*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dâu
Trời mưa rất to, xe cộ chạy không thuận lợi, Cao Nhiên không dám lái nhanh, tầm mắt của cậu xuyên qua cần gạt nước đung đưa, nhìn thấy phía trước có mấy chiếc xe đâm vào đuôi nhau, mí mắt giật giật.
Hơn nửa tiếng sau khi xảy ra vụ tai nạn giao thông liên hoàn nghiêm trọng, Cao Nhiên và tất cả các xe khác bị chặn ở đường cao tốc, chờ cảnh sát giao thông đến mở đường.
Phong Bắc giương ô xuống kiểm tra, không lâu sau trở lại, nói một người chết hai người bị thương.
Cao Nhiên cầm lấy bình nước của người đàn ông uống mấy ngụm, thấy anh lại muốn xuống xe, bèn vươn tay ra giữ lại, “Đừng đi, ở trong xe đi.”
Phong Bắc nhìn ra nỗi lo âu bất an của cậu, vỗ vỗ mu bàn tay của cậu, lặng lẽ động viên.
Cao Nhiên đặt đầu lên vô-lăng.
Phong Bắc kéo gáy thanh niên ngồi dậy, nhéo mặt cậu ngăn không cho cậu cắn môi nữa, “Hồi trước em cùng lắm cũng cắn hai cái thôi, sao giờ cắn một cái đã chảy máu rồi?”
Cao Nhiên mới muộn màng nhận ra, cậu lè lưỡi liếm máu trên khóe môi, “Em hễ phiền lòng sẽ thế, không có chuyện gì đâu.”
Phong Bắc cau chặt lông mày.
Cao Nhiên ngẩng đầu lên nói, “Thật sự không sao mà.”
Phong Bắc rút tay về dựa lưng lên ghế, chốc chốc lại day mạnh huyệt thái dương.
Không gian chật hẹp chìm vào tĩnh mịch.
Cao Nhiên lại gác đầu lên vô lăng, ngón tay không ngừng gõ lên vô lăng, giống như việc cậu cắn môi vậy, đều là biểu hiện khi cậu cảm thấy phiền lòng.
Làm cảnh sát hình sự, khi ra ngoài làm nhiệm vụ, ấy là đã treo đầu nơi thắt lưng rồi, chẳng biết ngày nào sẽ nằm trong nghĩa trang công cộng nữa.
Cao Nhiên hiểu rõ điều đó, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý lúc tuyên thệ rồi, nhưng điều đó không có nghĩa là khi có cảnh sát hy sinh cậu vẫn có thể bình tĩnh cho được, huống chi còn là người quen.
Thời gian trôi mau thật, Cao Nhiên nhớ lần đầu tiên gặp Lữ Diệp là ở tiệm mì vằn thắn, chị ngồi cùng băng ghế với Phong Bắc, sau đó cậu nhập hội, ba người chen chúc cùng một chỗ.
Lữ Diệp không có lấy nửa chút yếu mềm và cảm tính nào của phụ nữ hết, chị hành động quyết đoán, khiến người ta cảm thấy khá lạnh lùng, có rất ít biểu cảm, quần áo thì không thèm trau chuốt, nếu không phải là cảnh phục sạch sẽ nghiêm túc, thì là áo phông quần bò, hết sức gọn gàng, giống y như ngôn từ cử chỉ của chị vậy.
Mỗi lần Dương Chí trêu Lữ Diệp đều không chiếm được lợi thế gì.
Lần cuối cùng Cao Nhiên nhìn thấy Lữ Diệp là không lâu sau khi thi đại học xong, cậu đi dạo trên đường, thấy chị ấy và một đồng nghiệp nữa đang khống chế một tên cướp đi ngang qua cậu, dùng giọng điệu lạnh lùng như mọi khi nói, “Em đấy à, Cao Nhiên.”
Thu lại tâm tư, Cao Nhiên rầu rĩ nói, “Em cứ tưởng họ đã về với nhau lâu rồi.”
Phong Bắc thở ra khói thuốc, “Hồi trước lúc anh còn ở cục cảnh sát huyện, không chỉ một lần nói chuyện với Dương Chí và Diệp Tử, bảo hai người nhanh đi lấy giấy chứng nhận đi, ai có mắt đều thấy, hai người họ có ý với nhau, có điều không chịu chọc thủng lớp cửa sổ giấy kia.”
Cao Nhiên không hiểu, “Sao lại không tiến về trước một bước?”
“Có nhiều yếu tố lắm, tính cách cũng là một nguyên nhân, cũng liên quan đến tính chất công việc nữa, Dương Chí lo trước sợ sau, Diệp Tử lại quá kiêu ngạo.” Phong Bắc khép hờ mắt, “Mấy năm nay, mỗi lần Dương Chí nói chuyện với anh, anh đều nhắc đến Diệp Tử, bảo cậu ta đừng do dự nữa, mấy lời tương tự vậy anh cũng từng nói với Diệp Tử, nhân sinh vô thường, đặc biệt là cái ngành nghề nguy hiểm này của chúng ta, không biết bất ngờ hay ngày mai tới trước.”
