Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 75: Ta, chính là Phi Ưng Bang (1)




Phi Ưng Bang sau khi hoàn thành chỉnh hợp là có thể cho tồn tại như Tam Anh hội cũng phải kiêng kị, Tô Tín cũng chuẩn bị muốn ra tay.
Tất cả bang phái trong Thường Ninh phủ trừ Huyết Y Hội là tồn tại có thế lực khủng bố sau lưng, địa bàn đối với những bang phái khác mà nói là phi thường trọng yếu.
Cho nên Tô Tín trước tiên nhắm mục tiêu vào Thanh Trúc Bang.
Hiện tại Phi Ưng Bang mạnh hơn Thanh Trúc Bang quá nhiều, nếu chỉ cần đại chiến là có thể thắng ngay trận đầu.
Tô Tín lại không có lựa chọn khai chiến hiển nhiên như vậy, mà là định ra sách lược ăn dần từng bước.
Nếu khai chiến toàn diện, tuy có thể diệt Thanh Trúc Bang nhưng Tô Tín cũng không dễ chịu, bang chiến sẽ tạo thành tổn thất không nhỏ.
Huống hồ Tô Tín còn ý định lợi dụng Thanh Trúc Bang tiến hành rèn luyện thủ hạ dưới tay.
Phi Ưng Bang trải qua chỉnh đốn và cải cách và khuếch trương kêu gọi bang chúng gia nhập, bang chúng đã vượt qua một vạn hai ngàn người.
Những người này càng có tám ngàn người gia nhập chiến đường, thậm chí số lượng không kém gì nhân số bang chúng của Thanh Trúc Bang.
Đại bộ phận trong đó hoàn toàn không có kinh nghiệm chiến đấu, vừa vặn nhân cơ hội này chiến đấu đại quy mô để đệ tử bang phái quen bang chiến, bất kể thắng bại, vừa vặn tích lũy kinh nghiệm chiến đấu một chút.
Sách lược xơi tái từng bước như vậy diễn ra, Phi Ưng Bang cùng Thanh Trúc Bang mỗi ngày đều xảy ra ma sát vài lần, khai chiến mấy trận.
Bởi vì quy mô quá nhỏ nên Thanh Trúc Bang cũng không có làm việc gì khác, dù sao Phi Ưng Bang cũng không có khai chiến toàn diện với bọn họ, thậm chí trong một ít chiến đấu là bọn họ chiếm thượng phong đó.
Cho nên đối với những ma sát như vậy Thanh Trúc Bang đều mở một con mắt nhắm một con mắt, kỳ thật chính bọn họ cũng không muốn tử đấu với Phi Ưng Bang, đương nhiên đến cuối cùng đã làm bọn họ hối hận.
Loại sách lược xơi dần từng bước tự nhiên không cần Tô Tín quan tâm tới, thậm chí Lý Phôi cũng không có ra tay, toàn bộ giao cho chiến đường xử lý.
Tô Tín đẩy Lý Thanh lên vị trí đại đầu mục, có hắn và Lưu Thắng Minh lão làng trấn thủ, loại bang chiến quy mô nhỏ này không có vấn đề gì.
Trong lúc rảnh rỗi Tô Tín sau khi tu luyện xong lại đi tới trường tư thục đón Hinh Nhi tan học.
Trước kia Tô Tín đưa Hinh Nhi đến trường tư thục tại Vĩnh Lạc phường, về sau Vĩnh Lạc phường bị Thanh Trúc Bang chiếm nên hăn đưa Hinh NHi tới trường tư thục tại Kim Nguyệt phường.
Kim Nguyệt phường với tư cách là phường lớn nhất trong đông thập nhị phường, trường tư thục tại nơi này còn nhiều hơn Vĩnh Lạc phường nhiều.
Rãnh rỗi kêu gọi Hoàng Bỉnh Thành, Tô Tín một đường tiến về trường tư thục, hắn vừa tới cửa trường đã nhìn thấy một dám người vây quanh, không biết đang nhìn cái gì.
Tô Tín đẩy đám người ra, cảnh tượng trước mắt làm hắn giận dữ.
Là mấy tiểu hài tử đánh nhau ở trước cửa trường tư thục, vốn việc này là tiểu hài tử ầm ĩ với nhau, thường xuyên sẽ cãi nhau.
