Tối Cường Kinh Kỷ Nhân (Người Đại Diện Xuất Sắc Nhất)

Chương 17:




Nhóm người trước sau lần lượt tiến vào phòng làm việc của Tề Dự, thư kí nhanh chóng châm trà nước, Tề Dự nhìn bọn họ một lúc lâu vẫn không mở miệng, tựa hồ đang cân nhắc xem nên nói thế nào.
“Tề tổng, xin hỏi ngài đã giúp chúng tôi báo cảnh sát cùng gọi phóng viên chưa? Khi nào bọn họ sẽ tới?” Bất quá Sở Tự căn bản không cho Tề Dự có thời gian đắn đo, vừa mở miệng đã hỏi.
Đối với vị kim chủ cũ của Tô Khuyết này, Sở Tự vốn không có hảo cảm.
Trong giới này, chuyện kim chủ bao dưỡng minh tinh cũng không có gì lạ, trừ phi trong thời gian được bao dưỡng minh tinh làm ra hành động chọc giận kim chủ, bằng không chưa từng xảy ra chuyện chuyện bao dưỡng bị truyền ra ngoài, thậm chí còn nháo tới báo chí.
Cho dù bị lộ, sau khi quan hệ chấm dứt, chỉ cần minh tinh không làm ra lỗi lầm gì thái quá, bình thường kim chủ sẽ hỗ trợ xử lý những tin đồn xấu, để dư luận không thể ảnh hưởng tới minh tinh.
Chính là Tề Dự này…
Thời gian trước Tô Khuyết bị dìm tới như vậy mà gã ta lại quyết định thờ ơ không để tâm tới, không hề giúp đỡ chút nào, còn trơ mắt nhìn đoàn đội giúp Lâm Khinh Vũ giẫm lên Tô Khuyết mà nổi tiếng.
Này đúng là quá quắc!
Tề Dự thực không ngờ Sở Tự cư nhiên không chút nể mũi, kiên quyết muốn nháo lớn chuyện, sắc mặt gã lúc này có chút khó coi, bất quá vì Lâm Khinh Vũ nên cố nhịn xuống: “Đại diện Sở, chuyện mưu sát ở phim trường thử kính, tôi thực bất ngờ cũng thực áy náy… Bất quá Khinh Vũ cùng Tô Khuyết đều là nghệ nhân, Tiểu Lý lại còn là trợ lý của Lâm Khinh Vũ, bộ phim cũng sắp bấm máy rồi, hiện giờ dù sao Tô Khuyết cũng không có việc gì, mọi người đều là người nổi tiếng, nếu sự tình nháo lớn thì ai cũng bị ảnh hưởng…”
“Thế nên ý Tề tổng là muốn chúng tôi không truy cứu chuyện này? Nhìn Tô Khuyết rõ ràng có ý đồ mưu sát Tô Khuyết nhà chúng tôi nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?” Sở Tự lạnh lùng nói.
Cậu mới không phải quả hồng mềm mà Tề Dự muốn niến muốn nắn gì cũng được.
Tề Dự vội vàng giải thích: “Không, ý tôi không phải như vậy, trợ lý kia rõ ràng có ý mưu sát, nhất định phải gọi cảnh sát tới xử lý, thế nhưng…”
“Chuyện tìm phóng viên thì tôi thấy không cần thiết… tin tưởng mọi người đều nhìn ra chuyện này hoàn toàn là hành vi cá nhân của trợ lý kia, không liên quan gì tới Khinh Vũ, nháo lớn chuyện thì không tốt lắm….” Tề Dự tự nhiên sẽ không cho rằng Lâm Khinh Vũ vì vai diễn mà sai sử Tiểu Lý, dù sao thì Lâm Khinh Vũ chính là nam chính mà gã đưa vào, hơn nữa còn là gã muốn giao cho Lâm Khinh Vũ trước chứ không phải Lâm Khinh Vũ cố ý đòi hỏi.
Chuyện này trong mắt Tề Dự hoàn toàn là thù oán cá nhân của Tiểu Lý, Lâm Khinh Vũ chỉ là người vô tội bị liên lụy.