Cao Nhiên thì thào, “Hóa ra anh cũng biết nhân sinh vô thường.”
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Phong Bắc run lên, rồi lại ổn định lại như cũ, “Họ dùng dà dùng dằng cũng phải đến gần mười năm, đến cục diện ngày hôm nay, ai cũng có trách nhiệm, về sau chỉ còn lại tiếc nuối và hoài niệm mà thôi.”
Cao Nhiên đột ngột hỏi, “Anh Tiểu Bắc, năm năm trước anh lỡ hẹn, không chào mà đi, có phải vì vết thương của anh nặng lắm không?”
Phong Bắc không đáp.
Cao Nhiên đã biết được đáp án.
Nửa ngày sau, Cao Nhiên mở miệng trong bầu không khí ngột ngạt, “Thầy em nói với bọn em rằng, làm một người cảnh sát nhân dân, hy sinh là kết cục bình thường nhất, chúng ta không thể sợ hãi, không thể lùi bước, phải dũng cảm đối mặt, bởi chúng ta là cảnh sát.”
Cậu mấp máy môi, “Anh Tiểu Bắc, nếu như có một ngày làm nhiệm vụ, trong hai chúng ta có một người hy sinh, chúng ta cũng sẽ phải đối mặt cục diện như vậy, chỉ còn tiếc nuối, hoài niệm, cùng với hối hận vô ngần.”
Phong Bắc đẩy cửa xe ra đi xuống.
Cao Nhiên không nhúc nhích, chưa được một phút sau, Phong Bắc ngồi lại vào xe, ôm cậu vào trong ngực, siết rất chặt, như thể muốn ghì cậu khắc vào tận trong xương tủy.
Lúc trời sắp tối, Cao Nhiên và Phong Bắc mới vào đến huyện.
Mưa rơi nhỏ hơn nhiều, Phong Bắc lái xe, đi về phía nhà tang lễ.
Cao Nhiên nhìn ngắm phố lớn ngõ nhỏ đầy quen thuộc, tất cả ký ức liên quan đến thị trấn này đồng loạt ùa ra, cậu không tự chủ được lộ vẻ mặt hoài niệm.
Là người đều sẽ hoài cựu.
Cao Nhiên dành tuổi thơ ở nông thôn, niên thiếu trong huyện, người nhà, bạn học, bạn bè, hàng xóm, bạn thân, và cả người ở bên cạnh, họ đều cùng cậu trưởng thành, một đường tràn ngập gió mưa và ánh mặt trời.
Điện thoại của Phong Bắc đổ chuông, anh đỗ xe ven đường nhận điện, là Triệu Tứ Hải gọi, nói là người của đồn công an tới, đã lấy được toàn bộ khẩu cung của Phùng què.
Triệu Tứ Hải không hỏi Phong Bắc tại sao đột nhiên rời đi mà còn mang theo cả Cao Nhiên, anh chỉ nói công việc, “Đội trưởng Phong, đã tìm được người mua Phùng Nguyệt rồi, theo như bà ta khai, không lâu sau vì cô ấy cắn bà ta bị thương, bà ta dùng giá cao hơn gấp đôi lại bán cô đi.”
Phong Bắc nghe đoạn sau.
“Trong ba, bốn năm đó Phùng Nguyệt bị bán trao tay rất nhiều lần.” Triệu Tứ Hải nói, “Lần cuối cùng là được một người tên Tôn Lão Thực mua đi, qua điều tra, Tôn Lão Thực ở thôn Thập Nguyên, chính là cái thôn ở gần hiện trường vụ án nhất, cách hai con đường quốc lộ.”
Nói đến nửa câu sau, giọng anh rõ ràng khó có thể tin nổi, xem từ tiến triển trước mắt, nạn nhân thực sự có khả năng chính là Phùng Nguyệt vốn không phù hợp điều kiện kia.
Tại sao Phùng Nguyệt lại không có điểm trùng hợp với nạn nhân, là do mấy năm nay cô dùng thân phận giả, tư liệu trong hồ sơ lại không cập nhật bao giờ, vẫn dừng tại năm cô bị cha bán đi.
Vụ án này cũng có thể khai phá từ một góc khác, kéo ra một nhóm buôn người.
Phong Bắc trầm giọng nói, “Cậu và Tiểu Hà cầm vật chứng đi một chuyến, nếu chứng thực được nạn nhân chính là Phùng Nguyệt, lập tức tiến hành điều tra.”
Triệu Tứ Hải đáp lời rồi cúp máy.
Phong Bắc đưa điện thoại cho Cao Nhiên, bảo cậu gọi cho Dương Chí.
