Tôi Dụ Nam Chính Chạy

Chương 19:




Mang Dung Huyên cùng Khốc Tử cùng nhau đi dạo trên đường, Cố Dã mới dần cảm thấy có vài phần cảm giác chân thật. Anh hiện tại mới ý thức được, vị hôn thê của mình chính là cô gái nhỏ quá mức xinh đẹp bên cạnh.
Thật ra khi ngồi xuống nói chuyện với cô, cả người anh đều trong trạng thái chết máy, ngây người một lúc mới có thể tìm về giọng nói của bản thân.
Vậy là, vết thương trên mặt cô đã hoàn toàn khỏi hẳn, cho nên cô không cần phải mang khẩu trang nữa?
Khốc Tử hôm nay dường như đặc biệt ghét bỏ Cố Dã. Trước đây, mặc kệ Cố Dã nói cái gì nó cũng đều răm rắp nghe theo nhưng hôm nay có Dung Huyên ở đây, cái con chó không có tiết tháo này liền dính chặt lấy cô, kéo thế nào cũng không chịu rời ra.
Cố Dã hừ lạnh một tiếng, lại tăng thêm lực kéo dây xích một chút, không để cho cái con chó 'thái giám' kia lại gần Dung Huyên thêm nữa. Khốc Tử ủy khuất sủa liên tục, hơn nữa còn quay đầu, dùng đôi mắt ướt dầm dề nhìn anh lên án. Cố Dã không chút mềm lòng, càng thêm dùng sức kéo dây xích, lôi Khốc Tử lại gần, bế nó lên.
Dung Huyên mờ mịt nhìn Cố Dã, có chút không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Cô nhẹ xoa xoa đầu Khốc Tử, trấn an nó một chút, lúc này Khốc Tử mới chịu yên lặng, không sủa nữa.
Cố Dã nhìn thấy cảnh này, nhướng mày nói "Em không cần để ý đến nó. Nó thường ngày bị chiều hư, yêu thích làm nũng, em cứ mặc kệ nó là được"
Tuy biết là vậy nhưng Dung Huyên không có cách nào làm ngơ với Khốc Tử đang làm nũng.
Khốc Tử giây phút này đã nhận ra ai mới là người yêu thương nó thật lòng. Nó quay đầu lấy lòng liếm liếm tay Dung Huyên, đổi lại một tiếng hừ lạnh của Cố Dã.
Cuối cùng, Cố Dã chịu không nổi nữa, lấy điện thoại gọi điện cho tài xế đến mang Khốc Tử đi.
Cánh tay không thể lay chuyển được đùi, cho dù Khốc Tử có không muốn đi đến mức nào, cũng chỉ có thể bị tài xế cưỡng chế mà kéo lên xe.
Thế giới lập tức yên tĩnh đi không ít.
Dung Huyên cùng Cố Dã hai người cũng không có đi dạo quá lâu. Hai người bọn họ chỉ đi dạo một lúc liền đi đến nơi tổ chức buổi dạ tiệc từ thiện.
Khi đi vào, mỗi người đều sẽ được phát một bảng số, nghe nói bảng số này là số thứ tự được dùng để chơi trò chơi ở cuối bữa tiệc.
Nhân viên công tác đưa bảng số của Dung Huyên cùng Cố Dã, mỉm cười, nói "Bữa tiệc hôm nay sẽ có rất nhiều trò chơi có thưởng nhưng phần thưởng lớn nhất là trò chơi cuối cùng. Từ trước đến nay chưa từng có ai chiến thắng ở trò chơi cuối cùng cho nên đến bây giờ vẫn chưa có ai biết được phần thưởng lớn kia là cái gì. Dù sao thì cũng chúc hai người may mắn"
Dung Huyên lần đầu tiên nghe được chơi bốc thăm trúng thưởng mà không có tìm được người chiến thắng, đây không phải là đang giỡn chơi sao? Cô nhìn bảng số trong tay, có chút nghi hoặc. Cố Dã đứng bên cạnh vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của Dung Huyên, anh nhẹ giọng giải thích "Bữa tiệc từ thiện này đã tổ chức được hơn mười mấy năm. Năm năm trước chủ nhân bữa tiệc đã lập ra một giải thưởng lớn nhưng từ đó đến nay vẫn chưa có ai trúng giải"
Thì ra là như vậy.
