Tôi Có Một Bí Mật

Chương 19: Đều nghe em




Lần đầu Hoàng Đan nói ngoài cửa sổ có người, là cậu nói bừa để dời đi sự chú ý của người đàn ông, không muốn cả người bị ẩm ướt xấu hổ.
Không ngờ sẽ xuất hiện thật.
Lời nói đúng là không nên nói lung tung.
Hoàng Đan ghé sát bên tai người đàn ông, nhỏ giọng nói:”Anh,anh mau nhìn đi.”
Lý Căn thấy trong giọng nói thanh niên có vài phần kỳ lạ, hắn nghiêng mặt qua nhìn lại.
Ngoài cửa sổ quả thực có bóng hình dáng đen sì.
Lý Căn đặt tay trên môi Hoàng Đan,làm khẩu hình xuỵt một tiếng, chân hắn bước nhẹ nhàng đi tới nơi đó, đột nhiên đẩy cửa sổ ra.
“Thúy Linh?”
Ngô Thúy Linh dọa giật mình:”Anh cả, anh còn chưa ngủ à?”
Lý Căn nói:”Sắp ngủ.”
Hắn nhíu mày:”Em đứng ở đây làm gì vậy?”
Ngô Thúy Linh nói:”Buổi tối em uống nhiều nước,mới đi nhà xí trở về, nghe được tiếng của Đông Thiên, nghĩ đến hai người đang cãi nhau nên tới đây nhìn xem.”
Lý Căn nhìn cô, mặc một bộ đồ ngủ họa tiết hoa vỡ, lộ ra một đoạn tay chân trắng nõn, dung mạo bình thường,mặt càng trắng hơn, ở dưới bóng đêm nhìn vô cùng mong manh dọa người.
“Không có cãi nhau, em ấy nói mớ đó.”
“A, em còn thấy kỳ lạ, thì ra là Đông Thiên đang nói mớ à.”
Ngô Thúy Linh hỏi:”Vậy anh cả ngủ ngon,ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”
Lý Căn nói:”Ngủ ngon.”
Ngô Thúy Linh không nói thêm nữa:”Em đi ngủ, anh cả cũng ngủ sớm chút đi.”
Lý Căn đóng cửa sổ lại.
Hoàng Đan chống tay lên chiếu ngồi dậy:”Anh, chị Thúy Linh sẽ không phát hiện chứ?”
Đêm nay cậu cố ý đến nhà Lý Căn ngủ, cũng cố ý chú ý phía bên ngoài cửa sổ, xem có thể dẫn con rắn nào xuất đầu, sau đó Ngô Thúy Linh đi ra.
Lý Căn cầm điếu thuốc cùng hộp diêm:”Phát hiện cái gì?”
Hoàng Đan nói:”Chuyện chúng ta ở cùng nhau.”
Lý Căn ngậm lấy một điếu thuốc, phì cười nói:”Chỉ mò mẫm lung tung vài cái, em đã cho anh làm rồi à?”
Hoàng Đan nói:”Không.”
Lý Căn nghiêng mắt:”Không phải cái kia là được rồi.”
Hắn quẹt diêm, không quẹt được thì đổi một que khác:”Nếu không thì chúng ta làm trước, ngộ nhỡ bị phát hiện cũng không oan uổng.”
Hoàng Đan nằm trở về:”Ngày mai em phải dậy sớm.”
Lý Căn hút một hơi thuốc, sau đó ném đi que diêm đã dập tắt lửa, cười nói:”Không sao hết, em để cho anh làm, anh có thể làm một đêm,ngày mai……”
Hoàng Đan nói:”Em sẽ chết trong vũng máu luôn đó.”
Lý Căn:”……”
Hắn xoa cổ:”Đừng nói đáng sợ như vậy, chẳng phải chỉ là ngủ một giấc thôi sao, anh cũng không phải là muốn đâm chết em.”
Hoàng Đan nói:”Thông hiểu công việc rất quan trọng, nêu không thì sẽ hại người hại mình.”
Lý Căn nheo mắt đen lại, nở nụ cười trầm thấp:”Bé con, hiểu biết cũng nhiều nha”
Hắn đem thuốc kẹp tại trên tay, phủ người xuống thân Hoàng Đan:”Chỗ mẹ anh có kem Nhã Sương*, nếu em  không thích thì phòng bếp còn có mỡ heo.”
*kem Nhã Sương:loại kem dưỡng da của Trung Quốc
Hoàng Đan co rút miệng:”Em đi về.”
Đừng nói kem Nhã Sương hay mỡ heo, cái gì cũng cứu không được cậu, cậu sẽ đau đến chết tươi mất.
Lý Căn đem người ấn trở lại:”Về cái rắm,em nằm xuống đàng hoàng cho anh!”
Hoàng Đan nghe mùi khói thuốc Thất Hỉ:”Anh, không phải nói hút thuốc ít lại sao?”