Bất quá áp lực dư luận rất đáng sợ, Tiểu Lý là trợ lý của Lâm Khinh Vũ, không có cách nào phủ nhận… Thế nên, Tề Dự tuyệt đối không để chuyện này gây tổn hại tới danh tiếng Lâm Khinh Vũ…
Đối mặt với thái độ của Tề Dự, Sở Tự cười nhạo: “Tin tưởng mọi người đều nhìn ra chuyện này hoàn toàn là hành vi cá nhân của Tiểu Lý, không liên quan gì tới Lâm Khinh Vũ, mọi người là ai? Ai nhìn ra vậy?”
Tề Dự không ngờ Sở Tự kiên quyết không nhượng bộ, sắc mặt lập tức xanh mét.
“Mặc kệ là ai nhìn ra, riêng tôi cùng Tô Khuyết thì không.” Sở Tự không lưu lại chút mặt mũi cho ông trùm trong giới này: “Tiểu Lý là trợ lý của Lâm Khinh Vũ, trước đó Lâm Khinh Vũ lại từng tranh cãi với Tô Khuyết, nói lần mưu sát này hoàn toàn không liên quan tới cậu ta, có đánh chết tôi cũng không tin.”
Cho dù không liên quan thì cậu cũng cắn chặt Lâm Khinh Vũ không buông.
Tề Dự lập tức phẫn nộ: “Nói vậy, lần này đại diện Sở nhất quyết kéo Khinh Vũ vào chuyện này?”
“Không phải kéo mà là hoài nghi hợp lý. Dù sao thì Tô Khuyết nhà chúng tôi cũng là người bị hại, không sợ chuyện nháo lớn, có phóng viên tham gia, tôi tin tưởng cảnh sát nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra chân trướng.” Sở Tự cười lạnh nói.
Tề Dự không ngờ Sở Tự cả gan như vậy, lập tức vỗ bàn trừng mắt.
Tô Khuyết vẫn luôn cúi đầu ngẩng lên lo lắng nhìn Sở Tự: “Anh Sở—–”
Tề Dự rốt cuộc chính là ông trùm trong giới a.
Đắc tội người này sẽ không có lợi lộc gì…
Sở Tự nhìn qua Tô Khuyết, ý bảo đối phương yên tâm, tiếp đó không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nhìn thẳng về phía Tể Dự, một chút cũng không hoảng sợ hay lo lắng, khí thế trời sinh lập tức nghiền áp Tề Dự.
Lúc còn là Sở thiếu gia, có thứ gì mà cậu chưa gặp qua… cho dù là trước mặt đế hậu, cậu cũng chưa từng khiếp sợ.
Sao lại sợ một kẻ như Tề Dự chứ?
Tề Dự nhìn Sở Tự một lúc lâu thì hiểu ra đối phương là người ngoan cường, lập tức từ bỏ tiến công, ngược lại nhìn qua Tô Khuyết: “Tô Khuyết, em thấy thế nào? Chẳng lẽ em cũng muốn trơ mắt nhìn người đại diện của mình trợn mắt nói dối, cố ý muốn kéo Khinh Vũ vào chuyện này sao? Em phải biết, Khinh Vũ còn lén khen em với tôi, nói diễn xuất của em rất tốt, còn muốn học hỏi em đây. Em cũng nghĩ Khinh Vũ là loại người sai khiến người khác mưu sát em à?”
Chuyện này suy cho cùng thì Tô Khuyết mới là chính chủ bị mưu sát…
Nếu Tô Khuyết lên tiếng, tin tưởng con chó điên Sở Tự này có muốn cũng không cắn bậy được nữa.
Bị gọi tới, Tô Khuyết rốt cuộc ngẩng đầu, đầu tiên là nhìn về phía Sở Tự tìm kiếm dũng khí, sau khi nhìn thấy ánh mắt an tâm của đối phương mới lần đầu tiên trong ngày nhìn về phía Tề Dự: “Tề… Tề tổng, chuyện này… tôi nghe theo anh Sở.”
“Tô Khuyết, giỏi, em giỏi lắm.” Sắc mặt Tề Dự lập tức xanh mét, giọng điệu tràn ngập uy hiếp, trước kia khi còn là tình nhân, điểm mà gã thích nhất ở Tô Khuyết chính là nghe lời cùng không dính người, cũng vì thế gã mới sủng Tô Khuyết một thời gian dài như vậy. Bất quá hiện giờ thấy Tô Khuyết nghe lời người khác, gã lại cảm thấy Tô Khuyết không có chủ kiến, chỉ là một con rối gỗ không có chính kiến.
Nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận của Tề Dự, tâm tình Sở Tự liền tốt đẹp không thôi: “Tôi thay mặt Tô Khuyết cám ơn Tề tổng đã khen ngợi.”
Tề Dự bình tĩnh nhìn hai người hồi lâu mới làm ra quyết định: “Vai nam chính của ‘ánh trăng nói dối’ là của Tô Khuyết.”
Gã không thể không cố kỵ tới thanh danh của Lâm Khinh Vũ, tuyệt đối không thể để cậu ta dính vào xì căng đan này, cho dù chỉ là liên quan thì cũng không được.
“Này là Tề tổng cấp phí bịt miệng cho chúng tôi à?” Sở Tự không hề bất ngờ, hoặc nên nói cậu đang chờ đợi Tề Dự vì bảo hộ Lâm Khinh Vũ mà ra quyết định này.
Chuyện mưu sát này không có khả năng cắn được Lâm Khinh Vũ… cho dù gắng sức thì thanh danh của Lâm Khinh Vũ chỉ tổn hại nhất thời mà thôi. Bất quá suy cho cùng vẫn không có chứng cứ rõ ràng, Lâm Khinh Vũ sớm muộn gì cũng có thể tẩy trắng, nói không chừng khi đó cậu cùng Tô Khuyết còn bị cắn ngược, nói bọn họ nói xấu Lâm Khinh Vũ…
Thay vì vậy, chẳng thà dùng cơ hội này trao đổi mớ tài nguyên trong tay Tề Dự.
Dù sao thì tài nguyên tốt trong tay vị kim chủ Tề Dự này quả thực không ít.
Lúc trước Lâm Khinh Vũ giẫm lên Tô Khuyết nghịch tập, hiện giờ nếu tự Lâm Khinh Vũ dâng cơ hội tới, Sở Tự cậu liền giúp Tô Khuyết giẫm lên Lâm Khinh Vũ mà nổi tiếng trở lại.
Tề Dự không phủ nhận cách nói này: “Thì sao?”
Trong mắt gã, điều Sở Tự cùng Tô Khuyết muốn chẳng qua chỉ là vậy.
“Tề tổng, Tô Khuyết nhà chúng tôi suýt chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, nếu không phải né tránh đúng lúc thì chỉ sợ bây giờ đang nằm trong bệnh viện cấp cứu rồi. Ngài chỉ ra một chút như vậy, hình như không đủ thành ý đi?” Sở Tự tựa tiếu phi tiếu nhìn Tề Dự.
Sở Tự đoán, Tề Dự sẽ vì thanh danh của Lâm Khinh Vũ mà hạ vốn gốc.
Tề Dự thâm trầm nhìn Sở Tự: “Cậu còn muốn gì nữa?”
“Trừ bỏ nam chính của ‘ánh trăng nói dối’, tôi còn muốn vị trí thành viên chính thức trong ‘lăn lộn thôi, Pikachu!’ cùng hợp đồng chụp trang bìa của vài tạp chí… Tô Khuyết nhà chúng tôi có bộ dáng tốt lắm, tin tưởng mấy phần đầu tư này của Tề tổng sẽ không lỗ.” Nếu Tề Dự đã đưa cơ hội tới trước mặt, Sở Tự liền không khách khí tung chiêu sư tử ngoạm, hốt hết số tài nguyên tốt nhất trong tay Tề Dự.
Lúc đọc quyển tiểu thuyết kia, Sở Tự nhớ rất rõ, trước khi trở thành ảnh đế, Lâm Khinh Vũ đã nhờ vào số tài nguyên này mà nổi tiếng.
Hiện giờ cậu sẽ thay Tô Khuyết đoạt lấy hết thảy.
Tề Dự hít một ngụm khí lạnh, cũng không biết Sở Tự làm thế nào biết được số tài nguyên này trong tay gã. Đặc biệt là vị trí thành viên cố định của chương trình ‘lăn lộn thôi, Pikachu!’, một trong bảy thành viên bởi vì bị thương mà rút lui, Tề Dự phí không ít tiền mới túm được, đang định dùng nó để nâng đỡ Lâm Khinh Vũ.
