Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 19: Đại sự cận kề




Tô Tín và Lý Hoại mang đầu người trở về Khoái Hoạt Lâm, Lý Thanh bọn họ sớm đã đứng ngóng ở đó.
Tô Tín vốn muốn sắp xếp cho bọn họ chi viện rút lui nhưng Tô Tín và Lý Hoại ra tay nhanh gọn, đã lấy được đầu của Đới Xung và Trương Hồng trước khi người ngựa của Thanh Trúc bang đến.
- Lão đại, hai người không sao chứ? Lý Thanh vội hỏi.
- Ngươi nhìn chúng ta giống bộ dạng xảy ra chuyện lắm sao? Đây là đầu Đới Xung và Trương Hồng, cầm cho chắc.
Tô Tín ném cái bọc đựng đầu người qua cho Lý Thanh.
Tiểu tử này xem như cũng biết điều, vừa gặp liền hỏi an nguy của lão đại, chứ không phải hỏi có thích sát được thành công hay không, năng lực phân biệt này cũng không tồi.
Lý Thanh run rẩy đón lấy chiếc bọc, sự kinh hãi trong lòng đã lên đến tột đỉnh.
Kỳ thực đối với chuyện Tô Tín đi thích sát, bản thân hắn cũng chẳng tin được là có thể được thành công.
Lúc đó hắn đứng ra, chỉ vì sự oán hận trong lòng khó nguôi ngoai mà thôi, không cam tâm việc mạng sống huynh đệ mình chỉ đáng giá mười lượng bạc.
Mà khi Tô Tín nói sẽ báo thù cho Trần Tam, Lý Thanh liền thề trong lòng mình, dù chuyện này có thành công hay không, cái mạng này của hắn cũng sẽ là của Tô Tín!
Không ngờ giờ đây, Tô Tín thế mà đã mang được đầu Đới Xung và Trương Hồng trở về.
- Tam nhi, đệ đã có thể nhắm mắt rồi, chúng ta đã tìm được một lão đại tốt!
Lý Thanh cầm đầu người lặng lẽ theo sau Tô Tín, khóe mắt đỏ lên.
Trong Khoái Hoạt Lâm lúc này, Hoàng Bính Thành đang không ngừng đi tới đi lui trong đại sảnh đường viện, khiến người khác hoa cả mắt.
Theo một người lão đại như vậy tuy rằng rất oai phong, muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền.
Nhưng sự dũng cảm của người lão đại này cũng chẳng phải hạng bình thường.
Giờ mỗi ngày Hoàng Bính Thành đã quen với tâm trạng nơm nớp lo sợ, đặc biệt là lần này, một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Khoái Hoạt Lâm nhỏ bé này sẽ bị sụp đổ ngay.
Lý Cương lạnh lùng nhìn mọi người đang lo lắng trong đường viện, lần thích sát này dù thành công hay không, Tô Tín cũng đều khó thoát cái chết, đến lúc đó xem xem bọn họ thu dọn tàn cục thế nào!
- Lão đại bọn họ trở về rồi! Một bang chúng hét lớn chạy vào báo tin.
Hoàng Bính Thành liền dừng lại rồi vội chạy ra đón Tô Tín vào trong.
- Lão đại, chuyện sao rồi? Hoàng Bính Thành vội hỏi.
Lý Thanh liền đặt chiếc bọc đựng đầu người lên bàn rồi mở ra, mọi người ở đó bỗng hít vào khó nhọc.
Đại đầu mục Đới Xung của Thanh Trúc bang là nhân vật cùng cấp bậc với Hổ tam gia, thường ngày ra ngoài luôn oai phong lẫm liệt, bọn họ đều từng thấy qua.
Thế mà giờ đây người này thực sự đã bị Tô Tín chặt lấy đầu, đặt trước mặt bọn họ.
- Hắn đã thành công! Thực sự đã giết được Đới Xung rồi! Vậy chẳng phải có thể nói thực lực hắn có thể sánh ngang với Hổ tam gia rồi sao?
Lý Cương kinh hãi đến mức không thốt ra được lời nào.
Hắn đoán Tô Tín có thể sẽ chết ở đó, cũng có thể may mắn chạy thoát nhưng hắn chẳng thể ngờ rằng, Tô Tín lại có thể thành công!
Lý Cương mềm nhũn người ngồi vào ghế, không nói lời nào.
Chuyện xảy ra đến nước này, đã không còn nằm trong dự đoán của hắn được nữa.
Giờ hắn chỉ hy vọng bên trên Phi Ưng bang không truy xét chuyện này, làm liên lụy đến hắn là may rồi.
Nghĩ đến đây, Lý Cương hung tợn trừng Lý Hoại một cái, đều tại tên điên này cả!
Lúc còn là thuộc hạ của Hổ tam gia, Lý Cương cũng biết thần kinh tên Lý Hoại này hơi bất thường, khát máu hiếu chiến, thường không màng đến đại cục.
Nhưng không ngờ hắn lại điên đến mức này, bỏ qua mật lệnh của Hổ tam gia, cùng Tô Tín đi thích sát Đới Xung.
