Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 114: Độc thủ sau màn (2)




Lúc này xuất hiện trước mặt bọn họ không phải bảo tàng chất đống trơớc mặt, ngược lại là một đống sương mù lờ mờ, trong ba bước không nhìn thấy mặt người, tình cảnh cực kỳ quỷ dị.
Giang Lăng chậm rãi theo sau, nói: “Vô cùng hêếm thấy, chưa thấy qua trận pháp sao? Tu vi võ đạo tới Thần Cung Cảnh, dùng nguyên thần tiếp dẫn lực lượng thiên địa sau đó khắc vào trong trận pháp, nó thật kỳ quái sao?”
“Nơi này chính là nơi Đỗ minh chủ chôn dấu bảo tàng, an bài một ít cạm bẫy và trận pháp bảo vệ bảo tàng cũng không có gì khó hiểu, trận pháp có thể kéo dài một tơời gian ngắn, thuận tiện làm cho người giữ bảo tàng phát hiện.”
“Đáng tiếc hiện tại những người giữ bảo tàng đã chết hết, cho dù có người tới đào trộm bảo tàng, bọn chúng không có mắt nhìn đâu.”
Sắc mặt Phương Đông Đình hơi đỏ lên, hắn đương nhiên biết rõ đây là trận pháp, Thanh Thành kiếm phái có không ít Nguyên Thần võ đạo tông sư. Chỉ có điều bởi vì tiến vào trong bảo tàng quên chuyện trận pháp mà thôi.
Nhưng lúc này trong nội tâm Tô Tín cảm giác bất an càng ngày càng đậm, nghe Giang Lăng dùng ngữ khí như vậy nói chuyện, trong đầu hắn có một tia hào quang xuất hiện, những chuyện diễn ra mấy ngày qua cũng quanh quẩn trong đầu Tô Tín, cuối cùng hắn cũng nhìn ra manh mối rõ ràng.
Hắn bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Giang Lăng! Những việc này là âm mưu của ngươi đúng không? Bắt đầu mọi chuyện là do ngươi bày ra, ngươi cũng sớm biết bảo tàng ở nơi này, kỳ thật năm chìa khóa cũng là ngươi phát tán ra, thậm chí Trương Khánh Phương, cũng là ngươi giết?”
Trong lòng mọi người lập tức kinh ngạc,ị Tô Tín nói ra lời này làm bọn họ không biết nên nghe ai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tô Tín bị điên hay sao?
Nhưng lúc này Giang Lăng tươi cười vui vẻ, bàn tay của hắn hơi động, không biết va chạm vào cơ quan gì, thông đạo phía sau khép lại và giam bọn họ trong cơ quan!
“Chúc mừng ngươi trả lời đúng, đáng tiếc không có ban thưởng.”
Thần sắc Phương Đông Đình lập tức lạnh lẽo: “Giang Lăng, ngươi có ý gì?”
Tưởng Nguyên Đông lại lạnh lùng nói: “Giang Lăng, Trương Khánh Phương đúng là ngươi giết? Chẳng lẽ ngươi không biết cho dù Niên Bang thế lớn liền không đặt Tương Nam ba đại thế gia vào mắt sao?”
Tạ Chỉ Yến ngược lại không có kích động như thế, trong mắt nàng xuất hiện thần thái ngưng trọng.
Tô Tín thở dài một hơi và nói: “Vấn đề này không có liên quan gì tới Niên Bang, thân phận Giang đường chủ này chỉ sợ tới bây giờ cũng không phải là đường chủ Niên Bang.”
“Còn nữa, Cung Thanh Phong Cung bang chủ, chỉ sợ ngươi cũng không phải là bang chủ tiểu bang phái Thường Ninh phủ a?”
“Bởi vì cái gọi là dưới bấc đèn sẽ tối, ta suy đoán âm mưu phía sau nhưng không đoán được sẽ có ngươi.”
“Hai vị, các ngươi có thân phận gì, có lẽ hiện tại không cần giấu diếm ah.”
Thần sắc Phương Đông Đình lập tức lạnh lẽo, tiểu bang chủ khúm núm bên cạnh hắn, nhìn như uất ức nhưng lại đang tính toán đẩy hắn vào trong âm mưu?
Cung Thanh Phong cười dài bước lên, hắn đứng chung chỗ với Giang Lăng: “Tô Tín không hổ là Tô Tín, đám bang chủ tam bang tứ hội Thường Ninh phủ chỉ là những kẻ tài trí bình thường, cả đời chỉ có thể sống ở nơi nhỏ bé tại đây, chỉ có Tô Tín ngươi mới có thể nhảy ra khỏi góc nhỏ này nhìn trời đất bao la.”
