Tôi Có Một Bí Mật

Chương 28: Thật tệ




Không khí dưới gốc cây bỗng nhiên im lặng.
Lưu Sở cảm thấy mông thanh niên rất mềm, vô thức bóp một cái, lại thêm thêm một cái nữa…
Hoàng Đan:”……”
Mông bị người đàn ông bóp hai lần lại còn muốn bóp thêm nữa,cậu nói:”Lưu bộ đầu,anh đang làm cái gì đó? Đùa giỡn tôi sao?”
Hô hấp Lưu Sở bị kiềm hãm,lập tức buông bàn tay lớn ra.
Hoàng Đan kịp thời ôm cây trượt xuống đất, kỹ thuật leo cây của cậu thật sự linh hoạt,
cậu vất vả bò lên được một nửa cũng không leo tiếp được, vì bên trong tay áo đã bị một con kiến nhìn trúng, còn trong lòng bàn tay thì bị vỏ cây ma sát thành một mảng màu đỏ vừa nóng vừa đau.
Gạt con kiến xuống đất, Hoàng Đan gọi người đàn ông đang bước đi nhanh chóng:”Lưu bộ đầu.”
Bước chân Lưu Sở không ngừng, ngoảnh mặt làm ngơ.
Hoàng Đan không thể để người đàn ông đó cứ vậy mà đi được, vừa rồi mông bị bóp một cái, khiến cậu nghĩ đến chuyện này, cậu bước nhanh đuổi theo, giữ chặt cánh tay người đàn ông lại.
Lưu Sở vẩy ra một cái,ánh mắt không kiên nhẫn.
Hoàng Đan nói:”Anh bóp mông của tôi không phải nên nói chút gì đó sao?”
Lưu Sở thốt ra:”Rất co dãn.”
Hoàng Đan:”……”
Lưu Sở:”……”
Người đàn ông cất bước, Hoàng Đan lại kéo lại:”Lưu bộ đầu, không phải mới vừa nãy khi rơi xuống,anh đỡ được tôi nhưng mông lại bị anh bóp như vậy thì cũng nên có chút thù lao chứ.”
Lưu Sở bất ngờ nhấc mí mắt, như cười như không:”Thù lao? Tống thiếu gia, mông này của cậu xứng với hai chữ này sao?”
Hoàng Đan nói:”Anh bóp đến năm cái.”
Lưu Sở nghẹn lại,khuôn mặt dễ nhìn đó chuyển màu lúc xanh lúc trắng.
Hoàng Đan nói:”Chuyện cái mông cũng không nói nữa, chúng ta nói chuyện chính đi.”
Cậu chỉ chỉ con chim nhỏ màu vàng đang co lại ở trong tay mình:”Lưu bộ đầu giúp tôi một lần đi,anh cần trả thù lao như thế nào cứ việc mở miệng.”
Thái độ Lưu Sở lạnh lùng:”Không cần bàn nữa.”
Hoàng Đan hỏi:”Vì sao?”
Lưu Sở xuy nói:”Tôi chỉ là đơn giản không muốn đối xử tốt với cậu.”
Hoàng Đan nói:”A.”
“Hôm nay tôi sẽ viết phong thư, sai người đưa cho Huyện lão gia, mời ông ấy đến trên trấn này một chuyến, sau đó tôi sẽ dùng thời gian uống cạn chung trà mà từ từ nói chuyện với ông ấy về chuyện Lưu bộ đầu phi lễ với tôi.”
Lưu Sở nhướn cao lông mi,giống như nghe được chuyện cười:”Tôi phi lễ với cậu?”
Hoàng Đan nói:”Vâng.”
“Nếu bóp mông không tính là phi lễ thì đúng là không có thiên lý nữa rồi, anh nói phải không, Lưu bộ đầu.”
Sắc mặt Lưu Sở âm trầm:”Tống thiếu gia,cậu đâu cần cố gắng như phụ nữ vậy, càng nói càng càn quấy, nói tôi phi lễ với cậu à, vậy được rồi tôi sẽ hầu cậu đến cùng.”
Đợi nửa ngày, hắn gợi lên một bên khóe môi,cười lưu manh nói:”Tuy nhiên, cho dù cậu không có việc gì mà rơi hai giọt nước mắt, dù khóc cũng trông rất điềm đạm đáng yêu, nhưng lại là đàn ông, cho nên tôi sẽ không chịu trách nhiệm với cậu, chỉ có thể để Tống thiếu gia oan ức rồi.”
Hoàng Đan xoay người rời đi.
Lưu Sở đi hướng ngược lại, đi nhanh khoảng hơn mười mét thì quay trở lại đè vai thanh niên từ trong kẽ răng rít ra từng chữ:”Đưa chim của cậu cho tôi.”
Hoàng Đan xoay người, đưa con chim vàng trong tay cho người đàn ông:”Phiền phức thật.”
Lưu Sở thoải mái nhảy lên, bắt lấy thân cây leo lên trên cây,đem con chim nhỏ bỏ vào trong ổ sau đó vững vàng tiếp đất.
Hoàng Đan ngửa đầu xem, lá cây rơi xuống đầy mặt,cậu phủi xuống hết:”Thân thủ Lưu bộ đầu tốt thật.”
Lưu Sở đổi tay cầm đao, không muốn nói nhảm với Hoàng Đan.
Hoàng Đan đi cùng người đàn ông thuận miệng hỏi:”Lưu bộ đầu,anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Lưu Sở nghiêng mắt.
Hoàng Đan nói:”Không tới ba mươi đúng không?”
Lưu Sở không nói một tiếng, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
Hoàng Đan liếc nhìn người đàn ông,mười mấy năm trước, Lưu Sở cũng chỉ là thiếu niên nhỏ tuổi, không phải là người Diệp Lam muốn tìm.
“Anh đã từng gặp Diệp Lam chưa? Chính là Diệp gia đại tiểu thư đó.”
Lưu Sở nói:”Dáng người không tệ.”
Hoàng Đan nhếch miệng, lúc ấy là Lưu Sở tìm được Diệp Lam trở về,hai người nhất định đã gặp mặt,cậu cứ vậy mà quên mất phải nên sớm hỏi một chút, hỏi Diệp Lam rồi hỏi Lưu Sở,hỏi người nào cũng được,vừa hỏi thì sẽ rõ ràng mọi chuyện,vừa rồi cũng không cần hỏi vấn đề kia để thăm dò.
Chuyện gần đây càng nhiều, đầu óc rất loạn, làm rõ cái này, lại đổ vào cái khác.
Hoàng Đan thở dài.
Lưu Sở khoanh tay nhìn cậu:”Có chuyện à.”
Hoàng Đan không đáp lại.
Bóng dáng Tứ Mao xuất hiện,cậu ta chạy vội đến, mắt nhỏ nhìn vị trí của Hoàng Đan,hạ giọng nói,”Lão đại, chúng em không tra được cái gì cả.”
Lưu Sở cười hỏi:”Vậy cậu tới tìm tôi làm gì?”
Thân mình Tứ Mao run lên, lão đại cười lên, thật không không hề có một chút hòa ái dễ gần,cậu ta lau mặt nói:”Là vì nói cho anh nè.”