- Đi tìm một ít vôi xử lý đầu người này rồi bọc lại, những người khác giải tán hết đi.
Hoàng Bính Thành nói nhỏ:
- Vậy Lý Cương thì sao? Có cần phái người tiếp tục trông chừng hắn nữa không?
Tô Tín lắc đầu, trên mặt tỏ vẻ cười tựa không cười:
- Không cần thiết, hắn muốn đi báo tin cứ thì để hắn đi đi, hơn nữa dù hắn không nói, bên trên Phi Ưng bang chắc chắn cũng sẽ biết thôi.
Lúc giết Đới Xung, Tô Tín và Lý Hoại không hề bịt mặt.
Tuy ở Phi Ưng bang bọn họ đều thuộc hàng vô danh tiểu tốt nhưng chỉ cần bắt tay điều tra, sẽ có thể tra ra ngay, đoán chừng không đến nửa canh giờ, chuyện này sẽ truyền khắp Thường Ninh phủ thôi.
- Vậy giờ phải làm gì? Hoàng Bính Thành hỏi.
- Đi ngủ.
- Ngủ sao? Hoàng Bính Thành liền sững sờ.
Tô Tín nói một cách hiển nhiên:
- Giết người mất sức lắm, đương nhiên cần nghỉ ngơi một chút chứ. Vừa hay có thể để cho bên trên Phi Ưng bang chút thời gian để họ suy nghĩ cách xử lý chúng ta, có lẽ đợi đến ngày mai sẽ có người chủ động đến tìm chúng ta thôi.
Nghe Tô Tín nói xong, Hoàng Bính Thành chẳng có tâm tình mà đi ngủ nổi, ngược lại còn lo lắng hơn.
Đúng như lời mà Lý sư gia từng nói với họ, giờ không phải lúc Phi Ưng bang tiến hành đại chiến lần nữa với Thanh Trúc bang.
Thực lực hai bang tương đương nhau, dù có khai chiến cũng chỉ hao của tốn người mà thôi, chẳng kiếm được chút lợi nào.
Nhưng giờ Tô Tín thích sát Đới Xung phá hoại sự cân bằng giữa hai bang phái, Hoàng Bính Thành có thể tưởng tượng được người của Thanh Trúc bang sẽ phẫn nộ đến nhường nào.
Đến lúc hai bang đại chiến, thủ phạm gây ra họa này là Tô Tín, kết cục của bọn họ nghĩ cũng có thể biết được.
Hoàng Bính Thành không lý giải nổi mà nơm nớp lo sợ, còn Tô Tín liền ung dung trở về tiểu viện của mình.
Hinh Nhi đang ở trong vườn luyện kiếm.
Thanh kiếm gỗ lần trước Tô Tín làm cho cô bé thế mà lại được cô múa có dáng điệu rõ ràng, đường kiếm đó chính là Đại Tu Di Kiếm Pháp.
Ban đầu Hinh Nhi nói muốn luyện kiếm, Tô Tín cho rằng chỉ là vì cô ham chơi mà thôi nên liền dạy cho cô bé Đại Tu Di Kiếm Pháp, không ngờ trong khoảng thời gian cậu bận rộn chuyện tu luyện của mình này, cô bé đã múa ra được đường kiếm rõ nét.
- Chà, muội muội ta đúng là một thiên tài học kiếm.
Miệng Tô Tín vểnh lên, không thể phủ nhận rằng Tô Hinh Nhi có thiên phú với kiếm pháp, có thể còn mạnh hơn cả cậu.
Nếu cậu không được hệ thống tặng 5% độ thông thạo đó, chỉ e là giờ luyện chẳng được như Hinh Nhi.
- Ca ca, huynh về rồi à! Nhìn thấy Tô Tín trở về, Hinh Nhi liền nhào đến.
Nhưng sau đó Hinh Nhi liền đẩy cậu ra, bịt mũi nói với vẻ mặt chê bai:
- Ca ca có mùi gì trên người mà thối quá, nhanh đi tắm rửa đi!
- Mũi nha đầu này thính ghê. Tô Tín chọt chọt đầu Hinh Nhi.
Vừa rồi giết người, trên người cậu khó tránh bị dính mùi huyết tinh, lại bị mặt trời chiếu vào nên có mùi hôi chua nhàn nhạt.
- Được rồi, muội cũng nghỉ chơi đi, tắm rửa ăn cơm thôi nào. Tô Tín véo chiếc mũi nhỏ nhắn của cô.
Hinh Nhi bất mãn đánh vào tay Tô Tín:
- Có phải là muội đang chơi đâu, đợi muội luyện giỏi kiếm pháp này, muội đã có thể bảo vệ huynh rồi.
Tắm rửa cơm nước xong xuôi, Tô Tín chưa đi nghỉ ngơi ngay mà đang hồi tưởng lại trận chiến ngày hôm nay.
Thật ra trận chiến này coi như là lần đầu ra tay sau khi cậu luyện võ, lần giết Lưu Tam Đao đó, dù là Trần Đáo hay Lưu Tam Đao thì thực lực bọn họ cũng đều quá yếu, chẳng thể khiến cậu nhìn được thực lực thật sự của chính mình.
