Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 156: Mãnh long quá giang (2)




“Nhân Bảng sao? Nhân Bảng tháng này đâu? Nhanh tìm ra cho ta xem.”
Lương bá vội vàng nói với A Nhượng.
A Nhượng là người thích thu thập Nhân Bảng, hâm mộ nhìn những trẻ tuổi tuấn kiệt trên Nhân Bảng.
Đồng thời hắn cũng thích thu thập Nhân Bảng các kỳ.
Nghe vậy A nhượng lập tức cầm lấy Nhân Bảng trong ngực và mở ra, nhìn thấy dòng chữ bên trong, sắc mặt của hắn hưng phấn đỏ bừng.
“Thì ra Mạnh công tử chính là cường giả Nhân Bảng! Là đệ tử Dung Thần Cảnh võ đạo tông sư ‘ Tứ Tuyệt Tán Nhân ’ ngày xưa!”
Nghe được A Nhượng nói như vậy, lúc này Lương bá thở dài.
Cường giả Nhân Bảng ah, là người trẻ tuổi nổi bật trong cả võ lâm a, nếu quả thật có cường giả Nhân Bảng trợ giúp, Yến Khuynh Tuyết tuyệt đối có thể đặt song song với Yến Trọng Hằng.
Nhưng sau khi biết Mạnh công tử là cao thủ Nhân Bảng, Lương bá cũng không muốn Yến Khuynh Tuyết đi mời chào Mạnh công tử.
Thiên nga không làm bạn với chim tước, đối phương thân là cường giả Nhân Bảng, lần này đoán chừng chỉ gặp chuyện bất bình mà thôi, miếu nhỏ của mình hoàn toàn không thể chứa người ta.
Lúc này đám người Yến Trọng Hằng cũng phái người thăm dò tin tức Tô Tín.
Sau khi biết được thân phận ‘ Mạnh Thanh Trạch ’ thì đám người Yến Trọng Hằng cũng há hốc mồm.
Thì ra chày gỗ không biết sống chết trong mắt bọn họ lại chính là mãnh long quá giang, đối phương có nội tình quá thâm hậu.
Bọn họ đều có xem qua Nhân Bảng, trong đó có hai tin tức lớn chính là Tạ Chỉ Yến và Tô Tín hấp dẫn ánh mắt người khác, tân tấn Nhân Bảng ‘ Mạnh Thanh Trạch ’ càng dễ dàng bị người ta xem nhẹ.
Ban đầu Yến Trọng Hằng ý định sau khi quay về sẽ dẫn người gây chuyện với Tô Tín, sau khi biết được thân phận chân chính của đối phương thì những thủ hạ của hắn do dự.
Trong đó võ giả trung niên bên cạnh hắn lên tiếng: “Công tử, ta đề nghị ngươi nên không đi gây phiền toái cho Mạnh Thanh Trạch mới tốt.”
Nếu là những người khác nói như vậy thì Yến Trọng Hằng đã sớm tát hắn bay ra xa, nhưng hắn không dám làm thế với người trung niên trước mặt.
Võ giả trung niên này tên là Trương Nghiễm, là một trong hai võ giả Tiên Thiên duy nhất trong tay hắn.
Trương Nghiễm bài danh hai mươi bảy trên phong vân bảng, trong mấy cao thủ thành Thương Sơn thì hắn là người mình phí nhiều khí lực mời chào nhất.
Một tên võ giả Tiên Thiên khác là mẫu thân phái tới bảo hộ hắn, là đệ tử Ly Hỏa giáo, tuy nhiên hệ thân cận nhưng không xem là tâm phúc, sau lưng đối phương chính là tông môn, người ta thuần phục đầu tiên chính là tông môn của mình.
Hiện tại tên võ giả Tiên Thiên Ly Hỏa giáo đã quay về tông môn, Trương Nghiễm có thể nói là đại tướng duy nhất trong tay hắn, hắn nói chuyện Yến Trọng Hằng không thể không coi trọng.
“Vì sao!”
