Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 197: Đồ Sát (1)




Gia hỏa xui xẻo bị Tô Tín bắt sống chính là Quỷ Hồ một mắt.
Đáng tiếc hắn cẩn thận vài chục năm, lần này vốn tưởng rằng đi theo mọi người cùng hành động không có gì phải sợ, hắn không nghĩ tới đây chính là sai lầm lớn nhất.
“Nói đi, rốt cuộc là ai phái các ngươi tới, ta không tin tưởng đám đạo phỉ trà trộn trong rừng rậm Tương Nam mười mấy năm lại là một đám không có đầu óc như thế.”
Tô Tín lãnh đạm hỏi một câu.
Quỷ Hồ biết rõ mình bây giờ rơi vào trong tay người ta, trên cơ bản cũng chỉ có thể mặc người ta chém giết, hắn xem như cơ linh nên lập tức nói tất cả những gì mình biết.
Nghe được Quỷ Hồ nói bọn họ được Yến Thịnh Hằng tiêu tốn số tiền lớn mời tới, sắc mặt Yến Khuynh Tuyết tái nhợt.
Mặc dù nàng biết mấy ca ca và đệ đệ từ nhỏ tới lớn không có hảo cảm gì với nàng nhưng lại không nghĩ tới bọn họ có thể làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.
Tô Tín thở dài một hơi, những người khác cũng giống như vậy, đều không nói gì.
Loại chuyện này không thể nào khuyên, chỉ có thể dựa vào Yến Khuynh Tuyết tự mình vượt qua mà thôi.
Gà nhà bôi mặt đá nhau, khi biết huynh trưởng cùng huyết mạch muốn lấy mạng của mình, i với Yến Khuynh Tuyết mà nói là đả kích không nhỏ.
Nha hoàn Lục Ly bận tâm nên kéo tay áo của nàng, Yến Khuynh Tuyết miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Yên tâm đi, ta không sao.”
Nói xong Yến Khuynh Tuyết lại nhìn sang Tô Tín.
“Mạnh công tử, hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ?”
Tô Tín trầm giọng nói: “Chuyện này chưa xong đâu, Yến Thịnh Hằng dám bỏ tiền mời đám người Lão Đao Bả Tử đối phó chúng ta, ai biết phía sau hắn còn có thủ đoạn nào khác hay không.”
“Lộ trình quay về của chúng ta chưa tới một phần mười, vì phòng ngừa vạn nhất, ta chuẩn bị cho đam đạo phỉ này biết thế nào là lợi hại, thuận tiện nói cho bọn chúng biết một chút, năm triệu lượng bạc mặc dù nhiều nhưng muốn cầm phải suy nghĩ bản thân mình có mạng hưởng dụng hay không!”
Lương bá kinh ngạc: “Ý của Mạnh công tử là?”
Tô Tín thản nhiên nói: “Ta khẳng định đám người Lão Đao Bả Tử không có khả năng xuất động toàn bộ sào huyệt của mình, trong sơn trại của bọn chúng chắc chắn còn có người lưu thủ.”
“Ta muốn đi tới sào huyệt của bọn chúng, cũng đánh đòn cảnh cáo với đạo phỉ khác, thuận tiện thay trời hành đạo.”
“Nhưng sơn trại của đạo phỉ che giấu trong rừng sâu, ẩn núp cực kỳ bí mật, cho dù triều đình phái đại quân tới càn quét cũng không tìm thấy bọn chúng.”
Tô Tín đá đá Quỷ Hồ dưới chân: “Có người biết đường, ta cần gì phải tìm?”
“Quỷ Hồ đại đương gia, không biết ngươi có nguyện ý làm dẫn đường cho ta hay không?”
Tô Tín nhàn nhạt hỏi nhưng ánh mắt nhìn Quỷ Hồ không khác gì nhìn người chết, Quỷ Hồ run rẩy.
“Nếu như ta nguyện ý dẫn đường, Mạnh công tử có thể tha ta một mạng hay không?”
Quỷ Hồ cẩn thận hỏi thăm.
“Không có vấn đề, chỉ có thể là mạng của ngươi, trong bảy sơn trại tham gia vào, kể cả sơn trại của ngươi cũng phải bị tiêu diệt.”
Quỷ Hồ liên tục gật đầu nói: “Không có vấn đề, ta nguyện ý dẫn đường.”
Bởi vì cái gọi là đạo hữu chết bần đạo không chết, chỉ cần Tô Tín đáp ứng tha hắn một lần, cho dù bảo hắn bán đứng người trong sơn trại của mình cũng không có gì.
“Rất tốt, ta sẽ mang theo hắn đi tới mấy sơn trại kia, các ngươi ở chỗ này chờ ta là tốt rồi.”
Hồng Liệt Đào nói: “Mạnh công tử, nếu không ta đi cùng ngươi một chuyến.”
Tô Tín lắc đầu: “Không cần, một mình ta là được rồi, dù sao nơi này là rừng rậm Tương Nam, ai biết Yến Thịnh Hằng trừ bảy sơn trại này còn có an bài thủ đoạn nào khác hay không. Các ngươi lưu lại sơn trại bảo vệ là tốt rồi.”
Nghĩ đến Tô Tín có sức chiến đấu vô địch cùng giai, tất cả mọi người gật gật đầu, không ai muốn đi cùng hắn.
Những đạo phỉ lưu lại thủ sơn trại chỉ là một hai tên võ giả Tiên Thiên và hơn mười tên võ giả Hậu Thiên, những người này không thể tạo thành tổn thương lên Tô Tín.
Huống hồ Tô Tín chỉ đi tới từng sơn trại chứ không phải xông vào cả bảy sơn trại một lúc.
Mang theo Quỷ Hồ, Tô Tín được Quỷ Hồ chỉ dẫn đi tới đi lui trong rừng rậm, cuối cùng đi vào cửa hang động đá.
Quỷ Hồ vội vàng nói: “Nơi này là sơn trại của Lão Đao Bả Tử.”
Tô Tín kinh ngạc nói: “Thủ hạ Lão Đao Bả Tử nhiều người như vậy có thể ngây ngốc trong sơn động sao?”
“Mạnh công tử ngươi đừng nhìn sơn động này nhỏ, bên trong chính là một sơn cốc, sơn cốc bốn phía không lọt gió, cũng chỉ có con đường ra vào là sơn động này, có thể nói là dễ thủ khó công.”
Tô Tín lúc này cười lạnh, cái gì dễ thủ khó công, nếu gặp phải địch nhân thực lực mạnh hơn ngươi nhiều lần, nơi này cũng bị người ta phá hủy dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.