Tối Cường Hệ Thống

Chương 739: Biến Hoá Quá Lớn, Trái Tim Không Chịu Được




Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Người dịch: Tiểu Tà
Biên: Kira123
Nguồn:
Trò giỏi hơn thầy!
Lâm Phàm rất tự hào, nhưng ngẫm lại, hai nha đầu mới có tý tuổi mà đã bá đạo như thế, nếu lớn hơn chút nữa còn ai chịu nổi.
Lúc đó đến mình cũng không thể?
Thời khắc này, Lâm Phàm thầm nói trong lòng phải giáo huấn hai tiểu nha đầu này với đám người Nhị Cẩu một trận mới được.
Nếu không, mấy cha mấy mẹ này quậy sập trời mất.
Lâm Phàm ngược lại muốn nhìn một chút xem hai tiểu nha đầu này làm cái trò gì.
Cửu Linh Tông và Thánh Ma Tông đều đến Thánh Huyền Thành, điều này làm thành chủ cuống cuồng, có chút sứt đầu mẻ trán.
Chỉ mới có mấy ngày mà Thánh Huyền Thành đã náo loạn cả lên nếu như ở thêm một quãng thời gian thì hai cái tông môn này còn không đem Thánh Huyền Thành huỷ đi mới là lạ.
Dưới sự lãnh đạo của hắn, Thánh Huyền Thành nhanh chóng phát triển, nhà nhà có cơm, người người hưởng phúc.
Nhưng chỉ mấy ngày, đã có không ít dân lành bị đệ tử hai đại tông môn bắt nạt, ủy khuất báo quan cũng vô dụng.
Không trêu chọc nổi, thật sự không chọc nổi.
Đệ tử một vài đại tông môn khác, khi đi tới Thánh Huyền Thành cũng được trưởng bối dặn dò nhắc nhở, không nên gây chuyện với hai tông môn này.
Nhưng Cửu Linh Tông và Thánh Ma Tông ngược lại, các môn hạ đệ tử không quản không hỏi, tùy ý để chúng làm bừa.
Ban đầu thành chủ có qua hai đại tông môn tìm người nói chuyện, nhưng đám nhân vật thượng tầng lại không thấy, nếu có cùng lắm là một ít trưởng lão bình thường mà thôi.
Mà mấy tên trưởng lão kia nhìn thành chủ như nhìn giun dế, không chút nể mặt.
Sau đó, hắn lại tìm các đại tông khác xin giúp đỡ, nhưng khi bọn họ nghe nói tới Cửu Linh Tông và Thánh Ma Tông, ai cũng đều lắc đầu cự tuyệt.
Cuối cùng có kết quả như thế này đây.
...
Lâm Phàm mang theo mười bốn sa phỉ tìm một quán trọ nghỉ ngơi một chút, chờ cuộc vui ngày mai.
Ngày hôm sau!
Thánh Huyền Thành rất náo nhiệt. Trong vòng một ngày, vô số võ giả từ bốn phương tám tới đây, trong số đó, có rất nhiều võ giả ngoại lai từ các chủng tộc khác cũng tới xem náo nhiệt.
Mặc kệ đi tới chỗ nào, mọi người đều thảo luận về tỷ đấu lần này.
Chuyện bọn họ nói nhiều nhất là chuyện về tông chủ hai đại tông kia. Họ đều là những cô gái xinh đẹp, hơn nữa, tuổi tác còn khá nhỏ, nhưng lại có thực lực thông thiên.
Lâm Phàm đối với thực lực của Chỉ Kiều và U Cửu Linh rất rõ ràng, hai nha đầu này trải qua sự dạy dỗ của mình, cộng với thiên tư bất phàm của các nàng, có thể nói cả Huyền Hoàng Giới không ai có thể sánh vai.
Tốc độ tu luyện cực nhanh, đặc biệt còn có lượng lớn đan dược phụ trợ, muốn không lợi hại cũng khó.
- Lão đại, những người này chém gió qua đi, mười ba bốn tuổi đã đạt cảnh giới Đại Thiên Vị đại viên mãn, coi như dùng đan dược, cũng không mạnh như vậy chứ. Sa Độc Long không tin nói.