Cao Nhiên gọi điện, không ai nghe, “Cảnh sát Dương giờ chắc đang bế tắc lắm.”
Phong Bắc khởi động xe, “Anh lo cậu ta nghĩ quẩn.”
Cao Nhiên sợ đến không nói nên lời.
Mười mấy phút sau xe đến được nhà tang lễ, Cao Nhiên và Phong Bắc xuống xe, cùng nhau đi vào trong.
Bắt đầu từ giây phút ghi danh trường cảnh sát, quyết tâm gia nhập tổ chức công an ấy, đã trao sinh mệnh cho quốc gia, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng đổ máu hy sinh, đây là giác ngộ cơ bản của mỗi người cảnh sát nhân dân cần có.
Theo bộ công an thống kê từ năm 1996 đến năm 2006, trong vòng mười năm này, trên cả nước số lượng cảnh sát chết vì tai nạn lao động xấp xỉ 50.000, trong đó hy sinh vì nhiệm vụ lên đến hơn 6.000, nói cách khác, một năm qua, trung bình có hơn 600 cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ.
Mỗi ngày đều có cảnh sát hy sinh.
Tính từ năm 2000, số người hy sinh vì nhiệm vụ mỗi năm tăng nhanh, lúc thi hành nhiệm vụ phải đối mặt với phần tử tội phạm, làm việc dưới áp lực cao không kể ngày đêm cũng dẫn đến đột tử.
Năm nay mới qua nửa năm, số người hy sinh vì nhiệm vụ cũng đã lên đến con số 367.
Tháng trước trong huyện xảy ra vụ án cướp ngân hàng đồng loạt ác tính, bọn tội phạm nổ súng về phía dân, dẫn đến nhiều người bị các mức độ thương tích khác nhau, hai nhân viên ngân hàng bị thương, một người trọng thương.
Hai ngày trước, lực lượng cảnh sát nhận được tin tình báo mới nhất, ở một đoạn đường núi phát hiện chiếc xe đáng nghi, Dương Chí dẫn đội vây bắt người, bọn tội phạm và họ đọ súng, vài đội viên bị thương, hai đội viên bất hạnh hy sinh.
Hai người đội viên hy sinh kia lần lượt một nam một nữ, người thứ nhất là sinh viên mới vừa tốt nghiệp hồi đầu năm, vốn là không được tham gia nhiệm vụ nguy hiểm này, bởi cậu ta khá quen thuộc địa hình, nên chủ động xin gia nhập, đắp cả tính mạng vào.
Người thứ hai đã công tác nhiều năm, nhiều lần lập công được khen thưởng, Lữ Diệp.
Bầu không khí trong linh đường rất nặng nề, bi thương, Lữ Diệp được đặt nằm song song với người trẻ tuổi kia, người nhà đôi bên đều khóc đến ngất lịm.
Các đội viên lần lượt ngả mũ tiến lên cúi chào đưa tiễn.
Cục thành phố cử người đến, Tào Thế Nguyên ở trong đó, ánh mắt anh xuyên qua đám người, rơi lên thanh niên cao gầy vừa bước vào cửa, dừng lại một hai giây rồi thu về.
Trên đường đến, Cao Nhiên cũng đã đoán được sẽ gặp Tào Thế Nguyên ở đây, cậu liếc mắt nhìn rồi dời đi ngay, cất bước cùng Phong Bắc.
Mắt của mỗi một người đội viên ở đây đều đỏ hoe, các đồng đội hôm nay cùng mình vào sinh ra tử, một ngày nào đó trong tương lai không phải mình đưa tiễn người đó, thì chính là người đó đưa tiễn mình, thời khắc đó ở ngay ngày mai chưa biết chừng.
Dẫu có nhiều biến số đến thế nào đi nữa, họ vẫn phải xốc lại tinh thần làm việc ở tuyến một, đây chính là chức trách của họ.
Cao Nhiên nhìn thấy Dương Chí, anh đứng bên cạnh cục trưởng Trịnh, vẫn mặc trên người bộ quần áo lúc làm nhiệm vụ, trên đó nhuộm đẫm máu, trên mặt cũng có máu, không biết đâu là của chính anh, đâu của Lữ Diệp, thoạt trông vừa chật vật vừa đáng thương.
Ánh mắt Dương Chí trống rỗng, đôi mắt giăng đầy tơ máu, anh ưỡn thẳng người, không nhúc nhích, nét mặt không buồn không vui, tựa như một tượng đá, linh hồn đã rời đi cùng Lữ Diệp mất rồi.
Cục trưởng Trịnh nói gì, Dương Chí vẫn giữ dáng vẻ đó, thờ ơ không động lòng.
Phong Bắc tiến về phía Dương Chí, vươn tay vỗ lên vai anh.
