Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 8: Đánh chết quá tàn nhẫn, chỉ đánh cho tàn phế




Cả Trường Lạc phường chỉ có một tiệm thuốc, nó nằm ở cạnh Khoái Hoạt Lâm.
Những người khác đều cho rằng Trường Lạc phường là khu dân nghèo, không có gì béo bở nên không muốn mở tiệm thuốc ở đây.
Khoái Hoạt Lâm tuy giàu có, nhưng một con đường thì có được bao nhiêu người bệnh? Mở tiệm thuốc ở đây sẽ chỉ thua lỗ.
Nhưng chưởng quầy tiệm thuốc Vương Ký lại nghĩ xa hơn những người khác.
Người nghèo không xem bệnh nổi, bệnh nhẹ thì chịu đựng, chỉ khi chịu không nổi nữa mới đến tiệm thuốc, tìm lang trung.
Đến lúc đó, hắn có thể nặng tay chặt chém miếng lớn như sư tử gặm mồi.
Tàu nát cũng có ba cân đinh, người Trường Lạc phường có nghèo đến mấy, cũng có thể kiếm được chút lời.
Vì vậy chuyện làm ăn của tiệm thuốc Vương Ký không những không kém đi mà ngược lại còn kiếm được nhiều hơn các tiệm thuốc ở những phường nhộn nhịp khác.
Chưởng quầy của tiệm thuốc Vương Ký khoảng sáu mươi tuổi, thân hình béo tốt, nhìn không giống người giàu mà giống đồ tể mổ lợn hơn.
Lúc này chưởng quầy Vương đang ngắm nhìn một chiếc vòng tay màu xanh lục.
Màu sắc chiếc vòng ngọc đó trong như nước, bên trên có hoa văn chạm rỗng, nhìn có vẻ rất có giá trị.
- Thật đáng tiếc, chiếc vòng này chỉ có một chiếc, nếu gom được một đôi, giá của nó có thể tăng lên gấp bội lần. Chẳng biết nha đầu đó rốt cuộc là con nhà ai, nếu không đã có thể dùng thêm chút thủ đoạn lừa gạt, không chừng lại lấy được thêm chiếc vòng còn lại.
Chưởng quầy Vương lắc đầu tiếc nuối, cất chiếc vòng lại vào trong hộp. Chuẩn bị sẵn để lúc có thời gian sẽ đi đến tiệm cầm đồ một chuyến, bán nó đi để đổi lấy bạc.
- Tất cả nhanh nhẹn chút đi! Không được lười biếng! Nếu không tiền công tháng này sẽ bị trừ sạch đấy!
Chưởng quầy Vương lên tiếng quát mắng người làm thuê trong tiệm, hắn vừa định đứng dậy thì liền thấy một thanh niên tuấn tú dẫn theo một cô bé đi vào.
Nhìn thấy cô bé đó, ánh mắt chưởng quầy Vương bỗng sáng lên, đây chẳng phải là tiểu nha đầu đã đến trộm thuốc ở chỗ hắn mấy ngày trước đây sao?
- Ha ha! Tiểu nha đầu ngươi vẫn còn dám đến đây sao! Lần trước phá hoại nhiều thuốc của ta như vậy, một chiếc vòng này không đủ đền đâu đấy! Nhanh mang chiếc vòng còn lại ra đền cho ta!
Hinh Nhi bị chưởng quầy Vương dọa cho sợ hãi, nắm chặt áo Tô Tín, uất ức nói:
- Nhưng ta đã trả hết thuốc lại rồi.
- Hứ! Thuốc bị bàn tay dơ bẩn của ngươi chạm vào rồi còn dùng được sao?
Chưởng quầy Vương hừ lạnh một tiếng, sắc mặt khinh rẻ.
Tô Tín xoa đầu Hinh Nhi, thản nhiên nói với chưởng quầy Vương:
- Thuốc gì mà cần đến hai chiếc vòng ngọc để đền?
Chưởng quầy Vương giờ mới chú ý đến Tô Tín, cười khẩy nói:
- Cậu là người nhà của tiểu nha đầu này à? Nhìn cho kỹ nhé, lần trước nó đã lấy sâm Cao Ly Liêu Đông, là thứ được vận chuyển từ Đông Tấn về đấy. Chuyển từ Đông Tấn về Đại Chu, mất đến mấy vạn dặm, mỗi cây sâm Cao Ly giá trên cả trăm lượng! Lần trước nó làm hỏng cả bảy, tám cây, cậu có đền nổi không?
Chưởng quầy Vương còn đặc biệt mang ra một chiếc hộp đựng sâm Cao Ly được gói bằng vải đỏ ra đặt trước mặt cậu, bộ dạng như chắc chắn sẽ ăn thịt họ luôn vậy.
- Nói dối! Ông nói dối! Lần trước ta lấy vốn dĩ không phải là thứ này!
