Tôi Dụ Nam Chính Chạy

Chương 41:




Dung Huyên nhìn chuỗi chìa khóa trong tay,
Nhiều chìa khóa như vậy, có khi nào trong chuỗi chìa khóa này có chiếc chìa khóa để mở ngăn khóa bị khóa ở trong phòng?
Cô có dự cảm hẳn là như vậy. Dung Huyên cầm chuỗi chìa khóa trở về phòng, chuẩn bị thử một phen.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vang thanh thúy phát ra từ chuỗi chìa khóa. Tiếng chìa khóa tra vào ổ dường như được phóng đại lên chui vào tai Dung Huyên, khiến trong lòng cô vừa chờ mong lại vừa bất an.
Cô thử chiếc chìa khóa thứ nhất, thật đáng tiếc, nó không thể mở được khóa ngăn tủ. Sau đó cô thử chiếc thứ hai, thứ ba ....
Tất cả đều không mở được,
Chỉ còn một chiếc chìa khóa cuối cùng chưa thử.
Có thể mở được ngăn khóa hay không thì còn phải xem lần này.
Dung Huyên nghĩ kỹ rồi, nếu cả chuỗi chìa khóa này không có chiếc nào có thể mở được khóa ngăn kéo thì cô sẽ sử dụng cách khác để mở ngăn tủ
Tóm lại, cô nhất định phải nhìn xem trong ngăn kéo này có thứ gì.
Cô đem chiếc chìa khóa cuối cùng tra vào ổ, xoay tròn. Một tiếng 'cạch' vang lên, ổ khóa đã được mở.
Dung Huyên kinh ngạc. Cô tạm dừng một chút sau đó chậm rãi kéo ngăn kéo ra.
Ngoài dự đoán của cô, đồ vật trong ngăn kéo thật sự rất bình thường.
Chỉ có một quyển sổ nhật ký đã ố vàng.
Dung Huyên ở trong lòng nói xin lỗi nguyên chủ, sau đó cẩn thận mở cuốn sổ nhật ký ra.
Bên trong đều là chữ viết của nguyên chủ. Nội dung rất bình thường, thể chữ cũng rất non nớt nhưng từ câu chữ, Dung Huyên có thể nhận ra sự hoạt bát cùng rộng rãi của nguyên chủ ở lúc đó.
Ngày 6 tháng 3 năm 2XX2
Hôm nay mẹ mua cho mình một chiếc vương miện, ở mặt trên có đính rất nhiều viên kim cương, lấp la lấp lánh, cực kỳ xinh đẹp. Mẹ nói công chúa nhỏ nên đội vương miện
Ngày 8 tháng 4 năm 2XX2
Hôm nay mình với mẹ cùng với nhau ngồi máy bay đi xem biển lớn. Biển lớn thật là đẹp, bầu trời cũng rất đẹp. Đương nhiên, mẹ cũng rất đẹp, mình cũng rất xinh, hihi.
Ngày 1 tháng 6 năm 2XX2
Hôm nay là Tết thiếu nhi, ba và mẹ mua cho mình một chiếc bánh kem rất lớn, ở mặt trên còn vẽ hình heo Peppa. Vì là Tết thiếu nhi, trong nhà còn mời rất nhiều bạn nhỏ đến chơi với mình. Bọn họ nhìn thấy chiếc bánh kem lớn như vậy, đều cảm thấy cực kỳ hâm mộ mình.
Mình hỏi mẹ có thể biến mỗi ngày đều là Tết thiếu nhi được không? Mẹ hôn mình nói tất nhiên là có thể, cho dù có một ngày mình lớn lên hoặc là kết hôn sinh con, mẹ vẫn sẽ tổ chức Tết thiếu nhi cho mình.
Mình cảm thấy mẹ là người tốt nhất trên đời này, mấy bạn mình rất hâm mộ vì mình có một người mẹ tốt như vậy, mình cũng cảm thấy vậy.
....
Năm 2XX2, giọng văn của nguyên chủ đầy vẻ chất phác, ngây thơ, lúc ấy hẳn là khi nguyên chủ mới 10 tuổi, vẫn còn vô ưu vô lo. Cuộc sống của cô ấy hạnh phúc mỹ mãn, có một người mẹ hết lòng yêu thương cô ấy, chất lượng sống cao, là cô công chúa nhỏ trong mắt mọi người.
Nhưng bắt đầu từ năm 2XX4, phong cách trong nhật ký bắt đầu thay đổi.