“Lão phu nhân không đi đến chỗ nào hết, trực tiếp về Tống phủ, chúng em đành phải trở về đường cũ.”
Lưu Sở cho cậu ta hai chữ:”Cút đi.”
Tứ Mao tự cút.
Hoàng Đan thu hồi tầm mắt, đi đến chỗ người đàn ông:”Lưu bộ đầu, có thể đưa tôi về phủ không?”
Lưu Sở cho cậu một cái ót:”Không rảnh.”
Hoàng Đan vỗ vỗ áo dài, hướng một chỗ khác mà đi, cậu không quay đầu nhưng vẫn biết người đàn ông đang theo dõi ở phía sau,muốn điều tra từ trên người cậu xem có chỗ nào khả nghi không.
Một lát sau, Hoàng Đan đứng ở phố Tây.
Đường dưới chân không tính là rộng, lại rất dài,nhìn cũng không thấy đầu
Hoàng Đan đi trên đường không có mục tiêu, tiếng rao hàng liên tục ở xung quanh,các quầy hàng và cửa hàng điều được đặt từ đầu đường tới cuối phố, có son phấn, đồ tranh ngọc,tranh chữ, các loại đồ ăn vặt, thỉnh thoảng còn có gánh xiếc đi qua,trên mặt đầy phong ba gió sương.
Bên phố Tây không đuổi kịp sự sầm uất của đường phố Đông,mùi vị phố phường ở đây rất đậm đà.
Hoàng Đan nghe được tiếng y y nha nha truyền ra từ trong rạp hát, bên trong nhóm đào kép đang hát hí khúc,hát về chua ngọt đắng cay của bản thân mình.
Trên đường này không thiếu chỗ hấp dẫn, còn có thanh lâu, ban ngày không kinh doanh,không phải là đang đóng cửa nhưng lại nhìn thấy hạ nhân tựa vào khung cửa ngáp ỉu xìu, buổi tối mới một ngày bắt đầu của bọn họ.
Hoàng Đan nhìn thấy tiệm may lần trước Diệp Lam nói qua đã đóng cửa.
Cậu đứng ngoài cửa một lát có người tốt đi ngang qua, nói cả nhà thợ đều đã về quê, như đi tránh tai chạy nạn vậy.
Có thể tránh là tốt nhất, Hoàng Đan thì tránh không được,cậu còn phải vội vàng tìm được chổ để tiếp cận được với con yêu quái.
Đi ngang qua một quầy hàng mỳ nước, Hoàng Đan ngửi được một loại hương vậy cay nồng, bước chân dừng lại người cũng đi qua đó.
Ông chủ mặc một bộ vải thô màu đen đang đứng trước nồi nước lớn thành thạo vớt mỳ,tranh thủ nhìn thoáng qua lộ ra vẻ chất phác tươi cười:”Tiểu ca, ngài là một người hay hai người?”
Hoàng Đan nói:”Một người.”
Ông chủ nhỏ nói,”Vậy ngài ngồi bên kia đi.”
Hoàng Đan đi đến vị trí đó ngồi xuống,cậu ngồi ở trên ghế chờ, tầm mắt nhìn chung quanh,quầy hàng được một nửa vòng tròn bàn gỗ vây quanh, bên trong có một nồi lớn đang được đặt trên lò đốt, trong nồi có mấy cái giỏ nhỏ được bện bằng sợi trúc, đều chất đầy các món khách muốn ăn,mùi thơm bay bốn phía, phía sau giỏ có rất nhiều đồ ăn,chay mặn đều có.
Nước dùng trong quán này được phối hợp rất tốt,người bình thường đều sẽ không chọn tam lấy tứ,nếu thật không muốn ăn thứ gì, cũng sẽ chủ động nói ra.
Ông chủ nhỏ bận rộn có thứ tự.
Hoàng Đan xem xem bàn gỗ trước mặt, tuy rằng thu dọn thật sạch sẽ, nhưng lại hiện ra dấu hiệu cổ xưa.
Trên bàn để bát đĩa chiếc đũa, còn có ớt, dưa muối,có mấy người đang vùi đầu ăn mỳ nước,vị cay vươn đầu lưỡi phải dừng lại hít hà lau nước mắt sau đó mới tiếp tục ăn.
Hoàng Đan chống cằm, nhìn thấy hai lão sư phụ không xa đang ngồi xổm cắt tóc bên cạnh các loại làm ăn khác, các khách hàng ăn một bữa cơm sau đó đi cắt tóc, hoặc là cắt tóc trước, thay mới kiểu tóc rồi mới ăn cơm, làm sao cũng được, vui vẻ là tốt nhất.
Không bao lâu, từ trong nồi ông chủ nhỏ lấy một cái sọt nhỏ lên, đem đồ ăn đổ vào trong bát lớn, bưng đến cho Hoàng Đan,”Tiểu ca, ngài từ từ dùng.”
Hoàng Đan câm đôi đũa trúc từ trong ống tre, gắp bài sợi mỳ trong bát,rồi gắp trứng ốp la cắn một ngụm, lòng trắng trứng non nớt hòa với lòng đỏ trứng cùng nhau ăn vào miệng, ăn rất ngon.
Bàn tay lau của ông chủ nhỏ chợt dừng, tròng mắt trợn tròn:”Ngài, ngài là Tống thiếu gia?”
Hoàng Đan ăn trứng:”Ừ.”
Ông chủ nhỏ vội gật đầu cúi người:”Tống thiếu gia ngài ăn từ từ, không đủ thì nói một tiếng,tôi lập tức sẽ nấu cho ngài.”
Hoàng Đan nói,”Đủ ăn rồi,cậu bận rộn chuyện của cậu đi.”
Ông chủ nhỏ lại cười lên:”Được ạ!”
Bàn gỗ không quá rắn chắc, người nằm úp lên trên đó, cảm giác giống như bị lật lên vậy, Hoàng Đan thổi thổi mì đưa vào trong miệng,cậu vừa ăn vừa chú ý, sợ bàn rớt xuống, nước nấu vị văng ra.
Trên thị trấn phát sinh mấy vụ án mạng, có người địa phương,thì sẽ có dư luận.
Hoàng Đan ăn mỳ nước,tai nghe được hai người bên cạnh ở đằng kia nói to nói nhỏ, một nói không thể ở lại trên thị trấn này,muốn đến ở nhờ thân thích, nhưng là không biết thân thích có muốn thu nhận người hay không.
Thế đạo này chỗ nào cũng loạn, không có một chỗ thái bình, ôn dịch, khó khăn, thổ phỉ, cường đạo, còn không thì là thứ gì đó muốn lấy mạng người.
Hai người kia thổn thức, sống một ngày thì thêm một ngày đi, thổn thức xong thì lại muốn ăn cho nên bắt đầu xử lý kia bát mỳ trước mặt.
Hoàng Đan chầm chậm ăn rau xanh.
Lưu Sở dựa vào vách tường phía sau, chân tà tà chồng lên nhau,đứng như không muốn đứng, không hề có hình dáng ngay ngắn, hắn cách một lát thì thò đầu xem, thanh niên ngôi bên chỗ bán hàng sao đến giờ vẫn chưa ăn xong?