Tô Hinh Nhi nắm chặt tay, uất ức hét lớn.
- Hứ! Ta nói phải là phải!
Chưởng quầy Vương nhìn Tô Tín, cười khẩy nói:
- Tiểu tử, nhanh giao chiếc vòng ngọc còn lại ra cho ta, nếu không giờ ta đi báo quan, các ngươi đợi mà vào ăn cơm tù đi!
Đối phó với những người dân trẻ tuổi như vậy, chưởng quầy Vương là người có kinh nghiệm nhất.
Chỉ cần mang quan phủ ra dọa bọn họ, chắc chắn sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Bát tự nha môn triều nam khai, hữu lý một tiền mặc tiến lai. (Đại ý là cửa nha môn, có lý không tiền chẳng thắng nổi.)
Từ xưa đến nay, quan phủ được lập ra chẳng phải là dành cho dân nghèo.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của chưởng quầy Vương đó là, hắn không hề nhìn thấy chút hoảng loạn nào trong ánh mắt Tô Tín, người thanh niên này trước sau vẫn bình tĩnh như vậy.
Trầm mặc một hồi, cuối cùng Tô Tín cũng lên tiếng:
- Ta chưa từng được ăn cơm tù, nhưng ta tin rằng rất nhanh thôi ngươi sẽ không thể ăn cơm được nữa.
- Tiểu tử nhà ngươi còn dám uy hiếp ta?
Chưởng quầy Vương cười khẩy:
- Biết Phi Ưng bang chứ? Mỗi tháng ta đều nộp cho bọn họ mấy mươi lượng bạc, có tin một khi ta mở miệng, ngươi sẽ bị người Phi Ưng bang đánh gãy cả hai chân ném ra ngoài ngay không!
- Lão Hoàng, các ngươi vào đi.
Tô Tín thấp giọng gọi.
Nghe Tô Tín gọi, Hoàng Bính Thành lập tức dẫn theo tám bang chúng đi vào.
- Ôi! Hoàng gia, sao ông lại đến đây?
Nhìn thấy Hoàng Bính Thành bước vào, chưởng quầy Vương lập tức lê đôi chân vừa ngắn vừa mập chạy đến đón tiếp.
Hoàng Bính Thành đã lăn lộn trong Phi Ưng bang mấy mươi năm.
Trước kia khi Lưu Tam Đao còn là đầu mục, tuy hắn tín nhiệm Tôn lão đại và những huynh đệ luôn đi theo hắn, nhưng chuyện thu tiền thuế, vẫn giao cho kẻ dẻo miệng có kinh nghiệm là Hoàng Bính Thành.
Vì vậy chưởng quầy Vương rất quen thuộc với hắn, khi Phi Ưng bang vừa chiếm lĩnh Khoái Hoạt Lâm hắn cũng đã đút lót cho Hoàng Bình Thành mấy lượng bạc, để mong hắn chiếu cố cho tiệm thuốc của mình.
- Lão đại người có chuyện gì căn dặn?
Hoàng Bính Thành chẳng thèm nhìn chưởng quầy Vương, mà cúi đầu cung kính hỏi.
- Lão... lão đại!?
Chưởng quầy Vương bỗng ngây ngốc.
Người thanh niên này là người của Phi Ưng bang sao? Hơn nữa kẻ lớn tuổi trong Phi Ưng bang như Hoàng Bình Thành còn gọi hắn là lão đại!
Hoàng Bính Thành lạnh nhạt nhìn chưởng quầy Vương:
- Giờ ta giới thiệu lại với ngươi một chút, lão đại Tô Tín của ta là nghĩa tử của đại đầu mục Hổ tam gia, và là tiểu đầu mục mới lên chức, phụ trách quản lý Khoái Hoạt Lâm. Vương mập ngươi cũng bản lĩnh nhỉ, dọa nạt cả lão đại của ta, ngươi nói xem có phải ngươi chán sống rồi không?
Đột nhiên chưởng quầy Vương toát mồ hôi hột, đôi chân ngắn run lên bần bật, cứ như sắp trụ không vững với thân hình mập mạp của hắn nữa.
Đối với hạng thương nhân có chút tài sản nhỏ như hắn, không hề sợ quan phủ.
Quản phủ mà đến gây rắc rối thì chỉ cần dùng tài tiêu tai, tốn chút tiền đút lót là xong chuyện.
Còn người mà bọn họ không đụng đến được đó là những bang phái giang hồ như Phi Ưng bang vậy.
Làm ăn buôn bán coi trọng hòa khí để phát tài, gặp phải bang phái đấu đá, họ có hàng vạn thủ đoạn để lấy mạng bạn.
Dù không lấy mạng bạn, cũng có thể làm bạn không thể làm ăn ở nơi đây được nữa.
