Tôi Cùng Chồng Tôi Trời Sinh Một Đôi

Chương 7:




Đảo mắt đã đến đầu thu.
Bộ phim mà Kỳ Nhạc Ngôn đóng đã sắp đóng máy, kịch bản kế tiếp thì vẫn chưa bàn bạc gì cả. Ý của Lý Lạc là có thể cho Kỳ Nhạc Ngôn thoải mái một chút, nhưng đã là minh tinh thì phải thường xuyên duy trì độ hot, vì vậy cậu phải tham gia một vài show tạp kỹ và chạy quảng cáo nhiều hơn.
Kỳ Nhạc Ngôn sẵn sàng kiếm tiền, thái độ rất tốt mà đồng ý.
Bạn trai ưu tú như vậy, điều này cũng khiến cho Kỳ Nhạc Ngôn đối với sự nghiệp của mình càng để bụng. Hiển nhiên Lý Lạc cũng là một người cuồng công tác lại hiệu suất làm việc cao, không đến mấy ngày đã lấy được thư mời cho Kỳ Nhạc Ngôn đến bữa tiệc từ thiện.
Mỗi năm vào lúc này, phần thảm đỏ trong tiệc từ thiện luôn khiến cư dân mạng bàn tán xôn xao.
Tuy rằng nam minh tinh độ hot không bằng nữ minh tinh nhưng không thể vì thế mà xem nhẹ. Mặc dù đều là những bộ vest và váy giống nhau, nhưng bên trong lại có thể ẩn chứa vô số tâm cơ nhỏ.
Kỳ Nhạc Ngôn đã từng không thể thuê được những mẫu áo mới nhất của thương hiệu lớn, nhưng mà hắn cũng có quan hệ tốt với một thương hiệu nọ nên cũng không cần quá lo lắng. Cơ mà năm nay còn chưa liên hệ thì Sở Hạ đã nói sẽ giúp cậu chuẩn bị.
Trên thực tế trước đó Sở Hạ đã nói rồi nhưng Kỳ Nhạc Ngôn không để trong lòng, vẫn là sau khi quần áo được đưa lại đây, Lý Lạc hỏi thì cậu mới biết.
Hôm nay vào thời điểm gặp mặt, Kỳ Nhạc Ngôn liền hỏi: “Anh thật sự giúp em chọn quần áo à?”
“Ừm.” Điều này trước đó đã nói rồi, Sở Hạ nhìn cậu, “Em không nghiêm túc nghe anh nói chuyện?”
“Không có, em chỉ là thấy kinh hỉ tới choáng váng thôi.” Bộ trang phục đó không hề rẻ, Kỳ Nhạc Ngôn tò mò hỏi, “Là thuê sao?”
“……” Sở Hạ bật cười, “Em xem thường bạn trai của em thế?”
Kỳ Nhạc Ngôn cũng cười, cười xong còn phải xoa dịu bạn trai đang xù lông, cậu ôm cánh tay của hắn, cười tủm tỉm nói, “Cảm ơn bạn trai, em rất thích.”
Sở Hạ cúi đầu nhìn, xác định cậu không nói dối, cũng bị lây nhiễm niềm vui của cậu mà cười cười.
Đưa lễ vật mà được người ta yêu thích, đúng thật là một chuyện sung sướng.
Kỳ Nhạc Ngôn cảm ơn xong, lại nhịn không được nói giỡn: “Sếp Sở à, anh không sợ em ham tiền của anh hử? Đưa cho em thứ đồ đắt tiền thế này, cẩn thận một chút kẻo không nhặt lại được đâu.”
Sở Hạ cười: “Còn chưa bán cho anh mà đã vội giúp anh đếm tiền.” (=))))))) nghe mất giá quó)
Đang nói giỡn đó à, Kỳ Nhạc Ngôn hừ nhẹ một tiếng. Nụ cười trên mặt Sở Hạ càng đậm: “Anh biết em không phải là loại người như vậy.”