Lưu Sở cầm đồng hồ quả quýt, lạch cạch một tiếng mở ra rồi khép lại.
Khoảng nữa giờ sau, Hoàng Đan rời quầy hàng, Lưu Sở từ góc tường đi ra, ông chủ nhỏ aiiii một tiếng:”Lưu bộ đầu, ngài đợi đã!”
Lưu Sở dừng bước.
Ông chủ nhỏ đem nước lèo trong nồi múc vào trong bát, bưng cho hắn nói:”Đây là Tống thiếu gia phân phó tiểu nhân chuẩn bị cho ngài.”
Bên trong bát sứ men xanh tràn ngập đồ ăn như mì, thịt bò, rau thơm, đậu hủ, đậu rang, còn có một ít dưới đáy bát không thấy được, hương thơm bay ra.
Sắc mặt Lưu Sở cổ quái:”Cho tôi?”
“Đúng vậy đó.”
Ông chủ nhỏ cười nói:”Lưu bộ đầu ngài ăn xong thì trả tiền cho tiểu nhân một chút, còn có phần của Tống thiếu gia nữa.”
Lưu Sở:”……”
Khi Lưu Sở đen mặt ăn mỳ thì Hoàng Đan đã bị hạ nhân Tống gia mang về Tống phủ.
Hạ nhân ở cửa nhìn thấy hắn, nhanh chóng hô bẩm báo, Tống Nguyên thị được nha hoàn dìu đi ra:”A Vọng,cháu không có chuyện gì chứ?”
Hoàng Đan nói:”Không có việc gì ạ”
Sau khi Tống Nguyên thị trở về, liền phái hạ nhân trong phủ đi tìm, hạ mệnh lệnh chết cho dù là đào ba thước đất cũng phải tìm thấy người, hiện tại thấy cháu trai an toàn về nhà,trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
Hoàng Đan vừa nằm xuống, quản gia thông báo cho cậu nói là Lưu Sở đến.
Lưu Sở không phải vì mất tiền một bát mỳ mà đến, hắn đến là muốn người:”Lão phu nhân, Tống thiếu gia du học trở về, học thức uyên bác, không phải đẳng cấp tôi có thể lĩnh ngộ,tôi tin tưởng cậu ấy đối với vụ án này sẽ giúp ích được rất nhiều.”
Tống Nguyên thị nói,”Phá án là chuyện của nhân viên công vụ các ông,nó chỉ biết vũ văn lộng mặc*,không biết cái gì khác cả.”
*vũ văn lộng mặc: cách nói chơi chữ,nghĩa câu này là có thể là nói người chỉ ăn chơi vẫn chưa biết làm việc gì.
“Các người cần Tống gia hỗ trợ cái gì thì có thể nói thẳng, Tống gia sẽ toàn lực phối hợp.”
Thốt ra lời này, đã đủ nể tình.
Thế nhưng, Lưu Sở lúc này là quyết tâm muốn đem đại thiếu gia nuông chiều từ bé về trong tay, dù có nếm chút mùi đau khổ cũng có chút hứng thú nhìn xem đối phương đến cùng là dạng người thế nào, bởi vì qua biểu hiện của đối phương so với tin tức hắn thu được từ người này khác nhau rất lớn.
Từ sau khi ở tửu quán trở về cũng không có dị thường nào, Lưu Sở không thu hoạch được gì, hắn tất nhiên phải nghĩ biện pháp khác.
Không khí xung quanh đại sảnh chợt đông cứng lại,khi Hoàng Đan đến mới được đánh vỡ,cậu đi đến bên cạnh lão bà bà:”Bà nội,cháu muốn đi.”
Tống Nguyên thị dựng đứng quải trượng,”Không được!”
Hoàng Đan nói:”Cháu cam đoan không có việc gì.”
Tống Nguyên thị lạnh lùng nói:”Cháu lấy cái gì cam đoan?”
Hoàng Đan không nói chuyện, mà là nhìn về phía người đàn ông, ánh mắt thẳng tắp như muốn truyền mục đích muốn thì phải bỏ ra, đến anh rồi Lưu bộ đầu.
Lưu Sở bị thanh niên nhìn đến cả người không được tự nhiên:”Tôi lấy của mạng của tôi cam đoan.”
Tống Nguyên thị chẳng những không cảm kích, ngược lại trong lời nói còn có gai:”Lưu bộ đầu,mạng của ông so với mạng cháu trai tôi không phải là một chuyện.”
Đổi lại là người khác nghe nói như thế,đen mặt có thể so sánh được với đáy nồi, e là còn phất tay đứng dậy rời đi, Lưu Sở không có, hắn chẳng những không coi ra gì còn cười rộ lên:”Lão phu nhân nói rất đúng,mạng của tôi kém hơn so với mạng của thiếu gia tôn quý.”
Hắn bĩu môi, nói thật sự giống nhau:”Chính vì vậy nên tôi sẽ dốc toàn lực bảo vệ Tống thiếu gia một cách chu toàn.”
Tống Nguyên thị biểu tình vẫn chưa có dấu hiệu dịu đi.
Hoàng Đan hiểu được ý của người đàn ông,cậu tương kế tựu kế:”Như vậy đi bà nội,bà cho cháu một khảo nghiệm, nếu cháu thông qua thì hãy cho cháu đi.”
Tống Nguyên thị nhìn cháu trai:”A Vọng,cháu vừa trở về không lâu, đối với trên thị trấn cũng không quen thuộc, chạy ra ngoài làm gì ở trong phủ sẽ thoải mái hơn.”
Hoàng Đan thở dài trong lòng, trên phủ có cảnh đẹp hoa trong ao,cầu nhỏ,tiếng nước chảy còn có ăn có uống,có người hầu kẻ hạ rất là là tốt,nhưng cậu có nhiệm vụ trong người, không thể ăn không ngồi rồi mà chờ chết được.
Phải đi ra ngoài mới cơ hội tìm được còn yêu quái kia.
Tống Nguyên thị cuối cùng vẫn là đáp ứng Hoàng Đan,không cho khảo nghiệm, chỉ muốn cậu về trước khi trời tối còn phái thêm mấy hạ nhân thân thủ tốt đi theo cậu.
Buổi sáng đi ra ngoài, Hoàng Đan không mặc áo dài,cậu mặc áo sơmi quần dài để hoạt động thuận tiện một chút,lúc chạy trốn cũng có thể nhanh hơn.
Tống Nguyên thị muốn cho Quyên Nhi cùng đi.
Hoàng Đan xắn tay áo:”Bà nội, Quyên Nhi là một cô gái nhỏ, theo đám đàn ông người chúng cháu rất không thích hợp.”
Tống Nguyên thị nói:”Lúc trước cháu muốn giữ lại nó không phải cái gì cũng không dùng đến như vậy.”
Mắt Hoàng Đan đảo qua ngoài cửa:”Quyên Nhi rất có khả năng,dọn dẹp phòng cháu rất sạch sẽ.”
“Bà nội thật không biết cháu là nghĩ như thế nào.”