Trước mắt là một tên nam tử bốn tiểu nam hài vây công nữ hài nhỏ gầy, nữ hài này chính là Hinh Nhi.
Hinh Nhi đã học qua nội công và kiếm pháp của Tô Tín, dù sao nàng chỉ là tiểu hài tử bảy tuổi nên khí lực lớn bao nhiêu chứ?
Hơn nữa nàng không có kiếm bên người, chỉ có thể vung mạnh túi sách nhỏ ngăn cản, nàng bị bốn nam này đánh lui về phía sau.
Trong đó một tiểu nam hài thân thể mập mạp cười lạnh nói: “Xú nha đầu ngươi dám đánh ta, hôm nay ta sẽ giáo dục ngươi một chút, ta muốn ngươi biết ai là lão đại.
Hinh Nhi quật cường nhìn hắn, nói: “Ngươi mắng phụ mẫu ta, ta sẽ đánh ngươi!”
“Hàaa.... Ta còn mắng nữa, ngươi chính là dã hài tử không phụ mẫu, có bản lĩnh ngươi gọi phụ mẫu ma quỷ của ngươi đánh ta đi.”
Tiểu mập mạo hung hăng càn quấy cười lớn, lập tức làm đám người chung quanh cau mày.
Trường tư thục dạy học dạy làm người, tiểu mập mạp này đúng là quá không có giáo dưỡng.
Cho dù nghĩ như vậy cũng không có ai đi ra ngăn cản, bởi vì có bốn tên đại hán đứng sau tiểu mập mạp, chúng dùng ánh mắt hung ác nhìn chung quanh, người nào dám đứng ra xen vào việc người khác.
Bọn họ mặc kệ nhưng còn có người quản.
Hoàng Bỉnh Thành nhìn thấy muội muội như trân bảo của lão đại bị khi dễ, hắn làm gì?
Hắn lập tức tiến lên đẩy mấy tên tiểu tử kia ra, nổi giận mắng: “Mấy tên nam hài các ngươi ức hiếp nữ hài tử còn có xấu hổ hay không? Phụ mẫu các ngươi dạy các ngươi như vậy sao? Có tin hôm nay ta đánh các ngươi bờ mông nở hoa hay không, thay phụ mẫu các ngươi giáo huấn một trận!
Tiểu mập mạp cho dù đối mặt với người lớn như Hoàng Bỉnh Thành vẫn hung hăng càn quấy không nhỏ.
“Ngươi tính toán thơm vậy sao? Cũng xứng giáo huấn ta? Lưu thúc, nơi này có người khi dễ ta!”
Bốn tên tráng hán bên cạnh đẩy đám người đi tới, một người trong đó mặt mũi đầy khinh thường đẩy Hoàng Bỉnh Thành: “Tiểu nha đầu này là người nhà của ngươi? Cuối cùng cũng nhìn thấy chính chủ, nếu hôm nay nàng không xin lỗi thì không cần đi.
Tên tráng hán kia khí lực lượng, tuy Hoàng Bỉnh Thành cũng tu luyện qua nội công nhưng hắn bị Tô Tín ép ba ngày phải dùng hai ngày tu luyện qua loa, nhiều nhất xem như cường thân kiện thể, bị hắn đẩy lui về phía sau vài bước, thiếu chút nữa ngã nhào trên đất.
“Khốn kiếp!”
Hoàng Bỉnh Thành lúc này tức giận trong lòng.
Hoàng Bỉnh Thành hắn hiện tại chính là người quyền thế lớn nhất trong Phi Ưng Bang dưới trướng Tô Tín, tuy thân phận Lý Phôi không khác gì hắn nhưng Lý Phôi lại không quan tâm quyền thế.
Cho nên Hoàng Bỉnh Thành hiện tại chính là nhân vật tâm phúc chạm tay có thể bỏng trong Phi Ưng Bang, ai gặp hắn mà không cung kính kêu một tiếng Hoàng gia?
Hiện tại hắn suýt nữa bị tiểu lâu la đẩy té ngã, hắn suýt nữa tứ nổ phổi, lập tức muốn xông lên dốc sức liều mạng nhưng còn chưa tiến lên đã bị Tô Tín cản lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.