Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 295: Ngươi nói ai hồ đồ? (1)




Lâm Thịnh vừa vào đã dùng sát chiêu, hiển nhiên hắn đã hận Lâm Thành tới cực điểm.
Trong mắt mọi người mang theo không đành lòng nhưng không có người đi lên ngăn cản.
Bọn họ đều biết tình cảnh mẫu tử Lâm Thanh tại Lâm gia, nhưng đây là chuyện nhà của người ta, người ngoài như bọn họ làm sao quản? Làm như vậy còn chọc Niếp Viễn mất hứng.
Trên lôi đài lúc này, đối mặt sát chiêu của Lâm Thịnh, Lâm Thanh giống như bị dọa sợ không nhúc nhích.
Đợi đến lúc trường kiếm Lâm Thịnh đã đâm từ trên cao xuống hắn mới xuất kiếm đó đỡ, kiếm của Lâm Thịnh bị gạt sang một bên.
Lâm Thanh hiện tại chưa tới Hậu Thiên sơ kỳ, nửa năm qua Tô Tín không dạy nội công cho hắn, chỉ dạy hắn phương thức lý giải võ công, cho nên suốt nửa năm qua thực lực Lâm Thanh chỉ đả thông hai mươi khiếu huyệt mà thôi.
Một kiếm của Lâm Thịnh vừa rồi có lực lượng lớn hơn hắn nhưng Lâm Thanh miễn cưỡng đẫy kiếm này ra, sau đó lập tức xuất một chiêu kiếm pháp Lâm gia đâm thẳng vào Lâm Thịnh.
Lâm Thịnh sững sờ, hắn không nghĩ tới Lâm Thanh lại có thể ngăn một kiếm của hắn.
Lâm Thịnh cũng không có để ý, tùy ý muốn ngăn một kiếm của Lâm Thanh nhưng không nghĩ tới kiếm của Lâm Thanh lại biến chiêu, cũng là một chiêu kiếm pháp nhập môn Lâm gia ‘ Liễu Tùy Phong ’.
Chiêu kiếm pháp này ý cảnh mau lẹ nhẹ nhàng, trong nháy mắt đánh ra vài kiếm công vào mấy khiếu huyệt trí mạng.
Kiếm của Lâm Thanh lại công ba đường bên dưới Lâm Thịnh, lúc này Lâm Thịnh có chút không biết làm sao, luống cuống tay chân mới ngăn cản được mấy chiêu.
Kế tiếp kiếm pháp của Lâm Thanh quả thật không thể tìm ra, biểu hiện đều là dùng kiếm pháp tổ truyền Lâm gia nhưng sử dụng không cùng cấp bậc.
Mỗi một kiếm đều tùy tâm sở dục, tuy thực lực Lâm Thịnh cao hơn Lâm Thành nhưng hắn căn bản bị dẫn vào thế cục theo ý của lâm Thành.
Người ngoài nhìn ra Lâm Thịnh đã rơi vào thế cục do Lâm Thanh bày ra, Lâm Thanh muốn chạy đi nhưng không được.
Sức mặt Lâm Vạn Thành tái nhợt, hiện tại Lâm Thanh sử dụng kiếm pháp đều lão sư dạy cho hắn.
Cuối cùng Lâm Thanh biến chiêu, trực tiếp đánh rơi kiếm trong tay Lâm Thịnh, hiện tại Lâm Thịnh sững sờ, toàn trường lúc này xôn xao.
Kết quả luận võ hoàn toàn khác với dự tính ban đầu, trước đó mọi người cho rằng người thắng lôi đài lần này chỉ có thể là Lâm Thịnh cháu ngoại do Niếp Viễn tỉ mỉ bồi dưỡng hoặc thiên tài Lý gia.
