Tôi Dụ Nam Chính Chạy

Chương 3:




Dưới đài nhìn thấy một màn này theo bản năng đều đổ mồ hôi lạnh.
Ninh Tử Thần lau trán, trong lòng sợ hãi nói "Tao con mẹ nó còn tưởng lão đại muốn bãi công!"
Hách Cường to con gãi gãi đầu, nói tiếp "Thật ra tao cũng cảm thấy vậy"
Vừa rồi Cố Dã bày ra bộ dáng không chịu phối hợp, đến tay cũng lười nâng lên, bọn họ thiếu chút nữa tưởng buổi lễ đính hôn này coi như xong rồi.
Còn may cũng chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, cuối cùng tiệc đính hôn vẫn là thuận lợi cử hành.
Hai người thành công trao đổi nhẫn đính hôn, MC dẫn đầu vỗ tay.
Dưới đài nhất thời vỗ tay như sấm.
Mười mấy huynh đệ của Cố Dã đều tích cực cổ động, vỗ tay, hoan hô, đem không khí dưới đài đẩy lên cao trào.
Mẹ Cố trên mặt vừa vui vừa buồn "Con trai đính hôn, vốn là chuyện tốt, chính là đứa bé Dung gia kia ...."
Ba Cố vỗ vỗ bả vai bà, an ủi nói "Đứa bé kia thực sự rất đáng thương, ông Lục cũng đã ăn nói khép nép hướng chúng ta mở miệng, hẳn là cũng không còn cách nào khác, chúng ta nếu có thể giúp liền giúp đi"
Mẹ Cố gật gật đầu, nói thật bà cũng đau lòng cho Dung Huyên, nếu đổi thành người khác, dù có cầu xin như thế nào bà cũng luyến tiếc để con trai yêu liên hôn. Việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích.
Nghĩ như vậy, trên mặt bà lại một lần nữa hiện lên tươi cười hoàn mỹ, cùng các phu nhân khác hàn huyên tâm sự.
Sau khi Dung Huyên xuống đài, Cố Dã liền đi hội họp với đám huynh đệ.
Anh vừa đi xuống, những người khác liền nhiệt tình vây quanh, một đám người ríu rít, tò mò muốn mạng, không ngừng hỏi anh đủ loại vấn đề.
"Lão đại, đính hôn rồi có cảm giác gì? Kích động không?"
"Lão đại, mày vừa rồi sao tự nhiên lại bất động? Tao còn nghĩ rằng mày không muốn đính hôn, thật là làm tao sợ đến nhảy dựng"
"Lão đại, từ giờ phút này trở đi mày chính là người có hôn ước, ha ha ha ha ha"
"Lão đại ...."
Cố Dã tay đút túi, xua xua tay, làm cho mấy người bọn họ tự mình đi chơi, không cần ở đây làm phiền anh.
Mấy người quan hệ không quá thân thiết sau khi bị ghét bỏ liền cực kỳ có ánh mắt, hi hi ha ha mà tự đi tìm việc vui, nguyên bản mười mấy người, hiện tại cũng chỉ còn dư lại ba người quan hệ thân cận nhất.
Cố Dã đạp đạp tấm thảm dưới chân, giọng nói mang theo chút buồn bực, còn có chút mới lạ "Cô ấy vừa rồi không thèm để ý ông đây , a, đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy"
Cố Dã trước đây gặp người, không phân nam nữ, không phân tuổi tác, tất cả đều đối với anh cực kỳ nhiệt tình. Đầu thai là môn kỹ thuật sống, mà hiển nhiên cửa này anh đã tu đến đỉnh cao. Anh ngậm thìa vàng mà lớn lên, tiền tài , địa vị, cái gì cũng đều có, đây là lần đầu tiên gặp được người khi anh hỏi chuyện lại không thèm để ý.
Cố tình trường hợp vừa rồi anh dù có tùy tính đến mấy cũng không thể làm trò đánh vào mặt ba mẹ mình trước mặt nhiều khách quan như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể lui một bước, trước đem lễ đính hôn hoàn thành.
Nghe được lời này của Cố Dã, Ninh Tử Thần, Hách Cường, còn có Thịnh Thế Hào đều trầm mặc.
Cố Dã ý thức được cái gì, hừ lạnh một tiếng "Như thế nào? Còn có chuyện mà tao không biết?"
Vài người nhìn nhau, cuối cùng vẫn là Ninh Tử Thần đứng ra, căng da đầu nói "Lão đại, tao nghe nói ...."