Sa Độc Long dù có đi theo người Lâm Phàm, nhưng có nhiều chuyện hắn không biết.
- Đã năm năm rồi, nếu còn không đạt tới Đại Thiên Vị đại viên mãn, đó mới quái dị. Lâm Phàm nói.
Sa Độc Long nhìn Lâm Phàm một chút, cuối cùng không nói gì, hắn cảm giác người so với người sao có chênh lệch lớn như thế, thật sự tức chết người mà.
Nhất là bọn hậu bối bây giờ, người sau so với người trước càng thêm mạnh mẽ.
- Đi, đi xem xem. Lâm Phàm cất bước.
Sa Độc Long nhìn Lâm Phàm, luôn có cảm giác tâm tình lão đại hiện giờ không được tốt lắm.
...
Nơi thi đấu được đặt ở sàn đấu lớn nhất Thánh Huyền Thành.
Tất cả mọi người đều hướng về phía này.
Lâm Phàm và Sa Độc Long tự tìm một chỗ ngồi cho mình.
- Cửu Linh Nữ Đế và tông chủ Thánh Ma Tông đều là thiên kiêu tuyệt đỉnh, không biết nhân vật cỡ nào mới có thể dạy được những đồ đệ như vậy.
- Đúng đấy, không biết bây giờ Huyền Hoàng Giới có thanh niên tuấn kiệt nào có thể mê hoặc hai nàng đây, thậm chí bây giờ gần như tất cả nữ tử trong thiên hạ lấy các nàng làm mục tiêu phấn đấu.
- Sao ta nghe nói tông chủ hai tông môn này từng là đồng môn, không biết sao bây giờ lại trở thành như vậy?
- Chuyện này không ai biết, chỉ biết hai tông môn này cứ ba tháng, có một lần thi đấu nhỏ, nửa năm có một trận thi đấu cỡ trung, một năm thì có một cuộc thi đấu lớn, mấy năm nay, không biết diễn ra bao nhiêu trận so tài rồi.
Lâm Phàm nghe mọi người chung quanh khen đáo khen để, nở nụ cười mãn nguyện.
Có thể giáo dục ra đệ tử như vậy tự nhiên là bổn thiếu gia ta chứ ai, dưới gầm trời này, ngoại trừ bổn thiếu gia, còn ai có bản lãnh bực này.
Thế nhưng lời nói kế tiếp, để Lâm Phàm choáng váng.
- Nhưng hai cái tông môn này quá ngang ngược, có rất nhiều người bọn họ khi dễ, nghe nói tông chủ một môn phái nhỏ nào đó bởi vì nói các nàng làm việc quá bá đạo mà bị treo lên đánh, bị phạt quỳ ba ngày ba đêm.
- Aiii, cha không dạy được con, hai người đồ đệ này tuy toàn thiên chi kiêu nữ nhưng quá ngang ngược, xem ra sư phụ của các nàng cũng không phải hạng người tốt lành gì.
- Xuỵt, nhỏ giọng một chút, việc này mà ngươi cũng dám nói à.
Lúc này, sắc mặt Lâm Phàm đen thui, chuyện này quá oan uổng mà.
Hai tiểu nha đầu vốn vô cùng ngoan ngoãn sao giờ biến thành kiểu người một lời không hợp liền đánh người rồi.
- Các ngươi nói không đúng lắm.
Lâm Phàm không thể nhịn, phải lấy lại thanh danh, bèn nói.
Đám người kia hơi sững sờ, không hiểu hỏi.
- Có gì không đúng?
- Ta nghe nói sư phụ các nàng là nhân vật đỉnh thiên lập địa, cứu vớt Huyền Hoàng Giới vô số lần. Lâm Phàm mặt không đỏ tim không nhanh khoe khoang.
- Huynh đệ, sao ngươi biết?
- Vì ta... Ta chính là người đó.
Lâm Phàm không có lời nào để nói, nín nửa ngày, trực tiếp nói ra.
Những người phía sau hai mặt nhìn nhau, sau đó một câu cũng không nói, trực tiếp đứng dậy đổi chỗ ngồi khác.
- Người này tuổi cũng không lớn mà sạo lờ lại lớn vl ra.