Nói đến đây, Sở Hạ lại nhớ tới tình yêu và sự mê luyến của Kỳ Nhạc Ngôn đối với hắn trong khoảng thời gian này, điều này khiến cho trái tim hắn ấm áp. Gần đây hắn luôn nghĩ đến cậu, cả ngày lẫn đêm đều muốn cả hai dính lấy nhau. Hắn đặc biệt thích Kỳ Nhạc Ngôn dính lấy mình, mỗi ngày đều nói rằng cậu thích hắn.
Sở Hạ trước nay chưa từng được yêu say đắm như vậy, suýt nữa chết chìm trong bể tình của Kỳ Nhạc Ngôn.
Nhưng hắn sẵn lòng chìm vào, Sở Hạ đã bị hạ gục mất rồi.
Vào ngày diễn ra bữa tiệc, Kỳ Nhạc Ngôn xin nghỉ phép và bắt đầu làm tạo hình vào buổi chiều.
Mặc dù về phương diện này, đàn ông dễ dàng hơn phụ nữ rất nhiều nhưng Lý Lạc đã nghĩ đến thật lâu rồi Kỳ Nhạc Ngôn không có lộ mặt nên hôm nay anh nhìn chằm chằm, rất cẩn thận, chỉ ước gì Kỳ Nhạc Ngôn hoàn hảo từ đầu đến chân.
Loay hoay cả buổi chiều, Kỳ Nhạc Ngôn cũng có chút mệt mỏi.
Quần áo trên người bó sát vào người, khiến cho cậu không dám ăn thêm. Lúc đầu ăn không ngon, bây giờ lại càng ăn ít, tuy rằng về mặt tình cảm có thể lấy cớ tha thứ, cơ mà Kỳ Nhạc Ngôn vẫn cảm thấy có chút không cao hứng.
Vì vậy cậu cố ý dùng điện thoại di động quấy rầy Sở Hạ.
Lúc chiều trợ lý chụp được rất nhiều ảnh đẹp, Kỳ Nhạc Ngôn cũng xin một phần, hiện tại đang gửi ảnh cho Sở Hạ. Mặc dù câu trả lời của Sở Hạ giống như mọi khi nhưng cậu có thể thấy được sự khác lạ của hắn, thế là cậu không ngừng chọc ghẹo Sở Hạ, hỏi có phải anh thích em quá đỗi rồi không, còn bí mật save ảnh về kho.
Cậu nói chuyện phiếm với Sở Hạ suốt quãng đường.
Lúc này, cậu bước đi trên thảm đỏ với nụ cười trên môi, sau khi giải quyết cuộc phỏng vấn trong vài phút, cuối cùng dưới sự hướng dẫn mà đi vào bên trong bữa tiệc. Vị trí của cậu không tốt lắm, Kỳ Nhạc Ngôn cũng không bận tâm mấy, ngược lại còn thuận ý cậu, có thể nhân lúc không ai chú ý nói chuyện phiếm với Sở Hạ.
Sau đó, cậu còn bí mật tìm một nơi để gọi điện cho Sở Hạ.
Có quá nhiều người nên Kỳ Nhạc Ngôn cũng không thể nói quá nhiều, chỉ là nhớ hắn, giọng điệu có chút mệt mỏi: “Sau khi bữa tiệc kết thúc, anh tới đón em được không?”
Sở Hạ dĩ nhiên nói được.
Sau khi thỏa thuận xong, Kỳ Nhạc Ngôn cúp điện thoại, trên mặt nở nụ cười. Cậu vừa đi trở về vừa lấy tay vỗ vỗ mặt, chậm trễ như thế thì chút nữa càng không thể phân tâm, phải càng chú ý sự nghiệp của mình.
Vừa mới ra khỏi khuất góc, nụ cười trên mặt Kỳ Nhạc Ngôn liền đông cứng lại, sau đó từ từ tắt lịm.
