng hồ. Rõ ràng cách một lớp quần áo nhưng cô vẫn cảm giác như Cố Dã đang bị mình đùa bỡn, tuy việc này là Cố Dã chủ động nhưng Dung Huyên vẫn ngây ngẩn cả người, mặt đỏ bừng.
Cô cắn môi dưới "Cố Dã! Anh...."
Cố Dã cong môi, không tiếp tục trêu Dung Huyên. Tay anh hơi dùng sức, kéo cô vào trong lòng.
Chóp mũi ngửi thấy hương bồ kết đầy sạch sẽ.
Trong khoảnh khắc nhào vào ngực anh, Dung Huyên chỉ cảm thấy trái tim bất an bao lâu nay đều yên tĩnh lại. Nếu nói trước đó cô còn vì vụ tai nạn xe cộ thảm khốc mà cảm thấy lo sợ, bất an thì hiện tại cô đã hoàn toàn an tâm. Dường như mọi biến cố, mưa gió bão bùng đều được cái ôm ấm áp này ngăn cản ở bên ngoài. Cái ôm này, chính là bến cảng của cô.
Thật sự rất kỳ quái.
Rõ ràng cô cùng Cố Dã quen biết chưa bao lâu, cũng chỉ mấy tháng nhưng anh lại có thể dễ dàng mang đến cho cô cảm giác an toàn. Anh yên lặng nói cho cô biết, cô có thể toàn tâm toàn ý mà dựa dẫm vào anh.
Hai người yên lặng ôm nhau trong chốc lát, Cố Dã nói "Mấy hôm nay Dung Di ở chỗ kia không được tốt lắm. Ba em đang nghĩ cách muốn cứu cô ta ra. Sau đó, ba anh lại gây áp lực cho nhà họ Dung."
Dung Huyên ngẩng đầu, nói "Bác trai có thể điều tra kĩ về nhà họ Dung không?"
Nếu như có thể vậy thì chuyện mà Dung Diệu cùng Kỷ Ngưng làm trước kia hẳn là cũng có thể điều tra ra?
Cố Dã trầm ngâm một hồi "Chắc là có thể nhưng em không để ý chuyện này sao?"
Dung Huyên lắc đầu, vẻ mặt kiên định "Em không sao. Em nghi ngờ chuyện mẹ em qua đời có liên quan đến ba em và Kỷ Ngưng. Em chỉ muốn biết được chân tướng sự việc"
Cố Dã hơi nhíu mày, anh không nghĩ tới lại có chuyện như vậy. Nếu thật như Dung Huyên suy đoán vậy thì Dung Diệu cũng quá cặn bã rồi? Loại người này, thật sự không phải là người!
Cố Dã đồng ý "Anh biết rồi"
Hai người nói xong chính sự, Cố Dã lại bắt đầu không đứng đắn.
"Em hôn anh một cái đi"
Dung Huyên trừng mắt nhìn anh.
Cố Dã cúi đầu, nhìn chằm chằm Dung Huyên, mặt hai người dán sát như thể giây tiếp theo sẽ hôn nhau vậy.
Giọng nói của anh có chút tủi thân "Chẳng lẽ em không muốn hôn anh?" Mỗi lần anh cùng cô ở bên nhau, mỗi giây mỗi phút anh đều muốn gần gũi với cô, muốn ôm cô, hôn cô, từng động tác, biểu cảm trên khuôn mặt cô đều khiến tim anh xao xuyến. Có điều, Dung Huyên chưa từng chủ động làm gì anh.
Nếu Dung Huyên có thể chủ động một chút, anh sẽ nằm yên, tùy ý cô, tuyệt không hai lời.
Dung Huyên cắn môi, Cố Dã nhắm mắt chờ đợi.
Cô do dự một chút, sau đó nhanh chóng tiến lên hôn một cái.
Một cái hôn rất nhẹ, ở trên gò má của Cố Dã.
Cố Dã nhắm mắt, khóe môi hơi cong lên.
Cảm thấy thật mỹ mãn.
Anh mở mắt ra, bất ngờ hôn một cái lên mặt Dung Huyên.
Anh cười, vẻ mặt đầy đắc ý "Đây là quà đáp lễ"
Dung Huyên xoay người rời đi. Nam chủ đâu? Trước mắt cô chỉ có một tên con trai ấu trĩ muốn chết.
.....
Ba ngày sau.
Hôm nay lúc đi học, điện thoại của Dung Huyên không ngừng rung lên. Cô cúi đầu chuyển điện thoại sang chế độ im lặng sau đó cúi đầu nhìn thông báo trên màn hình.
Là ba của cô, Dung Diệu gọi đến.
Cô vừa nhấn nút từ chối không bao lâu Dung Diệu lại một lần nữa gọi điện thoại đến.
Dung Diệu không thèm để ý Dung Huyên còn đang đi học, liên tục gọi điện thoại đến.
Chờ đến khi chuông báo tan học vang lên, giáo viên chậm rì rì rời khỏi lớp học. Dung Huyên chờ đến khi giáo viên ra khỏi lớp mới đứng dậy, đi ra ngoài phòng học nghe điện thoại.
Vừa nhấn nút nghe, đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng Dung Diệu mắng chửi "Sao mày lại như vậy? Gọi điện thoại lâu như vậy giờ mới nghe máy?"