Không ngờ Sở Tự cư nhiên mở miệng đòi hỏi.
Tề Dự bình tĩnh nhìn Sở Tự một lúc lâu, Sở Tự cũng không chút e dè nhìn lại gã. Trầm mặc hồi lâu, nghĩ tới thanh danh của Lâm Khinh Vũ cùng ảnh hưởng tới đoàn phim, Tề Dự rốt cuộc vẫn thỏa hiệp: “Có thể, bất quá các người phải cam đoan, chuyện hôm nay tuyệt đối sẽ không hé nửa lời.”
Nếu đã đòi cái giá cao như vậy thì miệng mồm phải kín kẽ.
“Không thành vấn đề, chuyện này Tề tổng cứ yên tâm. Bất quá tôi còn một yêu cầu nho nhỏ nữa…” Sở Tự hài lòng nói.
Tề Dự nhìn Sở Tự, cảm thấy kẻ này lòng tham không đáy: “Yêu cầu gì?”
“Chính là trợ lý có ý đồ mưu sát Tô Khuyết nhà chúng tôi, tôi hi vọng Tề tổng nghĩ biện pháp tống hắn vào tù mấy chục năm, bằng không, có một người như vậy nhơn nhở ở ngoài, tôi cùng Tiểu Tô thực không an tâm… cũng không thể quên đi chuyện hôm nay, thực không dám cam đoan sẽ không kể với ai.” Sở Tự mỉm cười nói.
Tên phụ tá đắc lực này của Lâm Khinh Vũ nhất định phải diệt sạch sẽ…
Để xem sau này còn ai giúp Lâm Khinh Vũ hại người nữa.
“Không thành vấn đề.” Chuyện này Tề Dự đáp ứng khá sảng khoái, sau khi biết có một phần tử nguy hiểm như vậy, Tề Dự vốn cũng không muốn để hắn tiếp tục ở bên cạnh Lâm Khinh Vũ.
Tuy giết người bất thành sẽ không bị phạt nhiều lăm như vậy, bất quá nếu động tay động chân một chút thì vẫn có thể đạt được mục đích…
Sở Tự cười nói: “Có những lời này của Tề tổng thì tôi an tâm rồi. Nếu không có vấn đề gì nữa thì chúng ta ký hợp đồng đi, sự tình định sớm thì tôi cũng an tâm hơn.”
Cậu mới không muốn có bất kì biến cố nào phát sinh.
“….ừm.” Sắc mặt Tề Dự hơi biến đổi, mặc dù vẫn có chút luyến tiếc nhưng vẫn có thể xem là thủ tín.
Thời đại này phương thức ký hợp đồng chính là thông qua tròng mắt cùng vân tay cá nhân nghiệm chứng, vừa đơn giản vừa gọn lẹ, một khi đã xác định, trừ phi bản thân nghệ nhân gặp phải tai nạn, bằng không sẽ không thay người.
Trước kia sở dĩ Tề Dự không để Lâm Khinh Vũ ký hợp đồng là vì muốn giả vờ giả vịt một chút…. Hiện giờ lại tiện nghi cho Tô Khuyết.
Chỉ thoáng chốc, vị trí nam chính của ‘ánh trăng nói dối’ cùng thành viên cố định của ‘lăn lộn thôi, Pikachu!’ đã được xác định, đồng thời cũng công bố lên mạng tinh tế.
Mà vài tạp chí kia cũng lập tức gửi thông báo về thời gian và địa điểm chụp ảnh bìa cho Tô Khuyết…
Đối với thu hoạch hôm nay, Sở Tự thực vừa lòng.
Nhóm người vừa rời khỏi phòng làm việc của Sở Tự, Lâm Khinh Vũ liền lo lắng tiến tới, Tề Dự lập tức bắn ánh mắt an tâm cho đối phương. Thấy Tề Dự trấn an, tình tự của Lâm Khinh Vũ dần dần thả lỏng.
Thế nhưng Lâm Khinh Vũ không biết mình rốt cuộc đã mất đi cái gì…
Cậu ta đã mất đi tài nguyên cùng cơ hội có thể giúp mình nổi tiếng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.