- Ta thấy đầu óc người nọ không được tốt lắm.
- Chúng ta vẫn nên tránh xa một chút, chánh chọc vào người này.
...
Lâm Phàm nghe mấy câu này, rất tức giận nhưng không biết nên nói cái gì, sau đó nghiêm mặt lẩm bẩm.
Đều là sự tình do hai cái nha đầu chết tiệt này làm ra, đợi lát nữa nhất định phải cố gắng dạy dỗ bọn nó một trận thật nặng mới được.
Thời khắc này Lâm Phàm đã đem tất cả mọi chuyện đều đổ cho hai cái nha đầu kia.
Ầm ầm!
Một tràng tiếng trống vang lên, từng bóng người lần lượt đi ra.
- Đến rồi, Cửu Linh Nữ Đế đến rồi.
- Đó là tông chủ Thánh Ma Tông, Cửu Thiên Nữ Đế.
Không ngừng có người xuất hiện trên không, Lâm Phàm nhìn những người kia, ngược lại có chút hoài niệm.
Mỗi người đều không thay đổi nhiều, rất giống như trước.
Rống!
Lúc này, một tiếng gầm thét vang lên, thiên địa thay đổi, một màu trắng xóa như tuyết, từng mảng băng tuyết lạnh thấu xương bay xuống, một thân ảnh khổng lồ che kín bầu trời từ từ đáp xuống.
- Đó là vật cưỡi của Cửu Thiên Nữ Đế, Tuyết Sư Vương.
- Quả nhiên không giống người thường, chỉ dựa vào khí tức, đã khiến người ta sợ hãi.
Lâm Phàm không nghĩ tới Tuyết Sư Vương trong năm năm lại biến hoá to lớn như thế, bây giờ nó đã mạnh hơn mẹ nó rồi.
Tuyết Sư Vương kia không ngừng biến hóa, từ từ nhỏ dần rồi rơi xuống bên cạnh Chỉ Kiều.
- Ác ác a...
Lâm Phàm nghe âm thanh này, khóe miệng lộ vẻ tươi cười, chỉ thấy bầu trời một mảnh hoả hồng, giống như biển lửa, lan tràn thiên địa.
- Gà con!
Mọi người ngẩng đầu nhìn phía hư không, cùng nhau thảo luận.
- Là thần thú thủ hộ của Cửu Linh Tông, tuy dáng dấp của nó có chút quái dị nhưng hết cường đại, mạnh mẽ đến mức biến thái.
- Đúng đấy, không biết nó thuộc chủng loại nào, ngay cả Cửu Linh Nữ Đế mà phải cung kính với nó.
Giờ khắc này, Gà con trong hư không vẫn giữ hình dạng ban đầu, không chút thay đổi, chỉ có cái đuôi mọc thêm bốn cái nữa.
Đã biến thành thất vĩ.
Lâm Phàm thấy thực lực của Gà con tăng tới bực này, vui mừng hết sức, nhưng chớp mắt sau đó, Lâm Phàm trợn mắt ngoác mồm, giống như thấy được chuyện gì kinh khủng lắm.
Chẳng biết lúc nào, phía sau Gà con, có ba con gà con chạy theo, thân hình chúng chỉ bằng một phần tư Gà con, mỗi một con đều đeo vàng, đeo bạc, bảo khí bức người.
Một con có màu xanh lục, đỉnh đầu nổi lên mấy cái lông giống như bờm ngựa.
Còn một con mập mạp không chịu nổi, nếu nhìn không kỹ, không thể nhìn thấy đầu của nó.
Hơn nữa, lúc này trong miệng nó còn ngậm một khối thịt to lớn, quơ quơ hai cánh khì khì, đi theo phía sau Gà con.
Gà con đi tới bên người Cửu Linh Nữ Đế, hướng chỗ ngồi nằm xuống, mấy tên đệ tử đứng cung quanh vọt tới, ân cần đấm bóp gân cốt.
Gà con lộ vẻ mặt hưởng thụ.
- Cmn, đến cùng xảy ra chuyện gì?
Lâm Phàm choáng váng, trái tim nho nhỏ của hắn có chút chịu không nổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.