"Sao?"
"Cô ấy không thể nói chuyện"
Cố Dã còn tưởng mình nghe lầm, lại hỏi lại "Cái gì?"
Ninh Tử Thần đề cao âm lượng "Tao nói, cô ấy, Dung Huyên, không thể nói chuyện!"
Hách Cường do dự một chút, nói tiếp "Nghe nói khi còn nhỏ cô ấy gặp phải kích thích lớn, nội tâm cự tuyệt giao lưu cùng người khác, không muốn nói chuyện, dần dà liền biến thành không thể nói chuyện"
Cố Dã nhỏ giọng chửi thề một tiếng.
Đây con mẹ nó là chuyện gì? Sao trước đó ba mẹ không có nói cho anh biết, chỉ nói anh phải liên hôn , không có sự lựa chọn khác, ngay đến tuổi tác, diện mạo, tính tình, tình huống gia đình của đối phương, anh một chút cũng không biết. Không đợi anh phản ứng lại thì tiệc đính hôn đã đến. Vị hôn thê tên là gì anh cũng không biết, mãi đến hôm nay, từ trong miệng MC anh mới biết cô ấy tên là Dung Huyên.
Phỏng chừng trên thế giới này cũng chỉ có một cặp vợ chồng sắp cưới như bọn họ.
Còn có cặp đôi nào không thân hơn bọn họ không? Không có !
Con mẹ nó buồn cười nhất chính là, nhẫn đính hôn cũng đã trao cho nhau, anh vẫn còn chưa biết mặt mũi đối phương như thế nào. Phỏng chừng sau này gặp nhau ở trên đường, anh còn có thể không nhận ra đối phương.
Hách Cường cố gom dũng khí hỏi "Lão đại, cô ấy .... Mày có tức giận không?"
Cố Dã cười nhạo một tiếng, theo bản năng sờ soạng túi tiền, mãi không sờ thấy thuốc lá , kiên nhẫn của anh càng thiếu "Tao lại đi tức giận với người khiếm khuyết? "
Tuy rằng thường ngày anh không đứng đắn nhưng nếu làm ra chuyện bắt nạt, tức giận với người khiếm khuyết, anh cũng thật con mẹ nó quá không phải là người.
Thịnh Thế Hào vẻ mặt lo lắng "Lão đại, mày về sau phải làm thế nào bây giờ?"
Cố Dã ngẩng đầu nhìn anh ta, giọng điệu không chút để ý "Còn có thể làm sao bây giờ? Tao cũng đã gọi người ta là vợ rồi"
Ninh Tử Thần ha ha cười hai tiếng "Vợ ? Gọi rất hay, ha ha ha"
Ninh Tử Thần cười đến vui sướng, Hách Cường cùng Thịnh Thế Hào nhưng thật ra cười không nổi, bọn họ đều cảm thấy không đáng thay cho Cố Dã.
Dung Huyên mặc kệ có nhìn thế nào cũng thấy không xứng với Cố Dã. Cố Dã lớn lên đẹp trai, nhà nhiều tiền, gia thế lại tốt, anh muốn loại con gái nào mà không có, nhưng cố tình đối tượng đính hôn lại là một người con gái xấu xí, tâm lý lại có chướng ngại, quả thực là tức chết mà.
Có điều, hiện tại bọn họ vẫn là học sinh cấp ba, cách thời điểm kết hôn rất xa, nhiều năm sau, có thể phát sinh sự việc gì không ai có thể đoán trước được. Có lẽ, sau này bọn họ lại giải trừ hôn ước thì sao?
Cái hôn ước này, vừa nhìn đã thấy không bình đẳng, Dung Huyên rõ ràng so ra kém Cố Dã rất nhiều. Phỏng chừng Dung Huyên làm vị hôn thê của Cố Dã thì có thể, còn làm bà Cố thì tuyệt đối không có khả năng.
Nghĩ như vậy, bọn họ liền lập tức bình tĩnh trở lại.
Dù sao cũng là chuyện nhiều năm sau.
Bên kia, Dung Huyên vừa mới xuống đài, mẹ kế cô Kỷ Ngưng cùng chị kế Dung Di liền đi đến. Cha cô, Dung Diệu hẳn là đang cùng vợ chồng Cố gia hàn huyên.