“Ồ, đây không phải là Kỳ Nhạc Ngôn sao.”
Người đó nói chuyện giọng điệu kỳ quái, khiến người ta nghe xong huyệt Thái Dương cũng nhịn không được mà giật vài cái. Kỳ Nhạc Ngôn quá quen thuộc với người này, cũng là minh tinh đang hot gần đây, tên Trần Sinh
Trần Sinh cười như không cười nhìn Kỳ Nhạc Ngôn, “Đã lâu không thấy nha, Kỳ Nhạc Ngôn. Lấy được thư mời chắc không dễ dàng nhỉ, vậy mà còn có tâm đi ve vãn tán tỉnh người khác. Cậu sao lại không để tâm gì hết, nghe nói còn đi tìm tình nhân à.”
Kỳ Nhạc Ngôn nắm chặt tay, ” Miệng hôi như thế, ra ngoài không đánh răng à?”
Trần Sinh phụt cười một tiếng, “Tôi thì chẳng có vấn đề gì đâu, ngược lại là cậu, ai mắt mù mà thích cậu thế, với cái mùi tin tức tố nhạt đến gần như không có của cậu mà cũng có người thích?”
Kỳ Nhạc Ngôn tức giận đến mắt đều đỏ.
Những lời này chạm đến mấu chốt của cậu, Kỳ Nhạc Ngôn rốt cuộc nhịn không được, xông lên vung tay cho một đấm.
Cậu rốt cuộc nhịn không nổi người này rồi.
Kỳ Nhạc Ngôn đã quen biết Trần Sinh từ lâu, hai người bọn họ cùng học chung một trường đại học, Trần Sinh trước đó coi trọng cậu, theo đuổi cậu một khoảng thời gian, Kỳ Nhạc Ngôn lúc ấy cảm thấy hắn ta thật tốt, liền đồng ý làm người yêu. Khi đó cậu thật sự từng thích Trần Sinh, cũng tưởng rằng Trần Sinh thích mình.
Kỳ Nhạc Ngôn lớn lên đẹp, khí chất cao quý, người khác khi nhìn thấy sẽ cảm thấy cậu là một omega đỉnh cấp, huyết thống ắt hẳn ưu tú, tin tức tố của cậu nhất định là mê người nhất.
Nhưng trên thực tế, Kỳ Nhạc Ngôn cũng chỉ là một omega rất bình thường, tin tức tố của cậu rất nhạt, mùi vị không dễ ngửi, còn hơi đắng, càng đừng nói đến việc hấp dẫn ai.
Mặc dù Kỳ Nhạc Ngôn không ghét bản thân vì pheromone, nhưng cậu thực sự không thích nó lắm, ngày thường cậu cũng giấu kỹ.
Khi yêu đương với Trần Sinh, Trần Sinh luôn muốn ngửi pheromone của cậu, yêu cầu rất nhiều lần. Khi đó tình cảm vừa chớm nở, Kỳ Nhạc Ngôn không đề phòng nên đồng ý.
Sau đó, Trần Sinh đột nhiên trở mặt.
Hắn ta rất ghét pheromone của Kỳ Nhạc Ngôn, không chỉ ghét bỏ mà hắn ta còn đem chuyện này nơi nơi phun tào với người khác để cười nhạo Kỳ Nhạc Ngôn. Sau khi Kỳ Nhạc Ngôn tận tai nghe thấy, hai mắt đỏ bừng, không dám lộ ra vẻ yếu đuối, liền xông lên đánh Trần Sinh kịch liệt.
Kỳ Nhạc Ngôn một thân Omega nơi nào đánh thắng được Alpha, nhưng cậu biết Trần Sinh chột dạ, hơn nữa ở trước mặt nhiều người như vậy hắn ta không tiện động thủ. Kỳ Nhạc Ngôn chính là nhân cơ hội này hung hăng đánh Trần Sinh một trận. Cậu không cho phép người khác vũ nhục chính mình như thế, khi đánh người khi cũng chẳng chừa chút mặt mũi nào cho Trần Sinh.