Tống Nguyên thị nói,”Lúc ấy bà nội muốn cho nó làm nha hoàn thông phòng cho cháu,lúc sau này biểu hiện cũng không tệ thì còn có thể thu làm thiếp,cháu lại không đồng ý,bà nội đuổi nó đi thì cháu lại mang nó về.”
“Hiện tại bà nội vừa nói nó không đúng,cháu lại thay nó nói chuyện, nhất định là muốn làm trái ý bà nội.”
“Không phải làm trái lại,cháu nói sự thật.” Hoàng Đan nói:”Bà nội, thời đại đã thay đổi,phải là hai bên tình nguyện mới được.”
Tống Nguyên thị nói:”Cháu đã từng hỏi Quyên Nhi?”
Hoàng Đan lắc đầu.
Tống Nguyên thị nói,”Cháu không hỏi,sao biết ý nó như thế nào?”
Hoàng Đan nói:”Ý cô ấy cháu không rõ nhưng cháu biết rõ ý nghĩ của mình,cháu không muốn.”
“Bà nội, về sau đừng nhắc tới chuyện này nữa.”
Quyên Nhi ở ngoài cửa cắn môi, tay bên trong tay áo nắm chặt lại,cô mất mát chạy đi.
Tứ Mao chờ ở cửa Tống phủ, nhìn thấy người đi ra thì vội vàng bước lên thềm:”Tống thiếu gia, xin chào.”
Hoàng Đan nói:”Chào.”
Tứ Mao cười sờ cái ót, nghĩ lại thì đại thiếu gia này có đôi khi rất thân thiết, không giống với lão đại, tính tình bao giờ cũng không đoán được.
Hoàng Đan được dẫn tới một tiệm ăn sáng ở đường Đông.
Lưu Sở và các huynh đệ của hắn đang ngồi ăn điểm tâm trên bàn,mỗi người một chén mì dương xuân nóng hổi.
Hoàng Đan nếm thử,nhìn sợi mỳ màu trắng hòa cùng mùi hành lá đậm đà nhịn không được nên gọi một bát.
Mấy người Lưu Sở cúi đầu ăn mì húp nước, tốc độ rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã thấy đáy, bọn họ đẩy bát về phía trước, tay lau miệng vậy là xong việc.
Hoàng Đan gắp mì,cậu ăn thật chậm, mỗi một cọng điều nhai thật kỹ rồi mới nuốt,vắt mỳ trơn mềm dễ chịu thêm mùi vị xanh tươi của hành lá hòa quyện vào nhau.
Mọi người chậc lưỡi, thiếu gia chính là thiếu gia, ăn mì cũng ăn như đang ăn ngự thiện hoàng gia vậy.
Lưu Sở chịu không nổi nói:”Tống thiếu gia,cậu ăn như vậy là hết một buổi sáng luôn rồi.”
Hoàng Đan không phản ứng,ăn cho xong số mỳ còn lại trong bát,cậu bưng bát lên uống hai ngụm nước lèo màu tương,sau đó lấy khăn chùi miệng:”Đi thôi.”
Lưu Sở chậc chậc:”Chỉ có thể mong manh như một nét mực.”
Hoàng Đan nói:”Tôi nghe thấy được.”
Mặt Lưu Sở co rút.
Hoàng Đan nói:”Đời người có hai chuyện quan trọng, chính là ăn và ngủ.”
Lưu Sở đá văng băng ghế, hướng về phía mấy người Tứ Mao nói:”Đều nghe một chút đi, Tống thiếu gia du học trở về,đạo lý lớn rất thâm sâu, cả đời phàm phu tục tử chúng ta không thể nào hiểu được đâu.”
Hoàng Đan:”……”
Người đàn ông này không chỉ xấu xa mà rất là xấu xa là đằng khác.
Lưu Sở muốn mượn cơ hội điều tra Hoàng Đan, Hoàng Đan thì muốn lợi dụng hắn đến giúp mình tìm ra mục tiêu nhiệm vụ, ai người đều có tâm tư riêng.
Bọn họ đi lại ở phố lớn ngõ nhỏ, người đi đường đều lần lượt ghé mắt nhìn, không qua bao lâu, toàn bộ trên thị trấn mọi người đều biết, đại thiếu gia Tống gia đang cùng Lưu bộ đầu làm việc.
Mọi người kính trọng Tống lão phu nhân, sẽ không đối với cháu trai bà có quá nhiều suy đoán.
Cũng không biết,một tay không thể xách,vai lại không thể gánh, du học ở nước ngoài, đại thiếu gia vừa trở về thì có thể có làm được cái gì.
Bọn Tứ Mao cũng rất ngạc nhiên,Lão Đại sao lại cho thiếu gia vào đây.
Lưu Sở một mực không trả lời.
Buổi sáng, đoàn người đến thôn trấn xung quanh để điều tra, tuần tra, nhìn xem có nhân vật khả nghi hay không.
Mọi người nhìn thấy bóng dáng mấy người Lưu Sở đều yên tâm rất nhiều, cảm giác dù có xảy ra chuyện gì cũng không sợ.
Hoàng Đan cảm giác Lưu Sở cố ý giữ cậu lại, khiến cậu buông tay sau đó cầu xin hắn tha cho mình.
Bởi vì đối phương khi tra điều tra người và chuyện quan trọng chỉ cho các huynh đệ cùng đi,không cho cậu tham dự vào, rõ ràng chỉ xem cậu là một trong những người tình nghi không thể tín nhiệm.
Trời rất nóng lòng người khô đến hoảng sợ.
Hoàng Đan kêu mấy hạ nhân tự tìm chỗ nghỉ ngơi,cậu nằm trên cỏ một lát, nhìn xem người đàn ông ở cách đó không xa đang nhắm mắt đang ôm đao.
Tính cảnh giác của Lưu Sở cực cao,có chút tiếng vang nhỏ truyền vào trong tai hắn cũng sẽ ra tay.
Hoàng Đan bất ngờ không kịp phòng,mắt bên trái bị đánh,cậu đau đớn a một tiếng, có cảm giác như nhãn cầu mắt bị đánh đến nổ tung rồi.
Môi mỏng Lưu Sở gắt gao mím cùng một chỗ:”Ai kêu cậu tới gần tôi?”
Hoàng Đan che con mắt kia, đau cả người phát run, mồ hôi lạnh cùng nước mắt cùng nhau lăn xuống dưới,cậu cắn chặt răng, môi run run.
Lưu Sở nhìn xuống thanh niên, mặt không chút thay đổi nói:”Lúc tôi ngủ cho dù là con kiến đi qua bên cạnh cũng sẽ bị tôi phát hiện được”
“Tống thiếu gia,coi như đắc tội,mong thứ tội.”
Hoàng Đan cúi lưng, độ cong lưng đau đớn,cậu cúi đầu,tóc đen trên toàn bộ che đi khuôn mặt,môi trắng bệch, từng giọt nước mắt rơi xuống đồng cỏ,những ngọn cỏ nhỏ như được tưới mà bối rối.
Lưu Sở đứng bất động,”Mắt có chảy máu hay không?”
Hoàng Đan khoát tay.
Lưu Sở mắng một tiếng, nhấc chân tránh ra.