Ngày 1 tháng 2 năm 2XX4
Ba mẹ dạo này toàn đóng cửa cãi nhau. Bọn họ cho rằng mình không biết nhưng thật ra mình đều nghe thấy được. Bọn họ không biết có một lần bọn họ cãi nhau, dì giúp việc cũng nghe thấy, vẻ mặt dì ấy lúc đó rất là xấu hổ.
Mình rất đau lòng.
Vì sao người lớn lại phải cãi nhau chứ? Hòa hảo không tốt sao?
Ngày 1 tháng 3 năm 2XX4
Đã hơn một tháng ba không về nhà, trước kia ba chưa từng rời nhà lâu như vậy kể cả khi đi công tác.
Mình thấy mẹ thường ngồi khóc một mình. Mình gọi điện thoại cho ba, muốn gọi ba về an ủi mẹ nhưng ba không nghe máy.
Mình hỏi mẹ bao giờ ba về nhà, mẹ suy nghĩ hồi lâu mới nói với mình ba sẽ sớm về nhà thôi.
Ngày 5 tháng 3 năm 2XX4
Ba quả nhiên về nhà rồi! Nhưng mà, ba không mang quà cho mình, cũng không ôm mình.
Ba trước kia chưa từng quên mua quà cho mình. Mỗi lần ba về đều sẽ ôm mình xoay vòng vòng.
Nhưng lần này ba quên rồi, có điều không sao, ba về nhà là tốt rồi.
Dung Huyên đọc đến đây, mím môi.
Sau đó lại lật trang tiếp theo.
Mặt sau trang giấy rất loang lổ hình như là do dính nước, rất nhiều chữ đã bị nhòe.
Có điều Dung Huyên đoán mặt giấy không phải bị dính nước mà là bị dính nước mắt.
Nước mắt rơi xuống trang giấy mới khiến trang giấy trở thành như vậy.
Tuy rằng nhiều chữ bị nhòe nhưng Dung Huyên cẩn thận đọc vẫn có thể hiểu nguyên chủ viết cái gì.
Ngày 1 tháng 6 năm 2XX5
Hôm nay là Tết thiếu nhi nhưng lại không có ai tổ chức Tết thiếu nhi cho mình.
Mẹ mất rồi ..... mẹ đã vĩnh viễn rời khỏi mình.
Mẹ thậm chí còn không kịp nói câu cuối cùng với mình ..... mà mình, đến lần cuối cùng nhìn thấy mẹ cũng không có. Lúc mình chạy đến bệnh viện hai mắt mẹ đã nhắm lại.
Sao lại thế này? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Mình khó chịu quá, mình khóc cả một ngày nhưng hiện tại mặc kệ mình khóc nhiều đến thế nào thì đều không có người an ủi mình.
Ngày 2 tháng 6 năm 2XX5
Ba mang một người phụ nữ lạ về nhà, người phụ nữ kia còn có một đứa con gái lớn hơn mình một tuổi.
Người phụ nữ kia nói con gái bà ta cũng là con của ba.
Không, mình không tin!
Chuyện này không thể nào là sự thật! Nhưng khi mình đi hỏi ba , ba lại không hề phủ nhận! Mình cảm thấy như bầu trời đang sụp xuống vậy.
Ngày 3 tháng 6 năm 2XX5
Người phụ nữ này rất xấu, mình không thích bà ta.
Nhưng ba nói ba sẽ kết hôn với bà ta.
Người phụ nữ đó muốn ở phòng của mẹ, dùng đồ trang điểm của mẹ, mình ghét chuyện này!
Nhưng mình có thể làm gì đây? Mình đã thử khóc lóc, nháo loạn nhưng chẳng có tác dụng gì....
Ngày 4 tháng 6 năm 2XX5
Ba ngày càng lạnh lùng với mình, ba thích đứa con gái của người phụ nữ kia hơn.
Mình đã làm gì sai?
Mẹ không còn nữa, mình chỉ còn có ba.
Sau đó rất lâu nguyên chủ không có viết nhật ký nữa, có thể là cô ấy đã quên hoặc cũng có thể là cô ấy cố tình quên đi.
Đoạn thời gian đó đối với cô ấy hẳn là rất khó khăn, mãi đến .... 4 tháng sau, nguyên chủ lại một lần nữa viết nhật lý.
Ngày 4 tháng 10 năm 2XX5
Khi mình viết nhật ký, tay vẫn không thể ngừng run.
Mình không kiềm chế được .....
Hôm nay mình về nhà sớm nhưng bọn họ không biết. Sau đó, mình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ba cùng người phụ nữ kia.
Thì ra việc mẹ qua đời không phải là chuyện ngoài ý muốn!
Mẹ bị bọn họ giết!
Ba cũng tham dự vào chuyện này!
Mình nên làm gì đây?