Kỷ Ngưng có thể tái giá gả cho Dung Diệu, dung mạo cùng thủ đoạn tự nhiên không hề kém. Rõ ràng đã 40 tuổi nhưng bà ta nhìn qua trông còn rất trẻ, trên người mặc một bộ lễ phục màu trắng, dáng người thon thả, nhìn qua giống như cô gái nhỏ 20 tuổi.
Xung quanh không có nhiều người, chỉ có mấy người các cô, bởi vì không có người ngoài cho nên biểu hiện của Dung Di cực kỳ kiêu ngạo.
Dung Di lớn hơn Dung Huyên vài tháng, lớn lên rất giống mẹ cô ta, mặt trứng ngỗng, mắt hạnh, sau khi trang điểm xong cũng là một mĩ nhân khó tìm. Có điều so sánh với nguyên chủ thì dung mạo này có chút không đủ nhìn.
Nếu nói Dung Di ghét Dung Huyên nhất cái gì, vậy nhất định chính là gương mặt này của cô.
Rõ ràng hai người là chị em cùng cha khác mẹ nhưng cố tình giá trị nhan sắc lại cách nhau như trời với đất. Cố tình người bị nói là bùn đất chính là Dung Di, việc này làm cô ta không cách nào cam tâm.
Dung Di năm nay cũng mới có mười tám tuổi nhưng có thể là do khi còn nhỏ mẹ đã là tiểu tam cho nên cô ta khá lõi đời, nhìn qua thành thục hơn Dung Huyên rất nhiều. Cô ta tay ôm ngực, nhìn thoáng qua khăn trùm đầu của Dung Huyên, cười nhạo "Em gái yêu quý, sao em lại phải mang khăn trùm đầu thế này?"
Dung Huyên vì sao phải mang khăn trùm đầu, Dung Di trong lòng là người rõ nhất, chuyện là do cô ta làm, sao cô ta có thể không biết?
Cô ta hiện tại cố ý nói như vậy, chính là muốn chọc giận Dung Huyên.
Vừa thấy Dung Di đến, Dung Huyên liền biết cô ta tới kiếm chuyện.
Cô hiện tại thầm cảm thấy may mắn vì thân thể này tạm thời không thể nói chuyện. Bởi vì nói không được cho nên cô không cần phải nói mấy lời gì đó, cũng không cần phải đáp lại cái gì, không nói lời nào thì sẽ không ai phát hiện ra Dung Huyên hiện tại không phải là Dung Huyên trước kia.
Trong sách có miêu tả nguyên chủ là người "Tối tăm, áp lực, hậm hực, hàng năm trên mặt không có nụ cười, lúc nào trong mắt cũng tràn ngập oán hận với thế giới" tất cả đều không phải là từ ngữ tốt đẹp gì.
Dung Huyên lúc trước đọc đã đối với cuộc đời nữ phụ cảm khái không thôi. Nguyên chủ cực đoan, cố chấp, âm u, nhưng tất cả những điều đó là do cô ấy muốn sao? Cô ấy khẳng định không muốn như vậy. Lúc mẹ cô ấy còn sống, cô ấy cũng là một tiểu công chúa được sủng ái.
Trong sách, nguyên chủ chính là phiên bản hiện thực của cô bé lọ lem, khi còn nhỏ sinh hoạt ưu việt, gia đình hạnh phúc nhưng từ sau khi mẹ qua đời, cha lấy vợ mới, cô ấy liền bị mẹ kế cùng chị kế áp bức. Nhưng mà cô ấy lại không có được vận may như cô bé lọ lem, không có bà tiên vì cô ấy mà biến ra xe bí ngô, cũng không có giày thủy tinh, không có hoàng tử xuất hiện cứu vớt cuộc đời cô ấy. Người duy nhất quan tâm cô ấy là ông ngoại, sau khi ông qua đời, hôn ước của cô ấy cũng lại bị giải trừ.
Nữ phụ cuối cùng hai bàn tay trắng.
Hiện tại Dung Huyên đã biến thành nữ phụ, cô tự nhiên là không muốn rơi vào kết cục như nguyên chủ.
Nhưng mà, lấy lòng nam chủ, ôm đùi anh ta, ngăn cản anh cùng nữ chủ gặp mặt thì tuyệt đối không có khả năng. Cô hiện tại chỉ muốn rời xa gia đình của nguyên thân, cố gắng học tập thật tốt, thi đỗ một trường đại học tốt, hiếu kính ông ngoại. Bình bình an an mà trải qua kiếp này.
Như vậy là đủ rồi.
= = =
Tác giả có lời muốn nói : Ha ha ha, nữ chủ chỉ là tạm thời thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.