Hoàng Đan ngồi xuống, chung quanh không có ai,cậu buông khớp hàm ra một chút, phát ra âm thanh khó chịu, bỗng nhiên có một bàn tay đặt ở đầu vai cậu,cầm chặt tay.cậu khóc nói,”Lưu bộ đầu, anh làm gì?”
Không đúng.
Hoàng Đan nhíu mi, Lưu Sở tập võ nhiều năm,có thói quen dùng đao, bàn tay chắc chắn có vết chai, lòng bàn tay của cánh tay này rất trơn trượt.
Cậu quay đầu,nhìn xuyên qua bằng tầm mắt mơ hồ thì nhìn thấy thư sinh.
Thư sinh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng thanh niên, nhẹ giọng thầm thì hỏi:”Đại thiếu gia, anh làm sao vậy?”
Mặt Hoàng Đan đầy nước mắt,bên mắt bị thương không mở ra được, chỉ có thể dùng con mắt không bị thương nhìn thư sinh, vùng này rất vắng lặng,lúc này đối phương đến đây làm gì?
Thư sinh nhìn nước mắt thanh niên trượt xuống, một giọt hai giọt chảy xuống,cậu ta nuốt nước miếng:”Lão sư kêu tôi đến tặng bản chữ mẫu cho Chu lão gia,ở không xa chổ này,lúc tôi vừa vặn đi ngang qua thì gặp thiếu gia,định đến chào hỏi một tiếng.”
“Chờ khi đến gần, mới phát hiện đại thiếu gia đang khóc.”Cậu ta cầm ra một cái khăn đưa qua đi:”Mau lau mặt đi.”
Hoàng Đan cầm lấy,không lau mặt mà lau nước mũi.
Thư sinh quan tâm hỏi,”Đại thiếu gia,tôi thấy cậu giống như rất khó chịu,hay tôi dẫn cậu đi xem đại phu?”
Hoàng Đan nói không cần,ở trong lòng cậu nói,”Hệ thống tiên sinh, lần trước gặp tôi thư sinh nuốt nước miếng, vừa rồi cũng vậy, không lẽ cậu ta đang đói bụng?”
Hệ thống:”Tại hạ cảm giác, động tác nuốt nước miếng này, đại diện cho rất nhiều ý nghĩa, có thể là tham luyến mĩ sắc*, cũng có thể là đơn thuần miệng khô lưỡi khô phản ứng theo bản năng, còn có thể là biểu hiện khẩn trương.”
*Tham luyến mỹ sắc:ham muốn,lưu luyến không quên sắc đẹp
Hoàng Đan:”Hệ thống tiên sinh,mi nói nhiều như vậy cũng giống như chưa nói vậy.”
Hệ thống,”……”
Hoàng Đan tìm trong ký ức nguyên chủ, thư sinh này không phải người Tống gia mà là người được bác cả nguyên chủ nhiều năm trước nhặt về ở bên ngoài,để bên cạnh nuôi dưỡng, hơn nữa còn nhận làm nghĩa tử,cho cậu ta họ Tống.
Nguyên chủ được lão bà bà nâng trong lòng bàn tay nên với bàng chi Tống gia không có giao thiệp nhiều.
Thư sinh hỏi:”Đại thiếu gia, dễ chịu chút nào chưa?”
Hoàng Đan nói:”Ừ, cám ơn.”
Thư sinh đem khăn nhét vào trong tay áo:”Trước kia tôi ở nhà chú tôi có học một chút về xem bệnh, đại thiếu gia, cậu có muốn tôi xem một chút cho cậu không?”
Hoàng Đan nói:”Được”
Cậu chậm rãi mở con mắt bên kia ra một khe hở, nước mắt không ngừng trào ra từ hốc mắt.
Thư sinh ghé sát vào chút, chau mày nói:”Rất đỏ đó.”
Hoàng Đan chớp chớp mắt, hai mắt đẫm lệ giàn giụa.
Thư sinh liếm môi, nhẹ giọng nói:”Đại thiếu gia cậu vẫn đang khóc, nhất định là rất đau.”
Hoàng Đan nghe được tiếng nuốt nước miếng, cậu nhìn xuống tự nhiên hiểu ra được rồi.
Thư sinh chú ý tới tầm mắt thanh niên,trên gương mặt tuấn tú có thêm một tầng ửng đỏ, bên tai cũng đỏ,”Đại thiếu gia, tôi……”
Phía sau đột nhiên phát ra một giọng nói:”Các người đang làm cái gì?”
Thư sinh giật mình, hốt hoảng cáo từ.
Lưu Sở đi tới,để một cánh tay ở phía sau:”Tống thiếu gia, nhìn không ra,cậu còn có cái loại đam mê này.”
Hoàng Đan lau nước mắt:”Loại nào?”
Lưu Sở ‘Xuy’ một tiếng.
Hoàng Đan nói,”Anh hiểu lầm rồi,người vừa rồi là em trai tôi.”
Lưu Sở nói,”Em trai không có huyết thống.”
Hoàng Đan:”……” Rất rõ ràng sao.
Hắn ngửa đầu,”Lưu bộ đầu, phía sau anh đang giấu thứ gì vậy?”
Lưu Sở lấy tay kia ra.
Hoàng Đan nói:”Anh đưa cả hai tay ra đi.”
Thái dương Lưu Sở thoáng giật, cũng không che giấu mà trực tiếp đưa lọ thuốc trong tay cho cậu.
Hoàng Đan nói:”Cám ơn.”
Cậu nhìn chữ nhỏ trên lọ thuốc sau đó nhỏ một giọt vào trong mắt,cảm giác mát lạnh khiến cậu muốn rơi nước mắt,sao lại có cảm giác giống thuốc nhỏ mắt thế nhỉ?
Lưu Sở đứng trên cao nhìn xuống,”Lúc nãy cậu có chuyện gì?”
Hoàng Đan đậy nắp lọ thuốc lại, trong lúc vô tình cậu phát hiện trên cổ người đàn ông có đeo cọng dây đỏ nên muốn xem là cái gì nhưng lại đánh giá thấp tính cảnh giác của người tập võ.
“Tôi có chút khát muốn anh theo tôi đi tới bờ sông.”
Lưu Sở nhìn cậu người bệnh tâm thần:”Muốn uống nước không tự mình đi, còn muốn có người theo?”
Hoàng Đan nói:”Chưa bắt được hung thủ không an toàn.”
Lưu Sở khinh miệt nhìn thanh niên:”Không phải cậu có đem theo mấy người hầu,sao không đi cùng họ.”
Hoàng Đan hấp hấp mũi, nói,”Bọn họ không lợi hại như anh.”
Lưu Sở chậc lưỡi:”Cái này đúng là vỗ mông ngựa rồi.”
Hoàng Đan nói,”Vậy anh không giúp tôi sao?”
Lưu Sở liếc nhìn thanh niên,con mắt đỏ rực, mặt và mũi cũng vậy,cứ như vừa mới chịu bao nhiu ủy khuất vậy,trông rất tội nghiệp:”Ở chỗ này đợi.”
Hoàng Đan làm theo,cậu cũng lười đi theo.
Không bao lâu, Lưu Sở cầm một mảnh lá sen trở về:”Uống đi, đại thiếu gia.”