Mình có nên nói chuyện này ra ngoài không?
Nhưng nếu nói ra, mình sẽ không còn nhà nữa.
Mình đã không còn mẹ nếu giờ lại không có cả ba vậy thì mình sẽ trở thành đứa trẻ đáng thương không có chỗ để về.
Nhưng nếu mình không nói thì mẹ phải làm sao đây? Mẹ cứ im lặng mà chết hay sao?
Vì sao bọn họ lại tàn nhẫn đến vậy! Người phụ nữ kia hẳn là phải xuống địa ngục!
Mình khó chịu quá!
Mình ghét sự bất lực của bản thân, cũng ghét sự do dự lúc này.
Mình thật sự không biết nên làm gì bây giờ.
Đây chính là dòng nhật ký cuối cùng của nguyên chủ, sau đó cô ấy không hề viết nhật ký nữa.
Mà cuốn nhật ký này bị nguyên chủ nhét sâu vào trong ngăn kéo.
Dung Huyên chậm rãi khép cuốn sổ nhật ký lại.
Đọc xong cuốn nhật ký, tâm trạng của Dung Huyên có phần xuống dốc.
Một cô công chúa nhỏ vốn nên được hưởng thụ sự yêu chiều của mọi người nhưng có một ngày lại phải chịu đựng việc mẹ ruột đột ngột qua đời, sau đó lại bị ba ruột không quan tâm. Loại đả kích này, đối với một đứa trẻ mới mười ba tuổi mà nói thật sự là quá lớn.
Dung Huyên biết lựa chọn sau đó của nguyên chủ.
Cô ấy không nói chuyện đó ra nhưng cô ấy cảm thấy có lỗi với mẹ của mình, cho nên cô ấy chọn cách phong bế bản thân.
Cô ấy mất đi giọng nói, đem bí mật này, vĩnh viễn chôn dấu trong lòng.
Có lẽ, cô ấy cũng không định che dấu bí mật này mãi mãi nếu không thì cô ấy đã không giữ lại cuốn sổ nhật ký này, hơn nữa lại còn cố ý cất cuốn sổ ở nhà ông ngoại mình.
Bởi vì chỉ có để ở nhà ông ngoại, cuốn sổ này mới không có khả năng bị phát hiện bởi Dung Diệu hay mẹ con Kỷ Ngưng.
Dung Huyên cảm thấy, nguyên chủ chưa bao giờ quên mối hận này, chỉ là tuổi của cô ấy còn quá nhỏ, không có đủ năng lực để làm gì mà thôi. Chuyện mà cô ấy có thể làm khi ấy chính là phong bế bản thân, tra tấn chính mình.
Dung Huyên nắm chặt lấy cuốn sổ nhật ký.
Nếu mẹ ruột của nguyên chủ thật sự bị Kỷ Ngưng cùng Dung Diệu hại chết .....
Dung Huyên để cuốn sổ lại chỗ cũ, lại một lần nữa khóa ngăn kéo lại.
Như vậy, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, cô nhất định khiến bọn họ phải chịu hình phạt thích đáng.
...
Ngày hôm sau là lễ khai giảng học kỳ mới.
Biết chuyện Dung Huyên sẽ đại diện toàn thể học sinh trong trường lên đâì phát biểu, biểu hiện Đồng Nguyệt cùng Mộc Tiêu so với đương sự là Dung Huyên sung sướng hơn không biết bao nhiêu lần.
Đồng Nguyệt hưng phấn đỏ cả mặt "Huyên Huyên, có rất nhiều người còn chưa biết chuyện cậu có thể lại một lần nữa nói chuyện, lần này cậu lên đài nhất định sẽ khiến không ít người ngạc nhiên đến rơi cằm"
Mộc Tiêu đứng một bên phụ họa "Đúng vậy!"
Đồng Nguyệt đảo mắt "Huyên Huyên, chị gái cậu có biết chuyện cậu có thể nói lại được chưa?"
Dung Huyên lắc đầu.
Mùng một cô có về nhà ăn một bữa cơm nhưng bản thân cô không có chuyện gì muốn nói với bọn họ, Cố Dã có khi cũng biết quan hệ giữa cô cùng người nhà không tốt cho nên thấy cô không nói gì anh cũng không nói theo. Có việc cần phải nói chuyện, chúc rượu thì đều là Cố Dã cùng Dung Diệu ra mặt cho nên cả bữa ăn cô không cần nói câu nào.