Nói cách khác, giải thưởng kia đã có từ năm năm trước nhưng đã năm năm rồi , ai cũng chưa từng được nhìn thấy nó, thậm chí còn không biết nó là cái gì.
Cố Dã tay đút túi, không chút để ý nhún vai "Có khi đó chỉ là một mánh khóe dùng để lăng xê, tăng thêm sức ảnh hưởng mà thôi"
Dung Huyên nghiêng nghiêng đầu, không quá tán đồng với ý nghĩ này của Cố Dã.
Cô cũng biết một chút về bữa tiệc từ thiện này, cũng biết rõ chủ nhân bữa tiệc là thật lòng muốn làm từ thiện, muốn giúp đỡ những đứa trẻ kém may mắn. Cô nhớ rõ chủ nhân bữa tiệc này tuổi tác đã cao, bản thân ông ấy khi xưa cũng là nhờ có nhà hảo tâm giúp đỡ mới có thể có được ngày hôm nay. Chính vì vậy, sau khi thành công, ông ấy rất muốn góp một chút sức mọn để báo đáp tổ quốc.
Trong cốt truyện, sau này, chủ nhân của bữa tiệc từ thiện này liền biến thành nữ chủ. Dung Huyên đọc truyện thường thích đọc nhảy cóc cho nên cô cũng không nhớ rõ lắm nữ chủ đã làm cái gì nhưng thân là nữ chủ, đương nhiên vận khí của cô ấy cực tốt. Chủ nhân hiện tại của bữa tiệc này đã từng dẫn dắt, giúp đỡ rất nhiều người tài cho nên sau này, khi nữ chủ tiếp quản bữa tiệc từ thiện liền nhanh chóng trở thành người có địa vị, có lực ảnh hưởng lớn trong xã hội.
Có thể nói là vật chân cùng tinh thần đều đắc ý, trong tay có cả danh và lợi.
Dung Huyên nghĩ lại cốt truyện một lúc rồi lại hồi tâm tư. Bữa tiệc tối nay nữ chủ cũng không có tới, người tới là nữ phụ cô đây.
Cô nhớ rõ trong truyện, trong bữa tiệc từ thiện này, nguyên thân cùng chị kế đã xảy ra xích mích, thiếu chút nữa đã bị đuổi ra về.
Lúc Dung Huyên cùng Cố Dã đi đến đã không còn sớm nữa, bên trong đại sảnh đã có không ít khách mời.
Dung Huyên cùng Cố Dã vừa tiến vào liền có vô số ánh mắt tập trung trên người bọn họ.
Giá trị nhan sắc của hai người đều không thấp, đặc biệt là Dung Huyên, có thể nói là dựa vào gương mặt này mà đánh bại cả thiên hạ.
Ở một nơi khác, Dung Di đã hưng phấn làm quen với những người bạn mới, nghĩ đến chuyện Dung Huyên chỉ có thể ở nhà hoặc là đang ở một nơi nào đó mà khóc thầm, đến tư cách đến đây cũng không có Dung Di liền cảm thấy cực kỳ đắc ý.
Dung Huyên nhất định sẽ rất hâm mộ cô ta. Nhưng có hâm mộ đến mấy cũng vô dụng thôi.
Đột nhiên, cả đại sảnh xôn xao.
"Cô gái kia là ai vậy? Thật xinh đẹp"
"Cô ấy tên là gì? Thật muốn lại gần làm quen"
"Bên cạnh cô ấy là ai vậy? Nhìn dáng người có chút giống Cố Dã"
"Không sai, chính là Cố Dã. Cô gái kia chắc hẳn là vị hôn thê của cậu ấy"
Nghe tiếng mọi người xì xáo, khuôn mặt tươi cười của Dung Di liền cứng lại.
Bọn họ đang nói cái gì vậy, sao cô ta nghe một chút cũng không hiểu?
Cố Dã, còn có vị hôn thê của anh? Thật hay giả vậy?