Cơ mặt Dương Chí hơi giật, dường như đang nhịn không rơi lệ, khiến người ta có ảo giác rằng bất cứ lúc nào anh cũng có thể không kìm nổi nữa mà ngồi sụp xuống ở linh đường gào khóc vậy.
Cao Nhiên hơi chút hoảng hốt, tay bị kéo lại một cái, cậu hoàn hồn, quay đầu nhìn về phía Tào Thế Nguyên, ánh mắt mang ý hỏi.
Tào Thế Nguyên không đáp, chỉ bước ra ngoài, Cao Nhiên hiểu ý đi theo.
Mưa vẫn còn rơi, trong chốc lát chưa tạnh được, dưới mái hiên nước mưa rơi từng giọt từng giọt trên nền đất, dai dẳng, khiến người ta thấy muộn phiền trong lòng.
Âm thanh của Cao Nhiên hòa vào với tiếng mưa, “Sao thế ạ?”
Tào Thế Nguyên nói, “Mẹ em giờ đang ở trong huyện, bà em cũng ở đây, có muốn đi gặp họ không?”
Cao Nhiên ngạc nhiên hỏi, “Họ về lúc nào thế ạ?”
Tào Thế Nguyên nói là hồi sáng, “Con dâu của cậu em sinh rồi, sinh đôi, mẹ và bà em qua đây ở hai ngày.”
Cao Nhiên than thở, “Em không biết vụ đó.”
Tào Thế Nguyên nói, “Em ở thành phố A, không ở trong huyện, cách xa quá, nói hay không cũng chẳng để làm gì.”
Cao Nhiên lấy làm lạ hỏi hồ ly, “Thế sao anh biết?”
Tào Thế Nguyên nói, “Anh dẫn người đến nhà ga bắt nghi phạm đang lẩn trốn, tình cờ gặp mẹ và bà em, những chuyện kia hỏi cái biết ngay, mẹ em khá là tin tưởng anh.”
Cao Nhiên xòe tay ra, “Cho em một viên kẹo.”
Cậu cười bảo, “Thôi, đừng cho, em không thích vị chanh.”
Tào Thế Nguyên lấy một viên kẹo ra đặt lên tay cậu, “Vị táo, chỉ có mỗi một viên thôi.”
Cao Nhiên bóc vỏ kẹo, nhét vào miệng, nỗi cay đắng trào dâng trong lòng mới chậm rãi bị đè xuống, “Không phải anh thích ăn vị chanh sao?”
“Đúng thế, anh rất chung thủy, không phải chanh thì không được.” Tào Thế Nguyên nhìn xuyên qua màn mưa hướng về chốn xa xăm nào đó, “Thế nhưng em không thích, anh đành nhét vào túi một vị khác, lúc nào gặp được em thì đưa.”
Đầu lưỡi Cao Nhiên cuộn lấy viên kẹo, lúng búng nói, “Tào Thế Nguyên, đời này anh đã từng làm điều gì khiến anh hối hận chưa?”
Tào Thế Nguyên không đáp.
Khóe mắt Cao Nhiên đảo qua gò má hồ ly, nét mặt của anh toát lên vài phần hoài niệm, chẳng biết đang nhớ về ai, nhớ đến câu chuyện bi thương nào, đáp án cho câu hỏi kia không cần nói cũng biết, “Em trước đây chưa từng, sau này cũng không muốn có.”
Tào Thế Nguyên nói, “Hi vọng em có thể được toại nguyện.”
Cao Nhiên nghe thấy tiếng khóc trong sảnh, cậu nhai viên kẹo, để mặc cho hương táo ngọt ngào lan tỏa trong miệng.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn trong những mất mát và sinh sôi.
Tào Thế Nguyên nhắc đến chuyện túi viên đá, nói để ở trong xe anh, bảo Cao Nhiên đi lấy cùng anh.
Cao Nhiên cầm được rồi thì lật qua lật lại trong túi, “Thiếu một cái.”
Tào Thế Nguyên biết thừa còn hỏi, “Thế à?”
“Biết là anh lấy.” Cao Nhiên đòi, “Đưa em.”
Tào Thế Nguyên đơn giản thừa nhận, anh rũ mắt bóc kẹo, “Tiền công lần trước giúp em.”
Cao Nhiên không cho thương lượng, mắt quét một vòng trong xe, “Tiền công đổi thành cái khác, đưa em viên đá đây.”
Tào Thế Nguyên lảng sang chuyện khác, “Em định nói với ba mẹ em thế nào?”
Lực chú ý của Cao Nhiên thành công bị dời đi, cậu dựa người lên ghế, “Nói thẳng.”
“Nói thẳng?” Tào Thế Nguyên cười khẽ, “Thế nhớ đánh tiếng với anh trước, khi nào em bị ba mẹ em đánh gãy hai chân thì để anh nuôi, với kinh tế của nhà anh, nửa đời sau của em dẫu có tàn phế, cũng vẫn có thể ăn ngon uống ngon, nuôi một kẻ tàn phế không có vấn đề gì hết.”
