Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 193: Cướp giết (1)




Thế lực đạo phỉ ẩn nấp trong rừng rậm Tương Nam không một trăm cũng tám mươi, trong đó chỉ có hơn mười có võ giả Tiên Thiên, lần này Lão Đao Bả Tử gọi mọi người tới chính là thế lực mạnh nhất trong đó, dưới tay hắn có sáu tên võ giả Tiên Thiên.
Lần này cướp giết đám người Yến Khuynh Tuyết chính là Yến Thịnh Hằng tìm người liên hệ Lão Đao Bả Tử, hắn tiếp theo liên hệ với sáu đội ngũ khác
Lão Đao Bả Tử ân cần như vậy, đương nhiên không phải là vì năm triệu lượng bạc, thật ra hắn muốn tẩy trắng.
Những đạo phỉ phá núi lập trại trong rừng rậm Tương Nam như bọn họ đại bộ phận đều xuất thân tán tu, có người đắc tội thế lực võ lâm bản địa nên phải chạy tới rừng rậm Tương Nam kiếm ăn.
Đừng nhìn bọn họ biểu hiện uy phong lẫm lẫm, nhưng kỳ thật mỗi một bước đi đều phải cẩn thận, sợ không cẩn thận sẽ bị người ta tiêu diệt.
Hơn nữa loại chuyện này xảy ra với tỷ lệ không nhỏ, ai biết trong thương đội nào đó có cường giả đi theo thì sao? Cho nên mỗi lần động thủ đều phải phái người theo dõi thương đội vài ngày, xác nhận chi tiết của đối phương mới động thủ.
Ngay cả như vậy bọn họ cũng nhìn lầm không ít, hơn nữa một ngày nào đó có đệ tử đại phái Trung Nguyên có suy nghĩ thay trời hành động, thuận tiện tiêu diệt sơn trại bọn họ.
Lão Đao Bả Tử đã chịu đủ cuộc sống ăn bữa nay lo bữa mai.
Những năm gần đây hắn đánh cướp các loại tài nguyên tu luyện và đột phá tới Linh Khiếu Cảnh, còn muốn tu hành lên cao hơn nhưng tư chất có hạn, cho nên Lão Đao Bả Tử muốn tẩy trắng rời đi, đổi thân phận mới tái xuất giang hồ.
Những người làm đạo phỉ như bọn họ dều che lấp thân phận, đại bộ phận dùng đều dùng tên giả, Lão Đao Bả Tử cũng là như thế.
Cho nên hắn không lo lắng sau khi đổi thân phận sẽ bị người ta phát hiện, huống hồ sau khi tẩy trắng hắn sẽ đi tới thành Thương Sơn!
Hắn đã liên lạc với Yến Thịnh Hằng, chỉ cần cướp giết đám người Yến Khuynh Tuyết thì hắn có thể tẩy trắng, đổi thân phận đi vào thành Thương Sơn gia nhập vào thế lực Yến Thịnh Hằng, từ nay về sau thủ lĩnh đạo phỉ Lão Đao Bả Tử trong rừng rậm Tương Nam không còn quan hệ gì tới hắn.
Về phần thành Thương Sơn trả thù, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người gánh tội thay, chuyện này liên quan gì tới hắn?
Cho nên đối mặt mọi người nghi vấn, Lão Đao Bả Tử sẽ cực lực giải thích.
“Các ngươi quá lo lắng, rốt cuộc là ai tìm chúng ta ra tay, các ngươi biết không? Chính là cửu nhi tử của thành chủ thành Thương Sơn Yến Hoàng Cửu, Yến Thịnh Hằng!”
Lão Đao Bả Tử vẻ mặt thần bí nói: “Trong đó liên quan tới tranh đấu trong thành Thương Sơn, ta cũng có chút không rõ, nhưng đó là người nhà thành Thương Sơn chém giết nhau, chúng ta chỉ là người nhận tiền tài làm việc thay người khác, cho dù bọn họ muốn trả thù cũng không thể tính lên đầu chúng ta.”