Hoàng Đan bắt được lá sen, giơ lên chậm rãi đưa đến bên miệng,uống ừng ực nước nuốt vào trong bụng.
Lưu Sở nhìn thấy khóe môi thanh niên có nước tràn ra,rồi lại chảy xuống cổ làm cho áo sơmi ướt một mảng nhỏ,hắn nhíu nhíu mày:”Bẩn chết đi mất.”
Hoàng Đan sặc đến,cậu ho khan vài tiếng:”Cái gì?”
Lưu Sở cái gì cũng không nói,ném cái khăn trong người qua cho cậu.
Ngày tiếp theo, Hoàng Đan bị Lưu Sở dẫn đi quá sức, trở về thì đổ xuống trên giường ngủ say như chết.
Vốn Lưu Sở cũng muốn ngủ nhưng lão Phùng gió bụi mệt mỏi bất ngờ tìm hắn,sắc mặt cũng có vài phần cứng lại rõ ràng:”Tiểu Lưu, có một hiện tượng xảy ra mà tôi bỏ xót,trên mặt ông chủ Trương khô quắt,máu cũng không có, như là đã chết rất lâu không phải là chết trong đêm đó.”
Sau giây phút tĩnh lặng qua đi, Lưu Sở và ông trăm miệng một lời:”Ngày đó xuất hiện không phải là ông chủ Trương!”
Quen biết nhiều năm hai người đều hít một hơi sau đó rơi vào trầm mặc.
Không phải ông chủ Trương thì đó là ai? Quái vật khoác da người sao? Là yêu quái biến thành ông chủ Trương sao? Vì sao lại đem thi thể ông chủ Trương vào tửu lâu?
Dù sao cũng không đến mức chơi tới vậy chứ.
Lưu Sở nói:”Đêm đó tôi cùng mấy người Tứ Mao ở bên trong bên ngoài tửu lâu điều tra hết mấy lần,đến ngõ nhỏ phía sau tửu lâu cũng không bỏ qua, một chút dấu vết cũng không tìm được, đối phương làm sao lại chạy trước mắt chúng tôi được?”
Hắn giương mắt:”Có người tiếp ứng sao?”
“Nói chuyện không tốt, tra án tử thì tôi không thành thạo, theo tôi thấy mấy người đêm đó đều có tình nghi.” Lão Phùng nói:”Cậu coi chừng một chút.”
Lưu Sở:”Ừ.”
Lão Phùng nói:”Nghe nói trong tay Tống thiếu gia có nhiều thứ mang về từ Tây Dương, cậu có thế thiết lập quan hệ tốt với cậu ta, cũng có thể được Tống gia trợ giúp, đối với cậu cũng có chỗ tốt.”
Lưu Sở giật nhẹ khóe miệng, tạo quan hệ tốt?Tạo như thế nào mới được?”Cậu ta vẫn còn bị tình nghi đó.”
Lão Phùng nói:”Cậu theo dõi một chút, vấn đề cũng không lớn.”
Lưu Sở nhăn mi tâm:”Cậu ta động một chút là khóc tôi nhìn chỉ thêm phiền thôi.”
Lão Phùng ném qua một ánh mắt tràn ngập thâm ý:”Không để tâm thì sẽ không phiền,cậu phiền là cậu để trong tâm rồi.”
Vẻ mặt Lưu Sở biến đổi:”Cái gì mà để tâm chứ.”
Hắn cầm lấy đao:”Tôi đi đến nhà ông chủ Trương một chuyến, cũng đã muộn rồi,ngày mai ông hãy đi.”
Nhà ông chủ Trương ở phố Tây, cách tiệm bán thuốc hai ngõ hẻm.
Lưu Sở là một mình đi qua không mang theo thủ hạ, hắn được cha mẹ ông chủ Trương mời đến nhà chính, khách khí bưng nước trà lên:”Lưu bộ đầu, đã bắt được hung thủ sát hại con tôi rồi sao?”
Lưu Sở nhìn quan tài ở nhà chính, không đáp mà hỏi lại:”Trong khoảng thời gian trước ông chủ Trương có gì dị thường không?”
Cha mẹ ông chủ Trương nghĩ nghĩ, đều nói không có.
Lưu Sở nói:”Hai vị suy nghĩ kỹ một chút, chuyện này đối với chuyện phá án của chúng tôi rất quan trọng.”
Cha mẹ Trương bắt đầu nghĩ, bọn họ điều lớn tuổi, trí nhớ cũng không tốt,rất dễ dàng quên cái này, quên cái kia.
Lưu Sở uống một ly trà vào bụng còn cho rằng đêm nay về tay trắng, thì nghe cha ông chủ Trương nói một chuyện, nói là hai tháng trước, ông chủ Trương có vài ngày không trở về nhà.
Hắn và ông lão nhìn nhau,”Cụ thể lúc nào có nhớ không được.”
Lưu Sở buông xuống chén trà:”Vì sao lúc ấy không báo án?”
Vẻ mặt người cha già lúng túng.
Lưu Sở chợt hiểu,ông chủ Trương không có đàn bà làm ấm ổ chăn,ông ta có một tiệm bán thuốc lớn như vậy,không lo lắng ăn mặc ở bên ngoài vui chơi, trừ bà chủ Đới lão bản còn có thêm rất nhiều ôn nhu hương.
Con trai hai ông bà thường hay ra ngoài chơi cho nên cũng không cảm thấy kỳ quái.
Lưu Sở ngồi một lát thì đi.
Vài ngày sau,có thôn dân từ trên núi Việt nghiêng ngả lảo đảo chạy xuống nói là ở trong núi nhìn thấy ông chủ Trương.
Việc này truyền đi nhanh chóng,trong lòng mọi người bị khủng hoảng rất lớn,ông chủ Trương không phải đã chết ở tửu lâu rồi sao?Chỉ còn lại một cái đầu và một bộ khung xương, sao còn có thể sống mà xuất hiện?
Đây không phải xác chết vùng dậy chứ,nhưng không có thi thể mà, cái này cũng kỳ lạ quá rồi.
Khi Hoàng Đan nghe nói là đang ăn cá trong đình, cậu gọi hai nha hoàn đang lén lúc nói chuyện sau lưng mình kể kỹ một chút cho cậu nghe.
Hai tiểu nha hoàn giật mình, mặt mũi trắng bệch, ấp úng kể hết những gì nghe được.
Hoàng Đan ở không nổi nữa vội vàng đi tìm lão bà bà, xin phép đi tìm Lưu Sở.
Lưu Sở đang cùng lão Phùng nói chuyện, bọn họ hình như cũng vừa lấy được tin tức, biết trong quan tài nằm một ông chủ Trương,trên ngọn núi còn có một ông chủ Trương khác.
Hoàng Đan trốn ở góc phòng, đành phải từ trong số tích phân không còn lại bao nhiêu lấy ra 50 tích phân để giao dịch với hệ thống, nghe được cuộc nói chuyện của Lưu Sở và lão Phùng, một nửa chỉ là suy đoán, một nửa là nội dung đã được chứng thực,cậu chợt biết được lượng tin tức quá lớn, hơn nửa ngày mới kịp phản ứng lại.
Ông chủ Trương đã chết hai tháng trước.