Giọng nói của Dung Huyên cực kỳ bình tĩnh "Con còn đang trong lớp"
"Ông đây là ba mày, ông đây gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy mà mày không biết đường nhắn lại một cái tin nhắn sao?"
Giọng nói của Dung Diệu đầy vẻ giận dữ. Dung Huyên nghe Dung Diệu chỉ trích, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Trước đó Dung Diệu đã từng ngụy trang thành bộ dáng của người cha hiền lành, nói chuyện dịu dàng với cô nhưng Dung Huyên chưa bao giờ bị mê hoặc.
Cô hiểu rõ Dung Diệu là một con người thực dụng.
Nếu ông ta cảm thấy bạn hữu dụng vậy thì ông ta sẽ đối với bạn ấm áp, quan tâm nhưng một khi ông ta cảm thấy bạn không còn hữu dụng vậy giây tiếp theo bạn sẽ bị ông ta vứt bỏ.
Nguyên chủ đã bị ông ta vứt bỏ nhiều năm.
Giả chung quy vẫn là giả, không phải cha hiền thì sẽ không bao giờ có bộ dáng của cha hiền. Hiện tại, một khi gặp chuyện, Dung Diệu ngay lập tức hiện nguyên hình, ông ta thậm chí còn lười giảm âm lượng, từ độ lớn của giọng nói là có thể tượng tượng ông ta hiện tại đang tức giận đến mức nào.
Dung Huyên đi đến một góc tương đối yên tĩnh "Ba có chuyện gì không?"
Dung Diệu miễn cưỡng bình tĩnh lại "Con nói với ba chồng tương lai của con, bảo ông ta đừng có ép ba. Dù sao con cũng không có chuyện gì, mọi người mỗi người lùi một bước, giải quyết riêng đi"
Vụ tai nạn xe cộ lần trước tuy rằng không có ai tử vong nhưng lại có rất nhiều người bị thương.
Có một nữ sinh thậm chí còn bị thương đến mức phải cắt bỏ hai chân, cả đời không thể tự mình đứng dậy.
Giải quyết riêng? Vì sao lại phải giải quyết riêng?
Dung Di làm sai, sao lại có thể giải quyết riêng là xong? Chuyện này đối với những người khác thì có công bằng hay không?
Dung Diệu rốt cuộc là dựa vào đây mà lại dám đưa ra yêu cầu này?
"Ba còn có chuyện gì nữa không?"
"Mày lại sao nữa? Ông đây đang nói chuyện với mày đấy, mày dám đối xử với ông đây thế à?"
Dung Huyên bình tĩnh mỉm cười "Đúng vậy, hiện tại là ông đang có chuyện muốn nhờ vả tôi, ông dùng thái độ này để nhờ người khác?"
Dung Huyên đáp trả cho Dung Diệu nguyên văn những gì ông ta vừa nói. Dung Diệu nếu như đã gọi cuộc điện thoại này vậy chứng tỏ ông ta hiện tại không có cách nào liên lạc với ba Cố. Ông ta lúc này khẳng định rất gấp gáp.
Dung Huyên đoán, ba ngày này nhà họ Cố đã tạo áp lực lên nhà họ Dung, dù sao trước đó cô đã bảo Cố Dã nói với ba anh, nhờ ba anh giúp đỡ điều tra một số chuyện của nhà họ Dung, tốt nhất là có thể tra ra chuyện mà Dung Diệu cùng Kỷ Ngưng đã làm. Dung Diệu hiện tại hẳn là đã ở thế lửa sém đến lông mày.
Dung Diệu nghe thấy Dung Huyên nói vậy đột nhiên ý thức được, đứa con gái này của ông ta ở thời điểm mà ông ta không chú ý đã sớm thoát khỏi sự khống chế của ông ta.
Cô quá bình tĩnh, cũng quá lạnh lùng giống như người hiện tại đang nói chuyện với cô không phải là ba ruột của cô mà chỉ là một người xa lạ vậy. Nếu là trước kia, chuyện này sẽ không bao giờ có khả năng xảy ra, giọng nói của Dung Huyên như thể cô không hề có chút tình cảm nào vời người ba này vậy.
Cảm giác này một chút cũng không dễ chịu.
Dung Diệu cố nén sự bất mãn cùng phẫn nộ, ra lệnh "Mày mau giải quyết chuyện này cho thỏa đáng sau đó báo cho ba biết"
Dung Huyên lại hỏi lại một câu "Vì sao tôi lại phải giúp ông?"
Dung Diệu gầm lên "Mày nói cái gì? Giờ cánh chim cứng cáp rồi có đúng không? Giờ lại dám dùng cái giọng này nói chuyện với ông đây?"
Dung Huyên cắn môi, ánh mắt lạnh lùng "Dung Di làm sai, gây tổn thương cho nhiều người như vậy, dựa vào cái gì mà muốn giải quyết riêng chuyện này? Tôi không có khả năng sẽ giúp ông, ông nghĩ cũng đừng nghĩ"
"Dung Huyên, mẹ nó mày muốn làm phản đúng không? Ông đây là ba của mày"
Dung Huyên nắm chặt lấy điện thoại "Ba, ông trước hết cứ quản tốt bản thân đi đã"
Chờ thêm một chút nữa, đoán chừng cho dù Dung Diệu có muốn quản Dung Di cũng chả còn sức lực.
Nói xong, Dung Huyên dứt khoát cúp máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.