Trong bảy thế lực đạo phỉ, một võ giả trung niên dáng người cao gầy có một con mắt lên tiếng: “Bởi vì như thế chúng ta mới lo lắng, những người chúng ta không dám lộ ra ngoài sáng, vạn nhất cuối cùng giết người lại bị người ta đẩy ra gánh trách nhiệm, chết như vậy quá oan uổng.”
Võ giả trung niên một mắt này tên là Quỷ Hồ, nghe nói lúc trước đắc tội võ giả Nguyên Thần Cảnh nên bị kiếm khí lấy một mắt, dựa vào giả chết mới thoát được một kiếp.
Cho nên từ đó về sau Quỷ Hồ làm việc vô cùng cẩn thận, sơn trại của hắn cũng sừng sững trong rừng rậm Tương Nam hơn mười năm không ngã.
Lão Đao Bả Tử cười ha ha nói: “Quỷ Hồ lão đệ, ngươi lo ngại, Lão Đao Bả Tử ta cũng không phải kẻ ngu dốt, đương nhiên phòng bị chiêu qua sông đoạn cầu của bọn chúng.”
Nói xong Lão Đao Bả Tử móc một phong thư trong ngực ra, nói: “Đây chính là thư Yến Thịnh Hằng liên lạc với ta, vạn nhất bọn chúng muốn qua sông đoạn cầu, ta sẽ tung phong thư này ra ngoài, như vậy võ lâm Tương Nam sẽ nhìn ra Yến Thịnh Hằng có đức hạnh gì.”
“Yến Thịnh Hằng hắn không giống chúng ta, nếu như để cho người ngoài biết hắn ngày thường hào sảng, giao du rộng lớn chính là kẻ bỏ tiền ra mua mạng muội muội của mình, thanh danh của hắn thối cả đời.”
“Đến lúc đó đừng nói hắn không thể làm thành chủ thành Thương Sơn, cho dù là Yến gia cũng không lưu hắn.”
Nhìn thấy Lão Đao Bả Tử xuất ra chứng cớ có sức thuyết phục như vậy, mọi người lập tức yên tâm.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới Lão Đao Bả Tử căn bản sẽ không đứng chung với bọn họ, cái gọi là thư chỉ là giả dối mà thôi.
Lão Đao Bả Tử lúc này mỉm cười vui vẻ, hắn nói: “Vậy thì tốt, hành động lần này tốt nhất nên mang theo nhiều nhân thủ một chútdù sao đối phương có một cường giả Nhân Bảng tọa trấn, chúng ta cũng không thể phớt lờ.”
Mọi người gật gật đầu, cho dù Lão Đao Bả Tử không nói thì bọn họ cũng biết cường giả Nhân Bảng có thể một địch mười trong cùng giai, việc này không phải khoa trương, không mang theo nhiều người thì bọn họ không có tự tin.
Tốc độ của đám người Lão Đao Bả Tử cũng không có nhanh như vậy, mỗi sơn trại đều cần tập kết nhân thủ, cũng phải xác định xem ai là người xuất chiến, dù sao bọn họ không có khả năng xuất động toàn bộ nhân thủ, cũng nên lưu lại mấy người giữ nhà mới được.
Cuối cùng dùng thời gian ba ngày tập kết, bảy sơn trại xuất động hai mơi võ giả Tiên Thiên, có hơn một ngàn võ giả Hậu Thiên, bọn họ tin tưởng cho dù đối phương là cường giả Nhân Bảng, chỉ dựa vào nhân số cũng có thể giết đối phương.
Lúc này trong rừng rậm, đám người Tô Tín đang gian nan kéo đoàn xe về phía trước.
Con đường trong rừng rậm Tương Nam gập ghềnh không chịu nổi, hơn nữa pâần lớn là đường núi.
Lúc đến hậu bởi vì đều là xe trống vẫn còn tương đối tạm biệt một ít, nhưng hiện tại bọn hắn mang đại lượng hàng hóa trở về, này tốc độ đi tới lập tức đã bị kéo chậm gấp đôi.
Chính vào lúc này Tô Tín đang đi đầu tiên lại có cảm giác không đúng.
Rửng rậm Tương Nam bình thường sẽ có dã thú gào thét, chim tước kêu to không dứt bên tai, nhưng nhưng bây giờ không nghe được âm thanh nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.