Nhưng hiện tại một tiểu tử tùy tiện nhảy ra lại đánh bại Lâm Thịnh, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Niếp Viễn ngồi trên đài cao, chén trà trong tay hắn rơi xuống đất, hắn lạnh lùng nói: “Lâm Vạn Thành! Đây là đệ tử Lâm gia của ngươi sao? Hắn dùng là kiếm pháp gì? Đây là kiếm pháp Lâm gia sao?”
Niếp Viễn không có nhi tử, hắn chỉ có cháu ngoại Lâm Thịnh, hắn quả thực đối đãi như cháu trai của mình.
Hắn từ bên ngoài đạt được một viên đan dược, hắn đều không nỡ ăn muốn cho Lâm Thịnh, nhưng kết quả hôm nay lại bại trong tay Lâm Thanh phế nhân một cách khó hiểu như vậy, hắn làm sao nhịn được cơn tức này?
Phải biết rằng trơớc khi luận võ hắn âm thầm tranh đấu gay gắt với Lý Hạc Thanh, muốn xem nhà ai bồi dưỡng đệ tử mạnh hơn, kết quả người ta còn chưa lên lôi đài thì cháu trai của mình đã bại rồi.
Con mình thua, Lâm Vạn Thành cũng rất biệt khuất, hắn lạnh lùng nói: “Lâm Thanh! Rốt cuộc ngươi dùng kiếm pháp gì? Đây là kiếm pháp tổ truyền Lâm gia sao? Ngươi dùng kiếm pháp người khác dánh bại kiếm pháp Lâm gia, quả thực chính là khi sư diệt tổ!”
Các võ giả Lăng Châu phủ khác đều bĩu môi, Lâm Vạn Thành quả nhiên không có nhân phẩm như trong lời đồn.
Khi dễ cô nhi quả mẫu mà thôi, hiện tại còn chụp mũ bậy bạ.
Dùng kiếm pháp người khác đánh bại kiếm pháp tổ truyền là khi sư diệt tổ? Nếu như nhà ai tuân theo gia huẩn cổ hủ này, chỉ sợ gia tộc đó cách bị diệt không xa.
Lâm Thanh ngẩng lên đầu nói: “Ta dùng chính là kiếm pháp Lâm gia, chỉ có điều lão sư đã dạy ta, võ đạo tùy tâm mà không câu nệ chiêu thức, da cốt đều là biểu tượng, chỉ có võ đạo chân ý mới là hồn.”
Lời này làm mọi người nơi đây sững sờ, những võ giả Hậu Thiên cũng bỏ đi, nhưng Lý Hạc Thanh các võ giả Tiên Thiên lại rất có cảm thụ.
Tuy bọn họ không có lĩnh ngộ võ đạo chân ý nhưng bọn họ thân là võ giả Tiên Thiên, cũng đi lưu lạc giang hồ rồi, biết rõ võ đạo chân ý là cái gì.
Nhưng hiện tại võ đạo chân ý lại bị một đứa bé mười tuổi nói ra làm bọn họ có cảm giác không ổn, rốt cuộc lão sư của tiểu tử này là ai? Võ giả tán tu có ai nói ra những lời trực chỉ bản tâm như vậy?
Lâm Vạn Thành không nghĩ tới Lâm Thanh lại dám phản bác, lúc này hắn lạnh lùng nói: “Không biết là kẻ hồ đồ nào dám nói xàm nói bậy, rốt cuộc ngươi có đặt gia quy vào trong mắt hay không? Đã như vậy ta phế tu vi của ngươi sau đó gia quy xử trí.”
Lâm Thanh biểu hiện quật cường nhưng giấu hoảng sợ.
Tuy hắn tuổi nhỏ nhưng cũng biết phế bỏ võ công có ý nghĩa gì với hắn.
Các nhân sĩ võ lâm khác tại Lăng Châu phủ đều im lặng, đây là việc nhà của Lâm gia, bọn họ có lòng đồng tình cũng không nên quản ah.
Thời điểm Lâm Vạn Thành muốn ra tay liền có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Ngươi nói ta dạy võ công hồ đồ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.