Cao Nhiên nói, “Em mắc chứng mất ngủ độ nặng, có Phong Bắc, em không cần thuốc cũng ngủ được, không có anh ấy, em chỉ có thể uống thuốc.”
Tào Thế Nguyên đan tay vào nhau đặt trên bụng, “Cũng là một điểm đột phá ổn đấy, nhưng ba mẹ em sẽ không tin đâu.”
“Không tin ư? Bệnh nhức đầu của em cũng nên tin chứ?” Cao Nhiên nói, “Em có thể nói cho họ biết, Phong Bắc có thể chăm sóc tốt cho em, cũng chỉ có anh ấy làm được, nếu không em sẽ không sống nổi.”
Tào Thế Nguyên nói, “Cao Nhiên, em phải hiểu rõ, Phong Bắc là cảnh sát, không phải bác sĩ, ba mẹ em sẽ chỉ cho rằng em vì muốn đi cùng với anh ta mà kiếm cớ nói hươu nói vượn mà thôi, họ sẽ cảm thấy em hết cách cứu rồi, do đó càng quyết tâm cắt đứt liên hệ giữa em và Phong Bắc hơn.”
Cảm xúc của Cao Nhiên hơi mất khống chế, “Nhưng đây là sự thực!”
Tào Thế Nguyên lạnh nhạt nói, “Không ai tin.”
Cao Nhiên hít sâu một hơi, “Không nói chuyện này nữa.”
“Thế nói một chút chuyện Lữ Diệp và Vương Bác hy sinh đi.” Tào Thế Nguyên nói, “Đây là chuyện rất đỗi bình thường, em mới vừa vào nghề, giờ này sang năm, tâm thái em sẽ ổn hơn, bởi giờ này sang năm, có lẽ một đội viên nào đó sớm chiều ở cùng em sẽ hy sinh, hoặc là một người khác, càng về sau, em sẽ càng cảm nhận được nguy hiểm và biến số của cái nghề này.”
Cao Nhiên giờ mới biết tên của người cảnh sát trẻ tuổi đã hy sinh kia, cậu nhìn về phía Tào Thế Nguyên, chỉ thấy anh thờ ơ vô cùng.
Tào Thế Nguyên ăn kẹo, “Nếu em tận mắt thấy đồng đội của mình ngã xuống ngay trước mặt, trên người có nhiều chỗ trúng đạn, tựa như một bia ngắm, em sẽ có thể hiểu được cảm xúc của anh.”
Cao Nhiên không nói một lời, cậu cũng không muốn tưởng tượng ra hình ảnh đấy.
Tào Thế Nguyên, “Em vẫn chưa từng đi làm nhiệm vụ cùng Phong Bắc nhỉ, lúc đó em sẽ thấy, anh ta chính là người đầu tiên xông lên, đạn bay đến, người đầu tiên bị bắn trúng cũng là anh ta, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, em cũng sẽ giống như anh nhìn các đồng đội của mình, nhìn anh ta ngã xuống trước mặt em.”
Mặt Cao Nhiên trắng bệch, cậu trợn mắt trừng trừng, thở dồn dập, “Đừng nói nữa!”
Tào Thế Nguyên hơi lắc đầu đầy thương hại, “Em hợp làm cảnh sát hơn bất kì ai, cũng không hợp làm cảnh sát hơn bất cứ ai.” Chẳng qua chỉ mới mấy câu đã bị chọc giận, đến lúc chuyện đó thật sự xảy ra, chẳng biết sẽ ra nông nỗi nào.
Đợi một lát sau, Tào Thế Nguyên nói, “Em vẫn vậy, chẳng thay đổi gì hết.”
Cao Nhiên không nghe rõ.
Yên lặng một chốc, Tào Thế Nguyên nói ra câu giật mình, “Hôm qua anh nhìn thấy Tưởng Tường trong thành phố.”
Cao Nhiên sững sờ, “Tưởng Tường?”
Tào Thế Nguyên nhìn thanh niên, “Quên rồi à?”
Cao Nhiên nói chưa quên, “Giờ nó đang làm gì?”
“Biết em sẽ hỏi nên anh điều tra một chút hộ em, cậu ta đang làm việc cho một người gọi Long Ngũ.” Tào Thế Nguyên nói, “Anh nghi ngờ cậu ta tham gia vận chuyển ma túy.”
Cao Nhiên hít một hơi khí lạnh.
“Còn chuyện này nữa,” Tào Thế Nguyên nói, “Cậu ta đang thăm dò tin tức của em.”
Cao Nhiên híp mắt, “Chắc là nghe từ người bạn học nào đó tin em làm cảnh sát.”
Nói chung không có khả năng liên quan đến vụ án nhà cô của cậu ta, năm đó chỉ có một mình Phong Bắc biết Cao Nhiên có chút tác dụng trong vụ án đó, Phong Bắc sẽ không tiết lộ ra ngoài.