“Đáng tiếc ah, ngươi cuốn vào trong việc này cũng đừng nghĩ lại chạy mất, muốn trách cũng chỉ trách ngươi vận khí không tốt.”
Giang Lăng ho khan một tiếng, nói: “Hiện tại tự giới thiệu một lần nữa, tại hạ Giang Lăng, còn nhỏ được Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh thu dưỡng, là nghĩa tử chín mươi ba của hắn.”
“Chỉ có điều bởi vì thiếu niên nhiều bệnh nên bị đưa đi Hạ đàn của Niên Bang, do ‘ tam không thần y ’ Tiết Vô Tam trị liệu, cho nên tránh được một kiếp năm đó.”
Cung Thanh Phong cũng mở miệng nói: “Cuồng Sư Đỗ Nguyên Thánh ngày xưa có vô số đệ tử, phụ thân ta chỉ là một trong số đó, cũng bởi vì thực lực yếu nhất, ta đoán cũng bởi vì như vậy nên hắn có thể tránh được một kiếp, cũng giúp Cung gia chúng ta có thể tránh được một kêếp bị triều đỉnh tẩy trừ.”
Nghe được hai người bọn họ mở miệng thừa nhận, mọi người không biết nên nói cái gì cho phải, chính mình tìm bảo tàng cả buổi nhưng thật ra lại bị người ta tính kế mà không biết.
Tô Tín thở dài ra một hơi nói: “Đỗ Nguyên Thánh ngày xưa quả nhiên là bị triều đình giết chết, các ngươi có thể may mắn tránh được một kiếp đã xem như không dễ, vì sao lại làm ra chuyện bảo tàng tính toán Thanh Thành kiếm phái và Dịch Kiếm Môn vào trong đó, chẳng lẽ các ngươi không sợ chết hay sao?”
Vẻ mặt Giang Lăng đầy dữ tợn, nói: “Giang sơn Đại Chu vương triều có một nửa là nghĩa phụ ta đánh hạ giúp Cơ Hạo Điển.”
“Kết quả Cơ gia lại vong ân phụ nghĩa, lại cấu kết kẻ tiểu nhân trong Tam Tương Vũ Lâm Minh ám toán nghĩa phụ ta, làm cho Tam Tương Vũ Lâm Minh sụp đổ.”
“Hiện tại Cơ Hạo Điển già nua ngu ngốc, cũng nên tới phiên chúng ta lấy lại đồ của mình.”
Tô Tín lắc đầu, đây là nội dung cốt truyện máu chó, lúc trước Thiết Vô Tình nói với hắn chuyện của Đỗ Nguyên Thánh năm xưa, hắn cũng đoán được trong đó có chuyện dơ bẩn, không nghĩ tới lại là thực.
Cung Thanh Phong khẽ cười một tiếng, nói với Tô Tín: “Tô Tín, ta rất ngạc nhiên vì cái gì ngươi lại hoài nghi lên đầu ta?
“Kế hoạch này là ta tham dự vào nhưng ta chỉ có tác dụng phụ trợ mà thôi, hơn nữa ta sinh ra trong Thường Ninh phủ, căn bản không có khả năng hợp mưu với Giang Lăng, ngươi từ điểm nào đoán được ta?”
Tô Tín thản nhiên nói: “Rất đơn giản, chính bởi vì chuyện ngươi làm trong thời gian này không hợp với tính cách của ngươi, ta mới có thể hoài nghi ngươi. “
“Trong mắt ta Cung Thanh Phong là hội chủ trẻ tuổi tiếp nhận Thần Phong Hội, thủ đoạn cay độc, tâm tư thâm trầm đứng đầu một bang.”
“Nhưng ngươi lại khích bác Phương Đông Đình gây phiền toái với ta làm gì? Về sau ngươi lại hãm hại và bỏ đá xuống giếng.”
“Nếu loại chuyện này là do Mạnh Trường Hà làm, ta không có hoài nghi chút nào, nhưng ngươi tới làm thì không đúng, việc này không hợp với tính cách của ngươi, cho nên từ ban đầu ta đã hoài nghi ngươi rồi.”
Ngay sau đó Tô Tín lại chỉ vào Giang Lăng, nói: “Về phần lỗ thủng của Giang đường chủ càng nhiều, ngươi đang âm thầm châm ngòi Dịch Kiếm Môn cùng Thanh Thành kiếm phái đấu tranh với nhau, lúc muốn hãm hại ta lại giả vờ trùng hợp. Nhưng một việc là trùng hợp, nhiều chuyện như vậy đặt cùng một chỗ, ngươi giống như e ngại thiên hạ không loạn, việc này không thể nào là trùng hợp nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.