Cô ta chậm rãi, dùng tốc độ như rùa đen bò mà quay đầu lại bởi vì cô ta thật sự sợ hãi khung cảnh phía sau sẽ khiến cô ta không chịu được.
Nhưng mặc kệ tốc độ của cô ta có chậm như thế nào, thì cuối cùng đến khi quay đầu, cô ta vẫn nhìn thấy cảnh tượng Cố Dã khoác tay Dung Huyên cùng nhau đi vào.
Dung Huyên trang điểm nhẹ nhàng, lễ phục tuy không lộng lẫy nhưng bởi vì đơn giản mà có cảm giác tươi mát, thoát tục.
Dung Di bởi vì ghen ghét mà khuôn mặt có chút vặn vẹo, Sao nó lại đến !
Sao nó lại đến đây được? Là Cố Dã chủ động mang nó đến?
Có người lên tiếng hỏi Dung Di "Dung Di, kia là em gái cậu, vị hôn thê của Cố Dã?"
Dung Di cắn chặt răng, miễn cưỡng tỏ vẻ trấn định, nghiến răng nghiến lợi nói "Đúng vậy"
Mọi người vừa nghe thấy lời này , lập tức hứng thú bừng bừng.
"Oa, em gái cậu cùng cậu có chút không giống nhau"
"Đúng vậy, nhìn qua thực sự không ai nghĩ hai người là chị em"
"Cô ấy tên là gì? Tên của cô ấy khẳng định rất êm tai"
Biểu tình trấn định trên mặt Dung Di sắp không duy trì nổi nữa.
Mấy người bọn họ đều vừa mới quen biết, tình cảm chưa sâu, đương nhiên sẽ không cố kỵ cảm xúc cũng như thể diện của cô ta, muốn nói thế nào liền nói thế ấy.
Dung Di dùng hết sức lực toàn thân mới có thể khiến mình không ngay lập tức đứng dậy bỏ đi.
Cô ta vẫn luôn nói với bản thân, trong trường hợp như thế này, không thể thất lễ, không thể thất lễ nhưng cô ta thực sự sắp chịu không được nữa rồi. Dung Huyên vì sao lại đến đây! Dựa vào cái gì mà muốn đoạt đi nổi bật của cô ta?
Dung Huyên cùng Cố Dã ngồi xuống bàn không bao lâu sau bàn của bọn họ liền đủ người. Cố Dã là thay mặt cho cả nhà tới dự cho nên ba mẹ anh hôm nay sẽ không đến.
Món ăn thịnh soạn bắt đầu được manh lên, người chủ trì bữa tiệc cũng bắt đầu lên đài phát biểu.
Bữa tiệc từ thiện này bán đấu giá đồ là phụ, quyên tiền mới là chủ yếu. Bữa tiệc từ thiện này có sức ảnh hưởng rất lớn, số tiền quyên góp mỗi năm khiến người ta nhìn vào cũng cảm thấy líu lưỡi.
Mọi người đối với mấy món ăn trên bàn không quá để tâm, chỉ chăm chăm vào món đồ đấu giá trên đài, sẵn sàng chuẩn bị để dành lấy món đồ mà mình ưa thích. Mấy người trên bàn không ai động đũa nhưng Cố Dã lại gắp cho Dung Huyên không ít đồ ăn.
"Món này mùi vị không tồi, em ăn thứ đi"
Dung Huyên thấy không có ai chú ý đến bên này mới cầm đũa nếm thử vài miếng.
Có thể là do có chút đói bụng, cô cảm thấy mấy món này mùi vị đúng là không tồi.
Cố Dã lại gắp cho cô vài món nữa.
Lúc này, từng món hàng đấu giá bắt đầu được mang lên sân khấu.
Kỷ Ngưng mở màn ra giá, những người khác cũng sôi nổi báo giá theo sau. Mặc kệ mấy người họ đấu giá vì mục đích gì, bầu không khí của bữa tiệc nhất thời trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Sự chú ý của Dung Huyên cũng bị hấp dẫn, tầm mắt nhìn lên trên đài.
Giữa những lần đấu giá còn có các nghệ sĩ lên sân khấu biểu diễn, hơn nữa còn có một vài trò chơi có thưởng. Giải thưởng đều là một vài món đồ nhỏ không quá đắt tiền, chủ yếu dùng để khuấy động bầu không khí.