“Em lớn lên, đồng thời những người bạn kia của em cũng lớn lên, đã không còn giống ngày xưa, năm tháng hồn nhiên ngây thơ đã một đi không trở lại, giờ chỉ còn tính toán và trần tục.” Tào Thế Nguyên hiếm khi nói lời thô tục, “Nếu thấy Tưởng Tường, em đề phòng một chút, trước khi có chứng cứ cậu ta vận chuyển ma túy đừng đánh cỏ động rắn, cá lớn còn ở đằng sau.”
Cao Nhiên nói, “Em biết rồi.”
Tào Thế Nguyên nhác thấy một bóng người, anh bỗng nhiên giơ tay xoa lên mái tóc ẩm ướt của Cao Nhiên.
Cao Nhiên chộp lấy bàn tay trên đầu, “Anh đừng có ấu trĩ như thế được không?” Cậu cũng nhìn thấy Phong Bắc, biết thừa mục đích anh làm vậy.
“Ha.” Tào Thế Nguyên bỗng cất tiếng cười cụt ngủn, độ cong bên môi dần thu lại, anh nhướn mắt, thứ bên trong đó phức tạp vô ngần, “Có một việc, xưa nay anh chưa từng nói với em, kỳ thực em càng thông minh, anh càng ghét em.”
Cao Nhiên, “…”
“Có điều, anh vẫn rất trông chờ tương lai của em, chỉ mong sao em có thể mang đến cho anh một sự bất ngờ, đặc biệt là chuyện của em và Phong Bắc.” Tào Thế Nguyên nói, “Cảnh sát Cao, xuống xe đi.”
Cao Nhiên mang theo túi đá xuống xe, ghé vào cửa sổ nói, “Đến thành phố A thì gọi em nhé, mời anh ăn cơm, bye bye.”
Xe của Tào Thế Nguyên nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ.
Cao Nhiên quay người, đón lấy người đàn ông tiến lại gần đây, chui đầu vào dưới tán ô của anh, “Cảnh sát Dương vẫn ổn chứ ạ?”
“Không ổn lắm.” Phong Bắc ôm lấy bờ vai thanh niên, tay chà lên chỗ áo bị mưa xối ướt, “Đi ra sao không che ô?”
Cao Nhiên nói quên mất, cậu đưa cái túi ra, “Cho anh nè.”
Phong Bắc không hỏi chuyện Tào Thế Nguyên, cũng không hỏi trong túi đựng cái gì, anh nhận lấy, đưa thanh niên rời đi trong màn mưa.
Dương Chí lảo đảo bước ra khỏi sảnh, lưng cúi gằm, mặt đầy đau khổ.
Phong Bắc đặt ô ở trong góc, “Diệp Tử và đội viên kia hy sinh, đây là chuyện mà không có bất cứ ai muốn thấy, cậu là đội trưởng, phía sau còn rất nhiều đội viên đang chờ cậu sắp xếp công việc.”
Dương Chí ngồi xổm xuống, bả vai run run.
Cao Nhiên rũ mắt nhìn đỉnh đầu Dương Chí, rồi lại nhìn đỉnh đầu Phong Bắc, nghĩ thầm qua mấy ngày nữa, liệu có mọc tóc bạc không nhỉ…
Dương Chí nói đứt quãng, anh nói năm ngoái anh mua một chiếc nhẫn, vẫn luôn đặt trong ngăn kéo bàn làm việc, bởi vì nhiều nguyên nhân mà chưa đưa ra, bây giờ ngẫm lại những nguyên nhân đó, đều cảm thấy thật buồn cười.
“Hôm nay là sinh nhật ba mươi tuổi của Diệp Tử.”
Dương Chí xòe lòng bàn tay ra, trong đó là một chiếc nhẫn, bề mặt đã vấy máu, “Hồi sáng trước khi làm nhiệm vụ em đặt trong túi, chờ nhiệm vụ kết thúc sẽ đưa cho cô ấy, em sẽ tỏ tình với cô ấy, cầu hôn cô ấy, lần này em thực sự đã hạ quyết tâm.”
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
“Muộn rồi.” Dương Chí tóm chặt lấy tay Phong Bắc, giận dữ nói, “Đội trưởng, em muộn rồi.”
Anh lặp đi lặp lại những tiếng đó đầy nghẹn ngào.
“Đều tại em, là em quá hèn nhát, em lo trước ngó sau, em rốt cuộc vẫn nghĩ quá nhiều, nghĩ nhiều rồi lại không dám thực hiện, nếu em sớm nói lời từ tận đáy lòng ra, dù cho sớm một hai năm, Diệp Tử đồng ý gả cho em, chưa biết chừng sau khi kết hôn, bọn em có con, cô ấy ở nhà, hôm nay sẽ không ra ngoài làm nhiệm vụ.”