- Tô lão đại, ta có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, người tha cho ta lần này đi!
Chưởng quầy Vương khóc lóc thảm thiết, lập tức mang trả chiếc vòng cho Tô Tín, còn kèm theo cả một xấp ngân phiếu, Tô Tín nhìn lướt qua, không ít hơn ba trăm lượng.
- Tha cho ngươi? Ha ha.
Không hiểu vì sao Tô Tín chỉ cười nhẹ một tiếng, rồi bế Hinh Nhi đi khỏi tiệm thuốc.
Chưởng quầy Vương bị nụ cười Tô Tín làm cho hoảng sợ, không hiểu ý cậu ta là gì.
Hoàng Bính Thành chạy đuổi theo sau, trong mắt có tia ác ý, hỏi nhỏ:
- Lão đại, hay là xử luôn tên Vương mập này!
Đừng chỉ nhìn vẻ nịnh bợ Tô Tín của Hoàng Bính Thành, ít nhất hắn cũng là nhân vật đã lăn lộn trong Phi Ưng bang hơn mười năm, tuy không đánh đấm giỏi, nhưng cũng đã từng giết người.
Tô Tín lắc đầu, nói nhẹ:
- Lão già đó không sống được lâu nữa, đánh chết thì tàn nhẫn quá, đánh cho tàn phế thôi.
Không hiểu vì sao, khi nghe Tô Tín nói thản nhiên như vậy, Hoàng Bính Thành bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh dâng lên trong lòng.
Hắn gật đầu, đi vào lại trong tiệm thuốc.
Trong phòng bỗng vang lên tiếng hét thảm thiết của chưởng quầy Vương:
- Đừng qua đây! Các ngươi muốn làm gì!?
Các ngươi dám động vào ta, quan phủ sẽ không tha cho các ngươi đâu! A! a!
Tô Tín vỗ đầu Tô Hinh Nhi, bịt tai cô bé lại, không để cô nghe thấy tiếng hét thảm của chưởng quầy Vương.
Nhìn thấy chưởng quầy Vương nằm dưới đất đến thở khụ khụ cũng không nổi nữa, Hoàng Bính Thành sờ cằm, nói:
- Được rồi, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ đánh chết mất.
Nghe mệnh lệnh của hắn, tám bang chúng này mới dừng tay.
Nhìn thấy mấy kẻ làm thuê của tiệm thuốc co ro trong góc, Hoàng Bính Thành cười lạnh nói:
- Giúp tên mập này băng bó đi, đừng để hắn chết, lát nữa quan phủ mà đến, có lẽ các ngươi đều biết nên nói thế nào.
Mấy người làm thuê vội vã gật đầu, với gan hai người bọn họ, có cho cũng không dám chủ động gây chuyện với người của Phi Ưng bang.
- Hinh Nhi, chúng ta về nhà.
Tô Tín bế Hinh Nhi lên, đeo chiếc vòng vào tay cô bé, trong lòng dâng lên một chút lo lắng.
Kiểu dáng và chất liệu chiếc vòng tay này nhìn có vẻ tốt, không giống thứ mà Tô gia có thể có được.
Nhưng ấn tượng thời thơ ấu của Tô Tín đối với cơ thể này sớm đã mờ nhạt, thậm chí còn không nhớ rõ bằng Hinh Nhi.
Hỏi Hinh Nhi hai câu, cô cũng nói không rõ ràng, thế là Tô Tín không hỏi nữa.
Đưa Hinh Nhi về nhà, sắp xếp người chăm sóc cho cô bé xong, Tô Tín cho người gọi Hoàng Bính Thành đến:
- Lão Hoàng, tập trung tất cả ông chủ các tiệm làm ăn trong Khoái Hoạt Lâm đến Tuy Nguyệt lâu cho ta để nghị sự.
Cậu còn một nhiệm vụ chính tuyến đó là phải kiếm được mười vạn lượng bạc trắng, số tiền này, phải moi được từ trong Khoái Hoạt Lâm này.
Có điều Tô Tín cậu không phải là Lưu Tam Đao, đương nhiên sẽ không đi vơ vét những ông chủ thương nhân đó, bởi như vậy chỉ là chuyện mổ gà lấy trứng mà thôi.
Hoàng Bính Thành nghe xong liền hiểu ngay.
Quan mới lên nhậm chức chắc chắn cần ra mắt, trước kia Lưu Tam Đao lên chức cũng nhận không ít tiền hiếu kính từ bọn họ.
Giờ lão đại là Tô Tín, bọn họ không chi ra chút ít, sau này còn muốn kiếm cơm ở Khoái Hoạt Lâm sao?
Nhìn thấy biểu cảm của Hoàng Bính Thành, Tô Tín liền biết hắn đang nghĩ gì, có điều cậu không giải thích, dù sao đến lúc đó hắn ta cũng hiểu rõ cả thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.