Nửa sau buổi đấu giá, Cố Dã cũng bắt đầu gia nhập vào nhóm người.
Cuối cùng anh giành được bức ảnh số bảy trong một bộ tác phẩm.
Cố Dã trong lòng có chút tiếc nuối, hôm nay tuy vật phẩm đem ra đấu giá có rất nhiều nhưng thứ thích hợp với Dung Huyên thì lại không có cái nào, nếu không anh đã có thể đoạt lấy một món đem tặng cho cô.
Dung Huyên nhìn đống đồ đấu giá từng cái từng cái được bán đi, trên màn hình hiển thị số tiền quyên góp được tích lũy đến một con số trên trời.
Nếu như cô không biết chủ nhân bữa tiệc này là người như thế nào, có khi cô cũng sẽ như những người bình thường, nghi ngờ số tiền này cuối cùng sẽ đi nơi nào, nhưng bởi vì đã đọc qua tiểu thuyết cho nên cô biết, số tiền này cuối cùng, toàn bộ sẽ được đưa đến những nơi cần chúng, trợ giúp cho những đứa trẻ kém may mắn.
Rất mau liền đến lúc công bố chủ nhân của giải thưởng lớn đêm nay.
Người chủ trì đi xuống dưới đài, đem sân khấu giao cho chủ nhân của bữa tiệc, Chương Quái.
Chương Quái đầu tóc hoa râm, dáng người nhỏ gầy nhưng tinh thần quắc thước. Ông cười, nói "Lại đến lúc công bố giải thưởng lớn mỗi năm một lần, năm năm nay giải thưởng này đều chưa có tìm được chủ nhân của nó.Có người nghi ngờ rốt cuộc có giải thưởng này không, tôi xin trả lời là có. Hơn nữa, tôi so với bất cứ ai ở đây đều hy vọng có thể có người trúng được giải thưởng này"
Không biết vì sao, nghe những lời này, Dung Huyên đối với cái giải thưởng lớn trong truyền thuyết này đã lờ mờ đoán được.
Nhưng còn chưa thể chắc chắn 100%
"Năm nay là năm thứ 15 bữa tiệc từ thiện này được tổ chức, mà tôi, cũng sắp 78 tuổi rồi"
Dưới sân khấu vang lên một trận tiếng vỗ tay.
Chương Quái vẫy vẫy tay, ý bảo mọi người yên lặng.
"Thời gian không buông tha cho bất cứ ai. Cảm ơn những người bạn già đã cùng tôi đi qua mười lăm năm này. Tôi cũng không muốn nói nhiều lời, chúng ta trước cứ mở thưởng đi đã. Mời mọi người đem bảng số của mình đặt lên trên bàn"
Dung Huyên làm theo.
Ở đây chỉ có mấy trăm người nhưng bảng số lại được chọn xác xuất từ 1 đến 9999.
Muốn trúng giải thật đúng là không dễ dàng.
Chương Quái không dùng máy móc, cũng không dùng phương án bốc cầu. Bảng số của mọi người đều do nhân viên công tác phát, ông cũng không biết những con số đã được phát ra.
Chương Quái cầm mic, tùy tiện nói một con số "1224. Có ai có số 1224 không?"
1224?
Dung Huyên theo bản năng nhìn xuống bảng số của mình.
Phía trên bảng số viết rành mạch bốn số.
Vừa vặn chính là 1224.
Cố Dã lúc này cũng phát hiện ra, anh kinh ngạc nhướng mày "Tiểu tức phụ, là em kìa!"
Lời này của Cố Dã cũng bị mấy người ngồi cùng bàn nghe thấy.
Một ông chú trung niên đứng lên nhìn thoáng qua, phát hiện bảng số trước người Dung Huyên đúng thật viết 1224.
Ông ta lập tức giơ tay đứng lên, nói "Năm nay có người! Là cô gái nhỏ ngồi cùng bàn với tôi!"
Mọi người trong đại sảnh lập tức loạn lên.
6 năm, rốt cuộc cũng có thể biết được cái giải thưởng lớn trong truyền thuyết kia là cái gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.