Lý Căn nghiêng đầu phun một vòng khói:”Đây là điếu đầu tiên của hôm nay đấy.”
Hoàng Đan cảm giác bản thân đang bị một tảng đá lớn đè trước ngực:”Sao anh lại nằm sấp trên ngực em?”
Lý Căn khàn giọng cười:”Đang suy nghĩ tìm sữa uống một chút.”
Hoàng Đan nói:”Vậy anh từ từ suy nghĩ, em ngủ trước.”
Lý Căn vỗ mông cậu:”Không được ngủ, anh của em còn chưa ngủ đâu.”
Mông Hoàng Đan bị đánh đau, trở mình quay lưng lại phía người đàn ông.
Lý Căn nhanh chóng ngắt điếu thuốc, ôm bờ vai của cậu dỗ dành:”Là anh sai.”
Hoàng Đan không phản ứng.
Lý Căn hôn tai,nhẹ nhàng hôn cổ cậu:”Hay là em cũng đánh anh đi, muốn đánh bao nhiêu cũng được.”
Hoàng Đan nói:”Tay đau.”
Mắt Lý Căn trợn trắng:”Trương Đông Thiên, mười dặm tám thôn cũng không tìm được người yếu ớt như em đâu.”
Hắn than thở:”Nhưng ai bảo anh lại thích như vậy.”
Hoàng Đan nói:”Em thấy tối nay chắc em không cần ngủ, chuyên tâm đi nhặt da gà trên chiếu thôi.”
Mặt Lý Căn đỏ tai hồng mắng,”Thật là cái người không có lương tâm!”
Hắn ôm người vào trong ngực:”Mông còn đau không?Anh thổi cho em, thổi sẽ không đau nữa đâu.”
Hoàng Đan thở dài:”Anh, xin anh chuyện này.”
Lý Căn sờ sờ tóc của cậu”Chuyện gì vậy, em nói đi.”
Hoàng Đan nói:”Đêm đã khuya, dỗ dành người họ Lý nhà anh ngủ đi.”
Lý Căn không cần mặt mũi nói:”Anh dỗ không được, muốn dỗ thì em dỗ đi.
Nói xong, hắn còn để Lý đại căn vào trong tay thanh niên.
Lý đại căn cao cao mập mạp,cân nặng không nhẹ,một tay Hoàng Đan nâng không được nên phải dùng cả hai tay, sau đó bao bọc luôn cả vòng eo của đối phương, dỗ một hồi lâu, mới dỗ cho ngủ được.
Buổi sáng một ngày kế tiếp,khi mặt trời chưa lên, người trong thôn đã theo thói quen mặc quần áo rời giường.
Giặt quần áo bên ao nước,ở trong ruộng rau tưới cây, cấy mạ bên trong ruộng, khi thức dậy người người đều có việc bận.
Trần Kim Hoa nấu cháo ngô:”Năm nay ruộng ngô lớn tốt, hôm khác nên đi thu hoạch rồi.”
Hoàng Đan ừ một tiếng, vừa ăn cháo ngô,ở trong lòng nói:”Hệ thống tiên sinh, Hà Vĩ chết, tôi vốn chỉ cảm thấy người có khả nghi lớn nhất là Vương Nguyệt Mai,loại bỏ đi Ngô Thúy Linh, hiện tại lại không xác định được, không chỉ như thế, tôi còn hoài nghi Trần Kim Hoa và Trương Anh Hùng.”
Trương Anh Hùng nói ngày Lý Đại Quý chết, nhìn thấy Hà Vĩ và Ngô Thúy Linh ở đỉnh núi Bò Sài, ai biết có phải đang vì ai mà làm chứng cớ vắng mặt.
Không phải Hoàng Đan nghĩ nhiều,cục diện hiện tại sương mù tầng tầng lớp lớp,cậu thấy ai cũng có thể là hung thủ.
Ngoại trừ Lý Căn.
Bởi vì đối phương chỉ muốn ngủ với cậu.
Hệ thống,”Tại hạ cảm thấy, càng có nghi điểm thì càng phải tỉnh táo, Hoàng tiên sinh đừng ngại điều tra đi điều tra lại.”
“Tôi hiểu được.”
Hoàng Đan hỏi,”Hệ thống tiên sinh, hung thủ có thể là chủ nhân thân thể Trương Đông Thiên này không?”
Lúc này hệ thống không quăng ra câu trả lời bình thường nữa, nói thẳng:”Không phải.”
Hoàng Đan rốt cuộc cũng loại trừ thêm một ngừơi:”Cám ơn.”
Buổi sáng, Hoàng Đan đeo ống tay áo vào phía dưới chân dùng dây thun cột chặt lại, đến ruộng nhà Lý Căn để giúp đỡ.
Ngô Thúy Linh đang gieo mạ, thấy Đông Thiên thì chào hỏi, nhìn không ra có gì khác thường, giống như tối qua không nghe được gì cả.