Tuy rằng chuyện cả một bữa cơm không hề nói lời nào có chút khó có thể tin nhưng trên thực tế chính là như vậy. Từ khi cô xuyên sách đã có một đoạn thời gian dài không hề mở miệng nói chuyện, tuy rằng hiện tại có thể nói nhưng cô cảm thấy duy trì sự yên lặng không phải là một việc khó khăn. Còn những người khác, bọn họ không hề biết chuyện cô có thể nói chuyện cho nên thấy cô im lặng bọn họ sẽ không cảm thấy kỳ quái.
Thấy Dung Huyên lắc đầu, hai tay Đồng Nguyệt nâng mặt, hai mắt sáng lên "Đến lúc đó, vẻ mặt của cô ta nhất định sẽ rất xuất sắc"
Mộc Tiêu ở bên cạnh điên cuồng gật đầu "Thật là chờ mong"
Nói xong, Đồng Nguyệt cùng Mộc Tiêu nhìn nhau cười.
Trước đó khi bạn học trong lớp biết Dung Huyên có thể nói chuyện, bọn họ còn cố ý nói lớp trưởng nói với những người khác, bảo bọn họ đừng có nói chuyện này cho những học sinh lớp khác biết. Trước kia khi Dung Huyên không nói được có không ít bạn học lớp khác ở sau lưng nói xấu cô.
Lớp bọn họ cùng lớp Dung Di có thể nói là không có bí mật. Có điều sau khi lớp trưởng nhắc nhở, bạn học trong lớp đều thương Dung Huyên cho nên không ai chủ động nhắc đến chuyện này.
Cho nên hiện tại ngoại trừ bạn học trong lớp, những người khác không hề biết chuyện Dung Huyên đã có thể nói.
Lễ khai giảng chuẩn bị bắt đầu.
Đầu tiên là hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, các ban lãnh đạo lên nói chuyện. Chờ sau khi các lãnh đạo nói xong mới đến đại biểu học sinh là Dung Huyên lên phát biểu.
Sau khi thấy cô bước lên sân khấu, học sinh bên dưới bắt đầu xôn xao bàn tán.
"Dung Huyên này có phải là học sinh lớp hai khối 11 không?"
"Chính là cô ấy, người đẹp như vậy không nhiều. Gương mặt này của cô ấy độ nhận diện rất cao nhưng không phải là cô ấy không nói được sao?"
"Đúng vậy, lúc trước khi cô ấy tham gia chương trình chỉ có thể viết câu trả lời lên bản trắng, cả chương trình đều không nói một chữ"
"Bởi vì không thể nói mà khi ấy cô ấy ở trên mạng bị người ta mắng đến thảm"
"Mấy cái bình luận đó tớ cũng thấy, thật sự quá đáng thương. Không thể nói cũng đâu phải lỗi của cô ấy, sao bọn họ lại không thể thông cảm được cơ chứ? Có điều, bọn họ cũng chỉ có thể lôi chuyện này ra công kích chứ còn cô ấy cũng không có điểm đen nào khác. Đương nhiên, tớ cảm thấy không thể nói chuyện cũng không tính là điểm đen."
"Cho nên tớ hiện tại thật sự không hiểu lắm, cô ấy đi lên sân khấu làm gì? Diễn thuyết? Nhưng cô ấy không nói được thì diễn thuyết kiểu gì?"
Lúc này, bạn học của Dung Di cũng nhìn thấy Dung Huyên đang đứng trên sân khấu.
Cô ta dùng cánh tay huých Dung Di "Cậu nhìn kìa, người ở trên sân khấu hình như chính là em gái của cậu!"
Ban đầu lúc người dẫn chương trình nói câu "Mời bạn học Dung Huyên lên sân khấu" bọn họ còn tưởng rằng trùng tên trùng họ.
Dù sao tất cả bọn họ đều biết chuyện Dung Huyên không thể nói chuyện.
Cái tên Dung Huyên tuy rằng đặc biệt nhưng trên thế giới này không có khả năng chỉ có một người có tên Dung Huyên.
Trường hợp trùng tên trùng họ có rất nhiều.
Hơn nữa, trong trường học có lẽ còn có người tên là Dung Tuyên, Vinh Hiên[1] thì sao?
[1] Dung Huyên (容萱/ Róng xuān) ; Dung Tuyên (容宣/ Róng xuān) ; Vinh Tuyên (荣轩/ Róng xuān)
Cho nên ban đầu bọn họ quả thật không biết Dung Huyên trong miệng người dẫn chương trình chính là Dung Huyên mà bọn họ biết.
Nhìn thấy Dung Huyên bước lên sân khấu, không ít người cảm thấy kinh ngạc.
Mọi người đều chung suy nghĩ.
Dung Huyên không nói được, vậy cô ấy hiện tại đi lên sân khấu để làm gì?
Đây cũng là chuyện mà Dung Di muốn biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.