Còn lần giữa Đới Xung và Tô Tín này có thể được gọi là sức mạnh ngang tầm, thậm chí về kinh nghiệm đối chiến, cậu còn thua cả Đới Xung, nếu không nhờ kiếm pháp mạnh mẽ, còn chưa biết giữa cậu và Đới Xung ai thắng ai bại.
Hơn nữa qua trận đấu này cậu cũng nhìn ra được chỗ còn khiếm khuyết của bản thân mình.
Dù là kiếp trước hay là kiếp này, Tô Tín đều là người từng thấy được máu, từng giết qua người, tuy kiếp trước là bị người ta giết.
Cậu sẽ không giống với đám thanh niên mới lớn, vừa nhìn thấy máu tay đã run lên cầm cập.
Nhưng cậu cũng chỉ là người học võ giữa chừng, chỉ mới tiếp xúc với võ đạo được một tháng nên không thể giống với những võ sĩ được luyện võ từ nhỏ, có danh sư chỉ điểm, thông hiểu đạo lý võ công.
Giờ Tô Tín đối chiến với người khác rõ ràng rất cứng nhắc, một phần là vì căn bản chưa vững, phần khác là vì chưa đủ kinh nghiệm.
Kinh Vô Mệnh khoái kiếm chủ yếu để công, Đại Tu Di Kiếm Pháp chủ yếu để thủ.
Giờ Tô Tín chỉ biết được hai loại kiếm pháp này nhưng lại không thể chuyển đổi thuần thục giữa chúng, thậm chí giờ cậu không dùng trọng kiếm thì chẳng thể thi triển ra được Đại Tu Di Kiếm Pháp.
Nguyên nhân mọi chuyện đều là vì độ thuần thục kiếm pháp, độ thuần thục chỉ có 5%, chỉ có thể giúp Tô Tín miễn cưỡng thi triển ra được kiếm pháp này, muốn thông hiểu đạo lý là điều không thể nào.
Mà muốn tăng độ thuần thục, sẽ cần phải khổ luyện tu hành, tất nhiên chiến đấu là cách tu luyện tốt nhất, sau một trận chiến, độ thuần thục Đại Tu Di Kiếm Pháp của Tô Tín đã tăng lên đến 10%.
Nhưng điều này cũng tồn tại vấn đề, nếu chỉ dựa vào khổ luyện tu hành để tăng độ thuần thục, sẽ phải mất rất nhiều thời gian.
Đại Tu Di Kiếm Pháp chỉ có một sao rưỡi, sau này nhất định sẽ bị đào thải, vì vậy tiêu tốn thời gian cho nó không phải là chuyện có lợi.
Nghĩ đến đây, Tô Tín liền vào hệ thống, chuẩn bị hỏi một số thứ.
- Xin chào ký chủ số 1, hoan nghênh đến với hệ thống đại phản diện. Âm thanh lạnh nhạt vang lên.
- Tôi muốn hỏi một chuyện, độ thuần thục võ kỹ chỉ có thể thông qua khổ luyện tu hành và đối chiến để tăng lên sao?
Đại Tu Di Kiếm Pháp giờ đối với tôi vẫn còn có tác dụng nhưng giờ nếu khổ luyện võ kỹ này, đợi đến khi thực lực tăng lên rồi, võ kỹ này chẳng phải vô dụng hay sao? Còn khoảng thời gian khổ luyện đó coi như lãng phí rồi sao?
Hệ thống đáp:
- Độ thành thục luyện võ kỹ còn có thể nhận được thông qua giác ngộ, thậm chí với một số võ kỹ cấp cao sau khi đạt đến độ thuần thục nhất định sẽ không thể thông qua khổ luyện tu hành để tăng lên nữa mà cần phải dựa vào giác ngộ nhận được. Còn về điểm thứ hai, ký chủ đã có sự hiểu nhầm, độ thuần thục của võ kỹ không chỉ đến từ việc học võ kỹ mới, mà còn đến từ việc hiểu biết võ đạo.
Nếu ký chủ là kiếm thần như Tây Môn Xuy Tuyết thì chỉ cần nhìn lướt qua Đại Tu Di Kiếm Pháp liền đã có thể phát huy độ thuần thục lên cực đỉnh, thậm chí tìm hiểu một chút sẽ có thể tăng bậc võ kỹ vốn có một sao rưỡi của nó lên nữa. Vì vậy ký chủ hoàn toàn không cần lo lắng chuyện sau khi khổ nhọc tu luyện Đại Tu Di Kiếm Pháp xong sẽ lãng phí thời gian, bởi vì ký chủ không chỉ đang tu luyện Đại Tu Di Kiếm Pháp mà còn đang tu luyện kiếm đạo nữa.
Hệ thống nói xong, Tô Tín liền hiểu rằng bản thân cậu đã hiểu sai.
Võ kỹ chỉ là một phương thúc, còn võ đạo bản thân mới là cái gốc.
Việc cậu cần làm không phải là vùi đầu vào khổ luyện Đại Tu Di Kiếm Pháp, mà là lĩnh ngộ kiếm đạo của nó mới đúng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.