Vậy “Ông chủ Trương” xuất hiện trước mắt mọi người là do yêu quái biến thành.
Con yêu quái đó biến thành người đó sau đó lẫn vào trong một loài người đến người thân của người đó cũng nhận không ra,nó biến thành người chắc chắn là phải có điều kiện gì đó ví như là ăn thịt hoặc uống máu người chẳng hạn.
Đêm đó,yêu quái cố ý đem thi thể ông chủ Trương vào bên trong tửu lâu, rất có khả năng là nó muốn xem một vở kịch lớn nên mới cuốn nhóm thân hào nông thôn trên thị trấn vào chuyện này.
Hoàng Đan nhíu mày, nhớ lại lúc cậu bước vào bên trong phòng”Ông chủ Trương”đang uống rượu,cậu còn cùng đối phương cười cười nói nói thì liền sởn tóc gáy.
Ai có thể ngờ đến, ngồi đối diện mình là một tấm da yêu quái chứ.
Hai mắt Hoàng Đan trợn lên,nói như vậy,con yêu quái đó là ông chủ Trương?”Hệ thống tiên sinh,tôi muốn điền đáp án.”
Khi cậu nói xong trước mắt liền xuất hiện một màng hình nhiệm vụ [ Đoán xem tôi là ai ].
Không có chậm trễ một chút nào, Hoàng Đan sợ yêu quái lại biến thành người khác,cậu nhanh chóng điền tên ông chủ Trương ở phía dưới màn hình nhiệm vụ.
Hệ thống:”Sai rồi.”
Hoàng Đan kinh ngạc:”Vì sao?”
Hệ thống:”Ông chủ Trương không phải yêu quái.”
Hoàng Đan hít sâu kinh ngạc.
Không đúng,ông chủ Trương chết,trên núi lại xuất hiện thêm một người nữa, không phải là yêu quái thì là cái gì?
Cậu nheo mắt, trừ khi……ông chủ Trương chưa chết.
Trong tửu lâu là thi thể người khác,kế hoạch của con yêu quái là cố ý đem thi thể bỏ vào bên trong phòng ông chủ Trương,làm ra hiện tượng ông chủ Trương chết sau đó chân chính mang ông chủ Trương thật đi.
Thôn dân ở trong núi nhìn thấy đúng là ông ta,người vẫn còn sống.
Thế nhưng yêu quái không để ông chủ Trương xuống núi.
Có lẽ khiến thôn dân nhìn thấy ông chủ Trương cũng là ý của con yêu quái.
Như vậy suy luận cũng có thể giải thích, vì sao ông chủ Trương không phải là yêu quái,đáp án không chính xác.
Hệ thống,”Hoàng tiên sinh, ngài chỉ còn một lần cơ hội cuối cùng, nếu lại trả lời sai, nhiệm vụ sẽ thất bại, ngài sẽ gặp phải cái gì, tại hạ cũng không biết.”
Trong lòng Hoàng Đan nặng nề:”Tôi hiểu được.”
Cậu than thở còn xúc động,giờ hối hận cũng vô dụng làm lại một lần nữa,nếu không có gì bất ngờ xảy ra,bản thân cứ như cũ mà làm vậy.
Quỷ mới biết sao cái này nhiều trò như vậy chứ.
Hoàng Đan lau mặt,tỉnh táo một chút thì đi đến nhà ông chủ Trương.
Thân phận Tống gia đại thiếu gia đi chỗ nào đều dùng tốt, Hoàng Đan chào hỏi cha mẹ ông chủ Trương,nhìn thần sắc hai lão hình như vẫn chưa biết chuyện ở trên núi.
Đầu thất chưa qua, quan tài vẫn còn trong nhà.
Hoàng Đan trưng cầu ý kiến hai lão,cậu đi đến chổ quan tài, khom lưng nhìn xem.
Trông quan tài phủ một lớp tơ lụa thượng đẳng,phía trên để một cái đầu khô quắt, cùng một bộ khung xương,quan tài vẫn chưa đậy nắp vẫn mở rộng ra bên ngoài vẫn phát ra mùi khó ngửi như trước.
Giống như mùi chuột chết, còn không phải là một mà là hai còn có khi còn là một phòng.
Hoàng Đan ngừng thở, trong quan tài đầu đã xẹp xuống, ngũ quan cùng khi còn sống không hoàn toàn giống nhau như đúc,nếu cậu biết sự thật bên trong thì vẫn nghĩ đây là ông chủ Trương.
Vậy cái đầu này của ai?
Hoàng Đan lại nhìn khung xương trong quan tài,Phùng tiên sinh lấy đi vài cái, nếu khung xương chênh lệch quá nhiều,cậu nhất định sẽ phát hiện.
Điều này có thể nói lên, chủ nhân bộ xương trước mặt Hoàng Đăng và ông chủ Trương có thân hình tương tự nhau.
Hoàng Đan không nghĩ ra thì cậu sẽ không phá án được.
Trấn Việt Sơn tuy rằng không nhỏ, thế nhưng bất luận là chuyện lớn gì hay là việc nhỏ, chỉ cần bị người biết thì đều sẽ bị truyền ra ngoài ồn ào huyên náo.
Nếu Hoàng Đan nói việc này cho Lưu Sở,để đối phương đi thăm dò, hẳn là có thể điều tra ra được vài thứ, như là có người nào có thân hình tương tự như thân hình ông chủ Trương chẳng hạn.
Nếu có, đầu và bộ xương trong quan tài hẳn là của người đó.
Cũng không biết Lưu Sở có tin hay không.
Chung quy cậu không có chứng cớ,chỉ toàn dựa vào miệng nói thôi.
Lỡ như Lưu Sở chẳng những không tin còn tăng thêm nghi ngờ cho cậu thì lúc đó phiền phức to rồi.
Thình lình thở một hơi, Hoàng Đan bị mùi thối bốc lên sọ não,cậu rời khỏi chỗ quan tài.
Yêu quái vốn đã khó tìm rồi, thông minh lại có tâm kế giờ lại càng khó tìm.
Hoàng Đan từ nhà ông chủ Trương đi đến tìm Lưu Sở, đối phương không ở đó,cậu hỏi thăm được nơi người đi liền vội vàng hồi phủ.
Nguyên chủ có một cây súng,lúc ở nước ngoài được một người bạn tặng nhân dịp sinh nhật, thời điểm mấu chốt chắc là có thể hữu dụng.
Lưu Sở triệu tập mấy chục người khỏe mạnh, một phần ở chân núi, một phần cùng hắn vào núi.
Mọi người đều rất sợ hãi.
Bọn họ không biết ông chủ Trương trên núi là quỷ hay là yêu, hoặc là thứ gì khác,không biết nên mang một nổi sợ hãi không đoán được.
“Lưu bộ đầu, chúng tôi chỉ là người không thể đối phó được với yêu ma quỷ quái đâu.”
Người khác phụ họa:”Đúng rồi!”
Có người đã sợ ở không nổi nữa, lớn tiếng ồn ào muốn trở về, còn chửi ầm lên,có người cao cao lên tiếng nói chuyện này điều không liên quan gì đến mình.
