Tôi Đoán Mệnh Cậu Vào Tù

Chương 39: Tôi Dạy Anh Ta Cách Làm Quỷ 2





Ngay sau đó.Một hiệu ứng đặc biệt của tên lửa lớn chiếm đầy màn hình phát sóng trực tiếp, ba giây sau thì tan đi.
Người có tên tài khoản "Yêu Tinh Mạch Mạch" xin kết nối.Một cô gái nhỏ khoảng hai mươi tuổi xuất hiện trước ống kính, mái tóc nhuộm màu hồng nhạt, gương mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay được trang điểm tinh tế.Thế nhưng, lớp trang điểm dày cộp kia cũng khó che giấu được trạng thái tinh thần suy sụp của cô ấy.Khi cô ấy vừa xuất hiện, khu bình luận tràn ngập những bình luận đòi li3m màn hình.Nhìn thấy cư dân mạng khen mình xinh đẹp, nhận vợ linh tinh, Mạch Mạch gắng gượng nở một nụ cười.Nếu trước kia, cô ấy còn có thể đùa giỡn với họ vài câu, thế nhưng bây giờ cô ấy thật sự không có tâm trạng và sức lực để quan tâm đ ến những chuyện khác.Cô ấy nhìn về phía Thời Nhất với ánh mắt sốt sắng: "Chủ blog, chuyện là thế này.
Ba ngày trước, tôi và bạn bè chơi trò trốn thoát khỏi mật thất, bối cảnh mật thất là một trường học kinh dị.

Lúc đang chơi tôi đã cảm thấy có chút hoảng hốt rồi, nhưng tôi chỉ tưởng là do nội dung cốt truyện quá mức k1ch thích, nên tôi không quá để tâm."Nói đến đây, Mạch Mạch không nhịn được mà quay đầu nhìn quanh căn phòng của mình, rồi hạ thấp giọng thì thầm với màn hình."Từ sau khi đi chơi về, tôi cứ luôn cảm thấy có người đi theo mình, tôi tưởng tôi bị bi3n thái theo dõi, còn báo công an để kiểm tra camera giám sát rồi cơ, nhưng không có gì bất thường cả.""Ban này thì cảm giác người đó chỉ nhìn từ xa, cảm giác bị nhìn trộm kia không quá mãnh liệt.
Thế nhưng vừa đến tối, cảm giác người nọ như hình với bóng với tôi vậy, khiến tôi rùng rợn cả người.
Cho dù tôi chạy đến ở nhờ nhà bạn rồi, cảm giác bị theo dõi vẫn không mất đi.

Nhưng bạn tôi lại không cảm nhận được gì hết, chỉ có mình tôi cảm nhận được thôi.
Hu hu hu hu hu, đại sư, tôi cảm thấy hiện tại người đó đang ở sau lưng tôi, tôi không dám quay đầu nhìn lại.
Hu hu hu..."Trong lúc Mạch Mạch nói chuyện, cô ấy cảm thấy thứ kia dường như đang đi đến sau lưng mình.Có lẽ hiện tại là ban ngày, nên cô ấy cũng không sợ hãi như ban đêm, thế nhưng cô ấy vẫn không nhịn được mà bật khóc.Đáng sợ quá đi mất, hu hu hu.[Làm gì có ai đâu chị gái ơi, đằng sau chị không có ai cả, đừng sợ, đừng sợ.][Không biết vì sao, rõ ràng ban ngày nhưng tôi lại cảm thấy toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.][Sẽ không có mấy thứ kia thật đấy chứ? Trước kia tôi từng nghe người ta nói rằng, một số bối cảnh trong trò chơi trốn thoát khỏi mật thất và một số trò chơi kinh dị khác có chút quỷ dị...]Manh Manh vốn đã thần hồn nát thần tính, bây giờ đọc bình luận, cô ấy càng hoảng sợ hơn.Cô ấy hối hận chết đi được, sớm biết thế cô ấy đã không đi chơi trò mật thất gì đó rồi."Đừng sợ, bây giờ anh ta không dám xuất hiện đâu.
Không sao."Âm thanh trong trẻo, bình tĩnh của Thời Nhất vang lên trong phòng phát sóng trực tiếp, có sức mạnh thần kỳ khiến lòng người bình tĩnh lại..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.