Yến Trọng Hằng căm hận nói: “Đám người Phiền Qua bị Mạnh Thanh Trạch trọng thương, thân thể suýt bị phế, hắn càng dám ra tay với người của ta như vậy, ngươi có biết ta suýt nữa bị hắn giết hay không?”
Vào thời khắc Tô Tín xuất thủ, Yến Trọng Hằng thật sợ Tô Tín một kiếm chém giết hắn.
Sát cơ lạnh như băng như hóa thành thực chất làm cho Yến Trọng Hằng cảm thấy có uy hiếp tử vong.
Trương Nghiễm trầm giọng nói: “Chúng ta phải nhịn xuống! Tuấn kiệt có thể đứng hàng Nhân Bảng tiền đồ tương lai bất khả hạn lượng, trừ phi nhất kích tất sát, nếu không sau khi đối phương phát triển tuyệt đối là tồn tại không thể tưởng tượng.”
“Huống hồ hôm nay ngươi cũng nhìn thấy thực lực Mạnh Thanh Trạch, trong cùng giai tối thiểu ta không phải đối thủ của hắn, hơn nữa hắn đã từng một mình cỡi ngựa đánh chết qua Tiên Thiên Khí Hải Cảnh ‘ Đông Sơn tứ hung ’.”
“Bốn tên này là đại khấu thành danh trên giang hồ đã lâu, trên tay có không ít nhân mạng, hơn nữa bốn người quanh năm tập trung với nhau, thuật hợp kích đã đại thành, Mạnh Thanh Trạch có thể trảm giết bọn họ cũng chứng minh thực lực rất mạnh.”
Nói đến đây nội tâm Trương Nghiễm thầm than một tiếng và hâm mộ.
Trong giang hồ hiện tại có không ít võ giả cảnh giới Tiên Thiên, cho dù không có người thống kê qua nhưng không có trên trăm vạn cũng có hơn mười vạn.
Nhiều võ giả Tiên Thiên như thế chỉ có một trăm lẻ tám người có bài danh trên Nhân Bảng, có thể nghĩ thực lực của bọn họ mạnh cỡ nào.
Huống hồ sau khi leo lên Nhân Bảng, một khi thành danh thiên hạ biết, đây mới là chuyện võ giả Tiên Thiên như Trương Nghiễm hâm mộ nhất.
Sắc mặt Yến Trọng Hằng m lãnh nói: “Cho dù thực lực hắn mạnh thì như thếnào? Cường long không áp rắn rít địa phương, hắn có thể giết được ‘ Đông Sơn tứ hung ’ nhưng hắn có thể giết được bốn mươi sao?”
“Cùng lắm ta trả cái giá lớn nhờ mẫu thân đi tìm tiền bối Ly Hỏa giáo, xuất động hơn mười tên võ giả Tiên Thiên, ta cũng không tin như vậy còn không thể giết hắn!”
Trương Nghiễm đổ mồ hôi lạnh và nói: “Công tử! Ngàn vạn không thể làm như vậy ah!”
“Mạnh Thanh Trạch cũng không phải là người không có gốc rễ, sư phụ của hắn chính là ‘ Tứ Tuyệt Tán Nhân ’ Tông Hạo Dương!”
“Mặc dù Tông Hạo Dương không có tên trong Địa Bảng nhưng thực lực Dung Thần Cảnh hàng thật giá thật, không thua kém gì thành chủ đại nhân.”
“Hiện tại hắn đi xa hải ngoại tìm kiếm cơ duyên đột phá Dương Thần Cảnh, ai biết hắn có đột phá hay không? Trước mắt hắn có lòng dạ thanh thản dạy bảo đồ đệ như Mạnh Thanh Trạch, hắn hơn phân nửa đã đột phá.”
“Một cường giả Dương Thần Cảnh không phải thành chủ có thể trêu chọc, giết hắn mà dẫn tới Đông Hải Tứ Tuyệt Tán Nhân báo thù, đến lúc đó thành Thương Sơn chúng ta cũng gặp nạn theo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.