Lưu Sở nói:”Yêu quái không phải không phải cái gì làm cũng được, bằng không nó sẽ không trốn trong ngọn núi này.”
Mọi người châu đầu ghé tai,cảm thấy có đạo lý, nhưng bọn họ vẫn không muốn đi, nếu là không may đụng vào “Ông chủ Trương” thì phải làm thế nào?
Chỉ có thể chờ chết thôi.
Lưu Sở phất tay,ngăn cản các huynh đệ động vũ lực uy hiếp, những người này căn bản là không có ý thức được, nguy hiểm đã đến ở bên cạnh bọn họ.
“Các vị,tôi không phải người trấn Việt Sơn,còn các người mới phải.” Lưu Sở cười nói:”Bên trong thôn trấn có gia đình người thân bạn bè của các người, các người không bao vệ thì ai bảo vệ?”
Hắn chỉ chỉ chính mình,”Trông cậy vào tôi sao?”
Theo sau Lưu Sở lại chỉ chỉ Tứ Mao ở bên trong mấy huynh đệ,”Hay là bọn họ?”
Vẻ mặt mấy người Tứ Mao có một tia giễu cợt.
Tiếng ồn ào dừng lại,tất cả ở đây điều là những người tô kệch khỏe mạnh, hiện tại người người nghe được lời nói này đều ít nhiều có một chút xấu hổ.
“Lưu bộ đầu, không phải chúng tôi sợ chết,chúng tôi là lực bất tòng tâm thôi.”
Lưu Sở vẫn là cười:”Các người là người còn huynh đệ tôi không phải sao, ở trong này, mỗi người điều có máu thịt, ai cũng không ngoại lệ.”
Môi hắn thu hồi độ cong, không nhiều lời một chữ.
Mấy chục nam khe khẽ nói nhỏ, một lát sau khẽ cắn môi, đáp ứng đi theo.
“Nhớ kỹ lời tôi nói,có chuyện thì báo hiệu liền.”
Lưu Sở ngẩng đầu:”Xuất phát đi.”
Mọi người dựa theo phân công trước đó cùng đi vào núi.
Đúng lúc này, một chiếc xe ngựa chạy đến nhìn xe ngựa là biết của người giàu có.
Lưu Sở nheo mắt, biết là ai đến.
Xe ngựa dừng lại, một bàn tay trắng nõn vén màn xe xe lên,thanh niên nhảy xuống một,cậu ôm một hộp gỗ:”Tôi với anh cùng nhau lên núi.”
Lưu Sở nhướn mày:”Cậu có thể làm cái gì?”
Hoàng Đan nói:”Tôi có súng.”
Lưu Sở xem xem hộp gỗ trong lòng thanh niên,hắn hoài nghi chiếc hộp chưa mở ra thì đã bị yêu quái giết chết rồi, nguyên nhân là đồ Tây Dương có tính công kích rất mạnh, yêu quái vì tự bảo vệ mình không đánh cậu ta đánh thì đánh ai?
“Đi cùng tôi.”
Hoàng Đan thở ra một hơi,cũng may vượt qua được.
Ngọn núi nhiều là bụi cây,dây leo trong rừng vắt ngang đan xen vào nhau, nhánh cây thì có hình thù kỳ quái, vặn vẹo nhìn không chịu nổi, dưới đất còn có rất nhiều đá vụn, không cẩn thận có thể bị vấp ngã xuống.
Hoàng Đan đi một đường cùng Lưu Sở, chỉ có cậu biết ông chủ Trương chính là ông chủ Trương,trong ngọn núi này còn có yêu quái.
Con yêu quái đó có lẽ do điều kiện hạn chế không thể xuống thị trấn được vì vậy mới ẩn nấp ở trong núi chờ thời cơ.
Hoàng Đan nghĩ như vậy.
Thật giả thì phải bắt được con yêu quái mới có thể xác định được.
Chân Lưu Sở bị đạp trúng, hắn quay đầu, ánh mắt không tốt.
Hoàng Đan nói:”Xin lỗi.”
Qua một hồi,chân Lưu Sở lại bị đạp trúng, hắn banh mặt quay đầu:”Tống thiếu gia,cậu vừa ý đôi giày tôi thì cứ nói thẳng,sau khi xong chuyện tự mình tôi sẽ mang đến nhà cho cậu.”
Hoàng Đan nhỏ giọng nói,”Tôi hơi căng thẳng.”
Lưu Sở nói,”Không nhìn ra.”
Hoàng Đan,”……”
Mọi người không tìm được ông chủ Trương,ngược lại có mấy cái thôn dân phát hiện một cái đồng hồ đeo tay trong sơn động.
Đồng hồ đó chỉ Hoàng Đan biết được, là hàng nhập khẩu người bình thường có tiền cũng không mua được,người phải ra nước ngoài thì mới có thể có,đêm đó ở tửu lâu cậu uống rượu cùng ông chủ Trương lão có nhìn thấy trên tay đối phương có đeo cái đồng hồ này.
Lưu Sở cũng có ấn tượng.
Bọn họ bàn bạc vấn đề nhân viên bảo vệ trị an trên thị trấn, khi đó ông chủ Trương khoe khoang hình như thỉnh thoảng có vuốt mặt đồng hồ.
Không thấy bóng dáng ông chủ Trương,hoang mang của mọi người chẳng những không giảm bớt, ngược lại còn tăng lên nhiều, nhóm người kia chạy như bay xuống núi như có gì đang đuổi theo phía sau vậy.
Hoàng Đan nói:”Lưu bộ đầu, tôi có lời muốn với anh nói.”
Lưu Sở cầm chiếc đồng hồ,”Có chuyện gì nói sau đi, hiện tại tôi không rảnh nghe cậu nói nhảm.”
Hoàng Đan nói:”Là chuyện ông chủ Trương.”
Lưu Sở ngẩng đầu:”Nói.”
Hoàng Đan đem xác định, hoài nghi, suy đoán của bản thân nói hết cho người đàn ông,cậu vẽ ra cho đối phương nhận thấy một số điểm quan trọng trong nhiệm vụ của mình.
Lưu Sở đầu mối còn chưa làm rõ,thì nghe Tứ Mao lên tiếng kêu,”Lão đại,không xong,có chuyện lớn rồi!”
Thì ra là người trên thị trấn cho rằng ông chủ Trương là điềm xấu,chạy đến nhà ông ta tạt máu gà, còn dán rất nhiều bùa vàng lên cửa.
Khi Hoàng Đa và mấy người Lưu Sở đến thì nơi đó đang rất hỗn loạn.
Cha của ông chủ Trương có ý định ngăn cản, lại bị một đám người đang kích động chen lấn ngã xuống đất,còn có mấy người đạp lên người ông lão đi qua
Lưu Sở rống giận:”Ngừng lại hết cho tôi!”
Hoàng Đan nhìn thấy ông lão chật vật đứng lên, lại bị một đám người khác chen ngã lại xuống đất, đầu bị chảy máu,ông lão quỳ rạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
Lưu Sở lấy hộp gỗ trong tay Hoàng Đan mở lấy khẩu súng ra,bắn lên trời một phát.
Sau một tiếng “Phằng”vang lên,đám người mới được khống chế yên tĩnh trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.