Những câu tương tự như vậy thì nhiều lắm thay, thường xuất hiện khi cảm thấy hối hận, dẫu biết là không có ý nghĩa, trong lòng vẫn không tài nào tha thứ cho bản thân.
Phong Bắc không nói gì, Cao Nhiên cũng không, trước cái chết, nói gì đi nữa cũng có vẻ yếu đuối lạ thường.
“Em và Diệp Tử quen nhau mười năm, rõ ràng có nhiều cơ hội như vậy, em lại vẫn cứ lỡ mất cô ấy.” Dương Chí siết chặt nhẫn, mùi máu tanh trên người rất nồng, chẳng biết vết thương chỗ nào lại toác ra rồi, “Rõ ràng có nhiều cơ hội đến thế, đội trưởng anh nói xem, có phải em rất đáng đời không?”
Phong Bắc khàn giọng nói, “Dương Chí, đừng quá tự trách mình.”
Dương Chí bật khóc nức nở, “Diệp Tử là vì chắn cho em mới có chuyện.”
Anh vừa khóc vừa nói chuyện đã xảy ra, lúc nói đến khi Lữ Diệp trúng đạn thì tức nước vỡ bờ, khóc đến tối tăm mặt mũi.
Trong loa phát ra lời tuyên thệ của một nhóm cảnh sát trẻ tuổi khi tiến vào ngành: Tôi nguyện trở thành cảnh sát nhân dân của nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa, hiến thân mình cho sự nghiệp công an nhân dân cao cả, quyết tâm trung thành với đảng, phục vụ nhân dân, chấp pháp liêm chính, kỷ luật nghiêm minh, quyết chí xây dựng và bảo vệ chủ nghĩa xã hội Trung Quốc…
Lữ Diệp cũng ở trong số đó, giống như các đồng đội của chị vậy, khi đó giọng chị còn non nớt, nhưng từng chữ lại tràn đầy sức mạnh kiên định, yêu quý đất nước này, thề sống chết bảo vệ.
Cao Nhiên cúi người, nhanh tay dụi mắt một cái.
Phong Bắc cầm điện thoại đang reo rời đi, anh bất giác băng qua đường lớn, đi đến một chỗ rất xa nhận điện thoại, “Cháu Phong Bắc đây.”
Bên kia là giọng của Cao Kiến Quân.
Phong Bắc vuốt mặt, điều chỉnh tâm tình, “Chú nói đi ạ.”
“Đội trưởng Phong, tôi biết cậu là người bận rộn, cho nên tôi nói ngắn gọn thôi.” Cao Kiến Quân đang ở đơn vị, đang bận dở thì nghe Lưu Tú nói cô đang ở nhà của cậu em, mới gọi cú điện thoại này cho Phong Bắc trước ngày gặp mặt đã hẹn, “Nếu Tiểu Nhiên đã thi được cục cảnh sát thành phố A, công tác trong đội của cậu, vậy cứ để nó ở đấy đi, thành phố A có hướng phát triển hơn thành phố bên nhà nhiều.”
Phong Bắc không những không vui vẻ chút nào, mà tâm trạng còn chìm xuống tận đáy, anh biết những gì Cao Kiến Quân muốn nói, không phải những gì mình muốn nghe.
Đúng như dự đoán, câu tiếp theo của Cao Kiến Quân là, “Tôi hi vọng cậu để nó tận mắt thấy cậu có người yêu, kết hôn sinh con.”
Bàn tay cầm điện thoại của Phong Bắc run lên dữ dội, “Gì cơ?”
“Cậu rời đi nó, hoặc nó rời đi cậu, kết quả vẫn sẽ giống như năm năm trước, nó vẫn sẽ kiên trì.” Cao Kiến Quân nói, “Không bằng để nó triệt để thất vọng đi, một khi cắt đứt tưởng niệm, nó sẽ quay trở lại quỹ tích ban đầu, mặc kệ nó có muốn hay không, đều phải trở về, không có lựa chọn nào khác.”
Phong Bắc vòng qua bức tường, đi vào một cái góc yên lặng, dựa lưng lên vách tường lạnh ngắt, từng hơi buốt giá thấu qua quần áo đâm thẳng vào lỗ chân lông anh, anh rùng mình, “Chú Cao, dù chú có tin hay không, xưa nay cháu chưa từng nghĩ đến cùng ai khác ngoài Cao Nhiên lập gia đình.”
Cao Kiến Quân như thể nghe thấy một câu chuyện cười, và chú cũng cười thật, “Các cậu đều là nam, sao là lập gia đình cho được? Nó có thể sinh con cho cậu sao, hay là cậu có thể? Không có con cái, hai thằng đàn ông có thể gọi là gia đình ư?”