Cứ thế mà từ người yêu thành kẻ thù.
Sau khi tốt nghiệp, lại vào chung một giới giải trí, xích mích cũng có một ít, nhưng giáp mặt battle vẫn là lần đầu tiên.
Thật là oan gia ngõ hẹp.
Trước mắt chỉ có hai người bọn họ, Trần Sinh cũng mặc kệ cái gì mà phong độ thân sĩ, hắn ta duỗi tay chống lại nắm đấm của Kỳ Nhạc Ngôn, thản nhiên nói: “Đây là thẹn quá thành giận? Tôi có nghe nói gần đây nước ngoài có cái gì mà, giải phẫu cải tạo tuyến thể, nghe nói có thể cải thiện tin tức tố, tôi có thể giới thiệu cho cậu.”
Kỳ Nhạc Ngôn tức giận đến mức định đánh hắn ta lần nữa, lại bị Trần Sinh chặn được, Kỳ Nhạc Ngôn khôn ra, lập tức duỗi chân ra, tàn nhẫn đá Trần Sinh một cái. Trần Sinh liên tục lui về phía sau, Kỳ Nhạc Ngôn nhân cơ hội tránh thoát, lắc lắc tay bị đau.
Vẻ mặt Trần Sinh không tử tế như vừa rồi: “Tôi cảnh cáo cậu, cậu tốt nhất nên nhớ nơi này là nơi nào. Nếu cậu dám động thủ, tôi cũng không khách sáo, cứ chờ bị phong sát đi.”
Nhập vòng nhiều năm, hắn ta đáp lên cũng không ít quý nhân.
Kỳ Nhạc Ngôn hung hăng nhìn chằm chằm, như một con sói nhỏ không cam lòng.
Kết quả cậu còn chưa ra tay, liền cảm giác bên tai truyền đến tiếng gió, ngay sau đó phía trước liền có tiếng hét vang lên, tình hình nháy mắt thay đổi.
Không biết Sở Hạ xuất hiện từ khi nào, một đấm đánh ngã Trần Sinh, Trần Sinh ôm bụng ngã xuống đất, đau đớn rên rỉ.
Sở Hạ đến.
Sao đến nhanh như thế?
Có phải hắn đều nghe được rồi không.
Kỳ Nhạc Ngôn ngẩn ra, sức lực toàn thân đều tiêu tán, bộ dạng hung ác ban nãy cũng mất bóng.
Trong lòng nảy lên rất nhiều cảm xúc, suy đoán Sở Hạ nghe được bao nhiêu, lại đoán, hắn có khi nào sẽ ghét bỏ mình không. Chỉ cần nghĩ đến, Kỳ Nhạc Ngôn đã cảm thấy khó chịu.
Cậu thật sự rất thích Sở Hạ, cũng không muốn cùng Sở Hạ tách ra.
Trong lúc Kỳ Nhạc Ngôn ngây người, Sở Hạ dứt khoát lưu loát mà đấm Trần Sinh một đấm. Lời Trần Sinh nói ra khiến hắn cực kì tức giận, lúc này động thủ cũng không lưu tình. Trước khi rời đi, Sở Hạ còn không quên buông lời hung ác, “Chuyện hôm nay nếu cậu dám nói ra ngoài, mặc kệ là trong giới nào, tôi đều sẽ khiến cho cậu đi vào đường cùng.”
Hắn ôm lấy Kỳ Nhạc Ngôn đang há hốc mồm mà rời đi, tìm một gian phòng nghỉ đi vào.
“Ơ, ơ! Anh làm gì đó?”
Kỳ Nhạc Ngôn vừa thấy Sở Hạ muốn cởi quần áo, có chút nóng nảy, nhanh nhẹn ngăn lại.
