Tôi Đến Tiên Giới Dựng Tiên Sơn

Chương 41: Tổ Sư Gia Thiên Tôn Đạo Nhân





Chui vào lỗ hổng, đi vào sơn động.
Ban đầu là một con đường tối tăm, sau khi Phương Lãng dần dần đi sâu vào bên trong, một tia sáng nhạt chậm rãi chiếu tới.
Đúng là còn một hang động khác nữa.
Hoá ra Thiên Sơn này còn có một nơi bí ẩn như vậy.
Cuối con đường là một hang động bị bịt kín.
Xung quanh sơn động được đặt mấy chục viên dạ minh châu làm cả sơn động sáng ngời.
Chẳng qua…Sơn động to như vậy, ngoài mấy chục viên dạ minh châu lộng lẫy này thì không còn gì cả.
Một thứ cũng không có.
Trống rỗng, không có bất cứ thứ gì.
Chẳng lẽ đây là vị trí của Tiên Đan à??Phương Lãng chậm rãi đi quanh sơn động một vòng nhưng vẫn không có bất cứ phát hiện gì, nơi này chỉ là một sơn động bình thường mà thôi.

Phương Lãng thở dài, thầm nghĩ hay là đến nhầm nơi rồi.
Thế thì mất công chui lỗ chó à?Ngay khi anh đang trầm ngâm thở dài, chuẩn bị rời khỏi đây thì thông báo của hệ thống vang lên.
‘Ting, kiểm tra được có tin tức của ký chủ đời trước để lại, hệ thống đang kết nối, chuẩn bị mở khoá.
’‘Ting, kết nối hoàn thành, đã mở khoá.
’“Gì??”“Ký chủ đời trước?”Trong lúc Phương Lãng khiếp sợ, xung quanh sơn động vốn trống rỗng đột nhiên xuất hiện từng ánh sáng xanh, giống như một pháp trận sắp được mở ra vậy.
Ánh sáng xanh càng ngày càng chói mắt, sắp chói mù đôi mắt của Phương Lãng.
Sau khi ánh sáng biến mất, Phương Lãng chậm rãi mở mắt ra.
Khi anh nhìn về phía sơn động lần nữa, anh lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, sợ ngây người.
Đây… Đây là…Toàn bộ sơn động giống như một vũ trụ mênh mông, đứng trên đây, Phương Lãng cảm thấy như mình đang đứng trong vũ trụ vô cùng vô tận.

Ngôi sao lộng lẫy, cuồn cuộn vô ngần, các hành tinh gần sát chồng lên nhau, chiếu rọi lẫn nhau, từng viên hằng tinh lập loè bùng nổ ánh sáng vô tận.
Đứng ở nơi này, cảm nhận được sự vô tận của thiên địa, Phương Lãng có cảm giác như mình rất nhỏ bé, rất nhỏ bé.
Vũ trụ vận hành có trật tư, giữa thiên địa đều có pháp tắc, người mô phỏng vũ trụ đang đứng ở phía sau, chỉ huy tất cả mọi thứ trong không gian này.
Chấn động!Ngoài từ này ra, Phương Lãng không thể tìm thấy từ nào khác có thể thay thế.
Mọi thứ ở nơi này giống như chỉ là hình ảnh phản chiếu của vũ trụ.
Bởi vì Phương Lãng vẫn có thể cảm nhận được nơi mình đang đứng chính là mặt đất trong sơn động.
Trong muôn nghìn các vì sao, chỉ thấy hai ngôi sao trong đó chậm rãi bay về phía Phương Lãng.
Chờ đến khi chúng nó tới gần, lại chậm rãi rơi vào trong tay anh.
“Đây là?”Phương Lãng nâng tay lên, chi thấy hai viên ngọc không dính một hạt bụi đang toả ra ánh sáng dịu nhẹ.
Mở Đạo Nhãn ra, Phương Lãng lảo đảo suýt nữa thì ngã ngửa.
“Đây là Thọ Nguyên Tiên Đan!”“Mẹ nó, hơn nữa không phải là một viên mà là hai viên!”Hai viên ngọc đang phát ra ánh sáng này không thể giấu giếm trước Đạo Nhãn.
‘Thọ Nguyên Tiên Đan, nghịch thiên sửa mệnh, có thể tăng lên hai trăm năm tuổi thọ, một người cả đời chỉ có thể dùng một lần.
’.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.