Không phải Cao Kiến Quân nói lời khó nghe, chú chỉ nêu lên sự thực mà đời này chú nhìn thấy và tiếp xúc với, cũng là một quan niệm rất đỗi phổ biến mà thôi.
Một tay Phong Bắc rút bao thuốc ra, ngậm điếu thuốc bên mép, bật lửa bấm thế nào cũng không ra lửa, anh ném bật lửa vào trong cơn mưa, gân xanh trên trán nổi lên, gương mặt khá vặn vẹo.
“Xin lỗi, cháu không làm được.”
“Đội trưởng Phong, cậu muốn tôi từng này tuổi đầu rồi còn quỳ xuống cho cậu sao?” Giọng điệu Cao Kiến Quân chẳng hề nghiêm khắc, cũng không tức giận, chú rất bình tĩnh, tựa như đang nói chuyện phiếm với một người bạn cũ vậy, “Tôi chỉ có mình Tiểu Nhiên là con trai, vì tương lai của nó, tôi có thể làm vậy, dập đầu lạy cũng được.”
Người Phong Bắc cứng đờ, cổ họng anh khô khốc, anh khàn giọng nói, “Chú Cao, chú giao em ấy cho cháu đi, chỉ cần để lại cho cháu một cái mạng, ngoài ra cái gì cháu cũng chấp nhận hết.”
“Đi con đường không nên đi, không chỉ hủy hoại Tiểu Nhiên, mà còn hủy hoại cả cậu nữa,” Cao Kiến Quân nói đầy thâm ý, dùng giọng của bậc bề trên, chú cũng rất rõ tính Phong Bắc, ép buộc hay dụ dỗ đều không xong, quá khó đối phó, năm đó có thể thành công là do thời cơ tốt, giờ lại không được, “Cậu làm cảnh sát hình sự nhiều năm, được cất nhắc tới thành phố A là đất nước đề cao cậu, thử nghĩ lại những đồng đội mấy năm nay vào sinh ra tử với cậu, nghĩ lại những gì cậu đã trải qua đi, vất vả lắm mới đến được ngày hôm nay phải không nào?”
Phong Bắc không nói những lời từ tận đáy lòng, có nói cũng chẳng ích gì, bởi anh từng nói rồi, còn không chỉ một lần, “Sao chú không cùng Cao Nhiên mặt đối mặt ngồi xuống nói chuyện chứ?”
Cao Kiến Quân nói không cần, “Tôi tới tìm cậu, tức là không muốn đối mặt với nó.”
Phong Bắc cười khổ, “Chú cân nhắc cũng chu đáo thật.”
Cao Kiến Quân thở dài một tiếng não nề, “Đội trưởng Phong, xuất phát điểm của cậu và tôi giống nhau, chúng ta đều muốn tốt cho Tiểu Nhiên.”
Câu này không thể nghi ngờ gì nữa ép Phong Bắc vào ngõ cụt.
Phong Bắc định mở miệng, tầm mắt đang nhìn vu vơ của anh đột nhiên khựng lại.
Cao Nhiên chạy băng qua đường lớn, chạy một mạch đến trước mặt Phong Bắc, “Đưa điện thoại cho em.”
Một tay Phong Bắc ghì chặt cánh tay thanh niên, anh giận dữ quát lên, “Trên đường nhiều xe như vậy, em chạy cái gì? Muốn chết đúng không?”
Cao Nhiên cũng gào lên, “Em bảo anh đưa điện thoại cho em!”
Phong Bắc dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn thanh niên trước mặt, ngực phập phồng dữ dội, ánh mắt rất đỗi đáng sợ, như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta, anh nhắm mắt lại, nài xin, “Cao Nhiên, hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện lắm rồi, đừng ầm ĩ với anh nữa.”
Cao Nhiên không đáp, dứt khoát cướp luôn di động của anh, “Ba, con biết ba đang nghe, ba tránh con tìm Phong Bắc, là không muốn chúng ta phải lúng túng, nhưng giờ thực sự hết cách rồi, con xin lỗi.”
Tác giả có lời muốn nói: Lời tuyên thệ là search Baidu đọ, số liệu cảnh sát hy sinh cũng là search Baidu, có tính chân thực nhất định.
Kết cục của Lữ Diệp và Dương Chí là lẽ tất nhiên, dù cái chết của cô ấy chỉ là một phần nhỏ trong toàn bộ câu chuyện này, nhưng trong hiện thực số lượng cảnh sát hy sinh cũng rất nhiều, giống với cô ấy thôi.
Nhân sinh vô thường, so với tiểu thuyết thì trong hiện thực càng thể hiện rõ điều này hơn, tui xem trong video xảy ra điều ngoài ý muốn trong tích tắc, đều thấy rùng mình, tê hết cả da đầu.
Không ai biết một giây sau sẽ có chuyện gì xảy ra, thế nên đối với bản thân mình tốt một chút, cũng đối xử với người bên cạnh tốt một chút.