Sở Hạ lại là vẻ mặt quan tâm, “Có bị thương chỗ nào không, ngoan, cho anh xem.”
Kỳ Nhạc Ngôn chịu không nổi ánh mắt nóng bỏng của hắn, né tránh, lại thấy Sở Hạ càng căng thẳng, Kỳ Nhạc Ngôn có chút mềm lòng, không được tự nhiên mà nói, “Em không bị thương.”
Sở Hạ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ thật nói ra, mới không khiến người ta cảm thấy dày vò đau khổ.
Kỳ Nhạc Ngôn cũng biết đạo lý này, nghĩ rằng thồi thì sớm chết sớm siêu sinh, hít sâu một hơi, lập tức liền hỏi, “Lúc nãy, anh đều nghe được?”
Sở Hạ ừ một tiếng.
Kỳ thật không cần Kỳ Nhạc Ngôn nói gì, sau khi nhìn thấy ảnh chụp Sở Hạ liền không có tâm tư mà làm việc, chỉ nghĩ muốn nhanh chóng nhìn thấy Kỳ Nhạc Ngôn, vì thế liền lái xe tới hiện trường.
Kỳ Nhạc Ngôn nói: “Thật ra vừa rồi tên kia nói cũng đúng, mùi tin tức tố của em đúng thật không dễ ngửi.” Cậu cúi đầu, “Em chính là một Omega bình thường, tin tức tố không có gì hấp dẫn cả……”
Còn chưa nói xong, đã bị Sở Hạ một phen bế lên.
Hắn ôm cậu đi đến sô pha, sau đó Sở Hạ ngồi xuống, để Kỳ Nhạc Ngôn ngồi trên đùi mình.
Suy nghĩ của Kỳ Nhạc Ngôn liền bị quấy nhiễu.
Không hổ là Alpha mà cậu coi trọng ha, sức lực mạnh như thế, lại còn bá đạo quá đi.
Trong lúc suy nghĩ bậy bạ, cái trán Kỳ Nhạc Ngôn bị Sở Hạ gõ một cái. Cậu a một tiếng, duỗi tay che trán, đáng thương mà nhìn Sở Hạ.
Sở Hạ nói: “Lúc thường thấy em thông minh, vào lúc mấu chốt thì trong trong đầu lại nghĩ cái gì thế. Anh thích chính là con người em, tin tức tố không quan trọng.”
“Quan trọng!” Kỳ Nhạc Ngôn phản bác, “Em rất thích tin tức tố của anh.”
Sở Hạ bị cậu nói đến có chút ngại, “Anh cảm thấy anh cũng sẽ thích tin tức tố của em, có muốn cho anh ngửi chút không?”
“….”
Kỳ Nhạc Ngôn lộ vẻ rối rắm.
Sở Hạ lại nói: “Nếu em chưa sẵn sàng, anh sẽ không ép, khi nào em sẵn sàng thì chúng ta nói tiếp.”
Hắn quá ân cần.
Kỳ Nhạc Ngôn đáp lại theo bản năng: “Đừng, chúng ta thử xem.”
Cậu không muốn trì hoãn, quá trình chờ đợi đối với cậu là sự dày vò.
Sau khi nói xong, Kỳ Nhạc Ngôn liền giải phóng pheromone của mình. Mùi của cậu tương đối nhạt nhòa, phải một lúc sau mới ngửi được. Nó có một chút mùi lúa mì, thoang thoảng như có như không, với một vị đắng nhẹ.
Sở Hạ cúi đầu, ấn lên trán cậu, hỏi: “Có mùi bia?”
Kỳ Nhạc Ngôn ừm một tiếng, trong lòng bổ sung thêm, là mùi bia nhẹ, hơi hơi đắng.
Cậu không dám nhìn Sở Hạ, nhưng giây tiếp theo liền thấy tổng tài hôn lên mặt cậu một cái thật vang, nở nụ cười sung sướng, “Bé con, anh thích nhất là uống bia.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.