Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 290: Lộ tuyến võ đạo (2)




Sau khi Lâm Vạn trạch chết, mẫu tử Phương Xảo Hoa được an trí tại nơi hẻo lánh nhất Lâm phủ, tuy cũng có mấy gian phòng nhỏ nhưng không thể so sánh với trước kia.
Nội tâm Phương Xảo Hoa vẫn có vài phần cảnh giác với Tô Tín, dù sao có chuyện của Lâm Vạn Thành lúc trước, nàng vẫn ôm thái độ cảnh giác với bất cứ nam tử xa lạ, cho nên cũng an bài Tô Tín ở nơi cách xa mẫu tử bọn họ.
Nhưng thật tình không biết Tô Tín hứng thú với nàng còn không lớn bằng với Lâm Thanh.
Lúc này tại đại trạch trung tâm Lâm gia, Lâm Vạn Thành và lão bà Niếp Hàn Mai của hắn đang nghe hạ nhân báo cáo.
Niếp Hàn Mai lạnh lùng mắng to: “Tiện nhân kia còn không biết tốt xấu, nàng còn muốn tìm lão sư cho con mình? Hôm nay ta sẽ triệt để đuổi bọn chúng ra khỏi Lâm phủ.”
Lâm Vạn trạch vội vàng an ủi: “Phu nhân ngươi trước bớt giận, nữ nhân kia chỉ mời được một tên võ giả Hậu Thiên sơ kỳ mà thôi, hắn đi dạy Lâm Thanh thì có gì lớn chứ?”
Niếp Hàn Mai lạnh lùng nhìn hắn và nói: “Ngươi đang nói chuyện giúp nữ nhân kia, chẳng lẽ ngươi còn có ý gì với nữ nhân kia hay sao?”
Lâm Vạn Thành vội vàng thề thốt: “Đương nhiên không có khả năng! Tiện nhân kia làm thanh danh ta thối khắp Lăng Châu phủ, ta làm sao có thế che chở tiện nhân đó chứ?”
“Nhưng ngươi cũng biết nền móng Lâm gia chúng ta, Lâm Thanh nói như thế nào cũng là huyết mạch Lâm gia, nếu ta dám bức mẫu tử bọn họ đi, ngươi cũng biết gia chủ như ta cũng không may.”
Niếp Hàn Mai khinh thường bỉu môi nói: “Ngươi nói gia chủ cái gì chứ, Lâm gia các ngươi ngây ngốc tại Lăng Châu phủ vài chục năm nhưng không có gặp ai như gia tộc các ngươi..”
Lâm Vạn Thành cười làm lành nói: “Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất ah, ngươi yên tâm, hiện tại ta làm Lâm gia chủ, tương lai cũng chỉ có nhi tử của ta làm gia chủ, Lâm Thanh muốn học võ thì cho võ giả Hậu Thiên dạy đi, có sóng gió gì chứ.”
Lâm gia có thể dừng chân tại Lăng Châu phủ cũng dựa vào chủ gia hậu thuẫn, hiện tại phải nhờ vào lão bà Niếp Hàn Mai, cho nên Lâm Vạn Thành phải mềm giọng khuyên bảo Niếp Hàn Mai, cuối cùng hống nàng vui vẻ không đuổi mẫu tử Lâm Thanh ra khỏi Lăng Châu phủ.
Dù sao Lâm Vạn Thành xem ra mẫu tử kia không đáng lo, nếu bởi vì chút chuyện nhỏ mà trừng phạt nàng thì được không bù mất.
Nhất mạch bọn họ rời khỏi Lâm gia chủ gia hơn mười năm, nhưng ngay cả như vậy hắn vẫn không quên được gia quy sâm nghiêm của chủ gia..
Tô Tín được dàn xếp trong Lâm gia liền bắt đầu dạy bảo Lâm Thanh.
Đối với võ đạo trụ cột hắn có rất nhiều thứ cần xác minh thoáng một phát, dù sao hắn chỗ có võ công, đều không có trực tiếp đi học tập, mà là hệ thống trực tiếp đưa tặng 5% độ thuần thục.
Lâm Thanh vừa mới mười tuổi, cũng đến tuổi học tập võ đạo, Tô Tín cũng xem hắn như vật thí nghiệm xác minh một ít phỏng đoán của mình.
“Ngươi có học qua võ đạo trụ cột?”
Tô Tín hỏi.
Lâm Thanh trung thực đáp: ““Chỉ học qua nội công sơ cấp gia truyền, đả thông một khiếu huyệt, còn có kiếm pháp gia truyền.”
“Vậy ngươi thi triển ra cho ta xem.”
Lâm Thanh gật gật đầu, hắn cầm lấy kiếm và bắt đầu múa may đâu ra a, xem rất không tồi.
Tô Tín chỉ nhìn một hồi liền lắc đầu, bộ kiếm pháp này không cao minh nhưng bị Lâm Thanh thi triển đông cứng như thế quả thực không khác gì tập thể dục.
“Được rồi, dừng lại!”
Tô Tín bảo ngừng, cau mày nói: “Ai dạy ngươi phương thức dùng kiếm như vậy?”
“Phụ thân ta.”
Tô Tín nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi cũng đừng có luyện thêm bộ kiếm pháp đó nữa.”
Lâm Thanh sững sờ nói: “Vậy ta luyện cái gì, sư phụ ngươi muốn dạy ta kiếm pháp mới sao?”
Tô Tín lắc lắc đầu nói: “Không, ta muốn dạy ngươi phương thức dùng kiếm.”
“Phương thức dùng kiếm?”
Tô Tín cầm lấy kiếm gỗ của Lâm Thanh, hắn bắt đầu dùng kiếm pháp Lâm Thanh vừa dùng nhưng cảm giác khi thi triển khác nhau hoàn toàn.
Lâm Thanh hơi ngơ ngác sờ sờ đầu, hắn không rõ lão sư dùng bộ kiếm pháp kia có phải kiếm pháp gia truyền hay không?
Tô Tín thu kiếm, chỉa chỉa vào ngực Lâm Thanh và nói: “Võ công là chết, người là sống, một thức này kiếm pháp yêu cầu giơ lên thì tại sao lại đâm xuống? Trong chém giết sinh tử, địch nhân cũng không chiến đấu theo yêu cầu của ngươi.”
“Cho nên ngươi phải nhớ kỹ, khi đối chiến với người khác, động là tâm, biến là chiêu, tùy tâm sở dục, dẫn đối phương theo tiết tấu của ngươi mới thật sự là võ đạo của ngươi.”
Tô Tín hướng dẫn Lâm Thanh cũng đang đối chiếu với võ học của bản thân mình.
Sở học của hắn pha tạp, kiếm pháp, quyền pháp, chưởng pháp, chỉ pháp và công pháp luyện thể, đoán chừng trên giang hồ không tìm ra bao nhiêu người có sở học tạp như hắn.
Bởi vì biết nhiều môn không bằng tinh một môn, đây là thưởng thức, ngay cả tiểu hài tử cũng biết câu này.
Nhưng Tô Tín có hệ thống, trừ phi hắn có vô hạn điểm giá trị phản phái có thể mua sắm một loại vũ kỹ tạo thành hệ thống tu luyện thống nhất, nếu không vẫn còn rút thưởng thì không cần nói tu luyện theo một hệ thống gì đó.
Nếu là vũ kỹ rác rưởi cũng bỏ đi, nhưng nếu như đẳng cấp đủ cao, cho dù không hợp với lộ tuyến của Tô Tín hiện tại thì hắn vẫn kiên trì tu luyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.