Bàn chân Hoàng Đan rơi vào trong bùn nhão,cậu không đến chỗ Lý Căn, mà cách ra một đoạn.
Ngô Thúy Linh gieo hạt mạ bên trong hai rổ trúc xuống ruộng.
Ba người lui về phía sau cấy mạ, mạ màu xanh đứng thẳng hàng dọc trong bùn,gió nóng thổi qua, liền lắc lư lay động.
Hoàng Đan cách một lát thì thẳng lưng một cái, mắt Ngô Thúy Linh không thể ở xa nhìn rõ,nếu không thì có thể sẽ thấy được dấu ấn màu đỏ Lý Căn để lại trên người cậu.
Nhưng cậu vẫn không được tự nhiên.
Chỉ cần Ngô Thúy Linh quay đầu, Hoàng Đan liền nghiêng người.
Không khí bên trong ruộng có chút kỳ lạ.
Mặt trời đang dần dâng lên, ánh nắng càng trở nên nóng bỏng, tàn nhẫn chiếu xuống lưng mọi người.
Lúc nghỉ ngơi, Lý Căn thấy trên mặt Hoàng Đan có dính bùn thì vươn tay chùi cho cậu.
Hoàng Đan tránh ra phía sau, kết quả không lưu ý, đặt mông ngồi bên trong ruộng, khi đứng lên trên quần dính rất nhiều bùn.
Cậu nhìn trên mông phía sau còn treo mấy con đỉa màu đen còn đang ngọ nguậy.
Cách quần cũng cảm thấy ghê tởm.
Hoàng Đan kéo quần dùng sức giật giật, lại phủi phủi,mới làm mấy con đỉa rớt xuống lại trong ruộng.
Lý Căn dở khóc dở cười:”Em nói em, trốn cái gì hả.”
Hoàng Đan hạ giọng:”Chị Thúy Linh đang ở đây, hai ta vẫn nên chú ý một chút.”
Lý Căn nhướn mày, quay đầu nói với Ngô Thúy Linh cách mấy hàng:”Em về nhà đi.”
Ngô Thúy Linh lau mồ hôi trên trán:”Ruộng này còn nhiều lắm.”
“Chậm thì chậm một chút.” Lý Căn nói:”Mẹ ở nhà một mình, anh không yên tâm.”
“Được ạ.”
Ngô Thúy Linh đến bên ao rửa sạch chân, đi giày trở về.
Đồng ruộng thiếu một người,gió cũng không vì vậy mà nóng lên thêm.
Lý Căn nhìn xem bốn phía, nhanh chóng hôn một cái trên miệng Hoàng Đan, cạo hết bùn xuống cho cậu.
“Muốn trở về thay quần không?”
Hoàng Đan lắc đầu nói:”Không sao, một lát còn làm.”
Ánh mắt Lý Căn nhìn qua, tay nhéo một cái, dính đầy bùn.
Hoàng Đan lập tức đẩy ra tay hắn ra:”Đừng để người ta thấy.”
Lý Căn chửi nhỏ sau lại thở dài:”Được,anh nghe em.”
Phát hiện một tầm mắt, Hoàng Đan duỗi cổ nhìn lại, cách mấy cái ruộng, Trương Anh Hùng hướng cậu vẫy tay chào hỏi.
Hoàng Đan cũng vẫy hai cái đáp lại.
Sau vài ngày, Hoàng Đan đều giúp đỡ trong ruộng nhà Lý Căn, người trong thôn thấy cũng không ngạc nhiên.
Dù sao thì Trần Kim Hoa cũng thường đi tìm Vương Nguyệt Mai.
Mười tám ngày sau đó, Trần Kim Hoa dẫn theo Hoàng Đan đi đến ngọn núi phía nam,ở mảnh đất gần đó nhìn thấy một ngôi mộ, xung quanh đã mọc đầy cỏ.
Trong thôn nhà ai có người chết, đều phải dựa theo địa vị mà được phân chia chỗ chôn cất, không thể giành với nhà của người khác.
Ngôi mộ ở đây,chính là cha của nguyên chủ Trương Đông Thiên, Trương mặt rỗ.
Bởi vì trên mặt rất nhiều vết lấm chấm, cho nên trong nhà trực tiếp gọi ông ta là Trương mặt rỗ, cho dễ nhớ.
Trần Kim Hoa khom lưng,quẹt que diêm lên rồi ném đi.
Ngọn lửa màu vỏ quýt nháy mắt bốc lên cao,tiếng rít the thé một đột nhiên vang lên lao về phía cỏ dại, lửa cháy mãnh liệt,rất nhanh thì thấy được hình dạng của toàn bộ ngôi mộ.
Trần Kim Hoa cùng Hoàng Đan dập tắt hết lửa, không để lan ra bên ngoài.
Bà ngồi xổm trước ngôi mộ, từ trong túi lấy ra giấy tiền vàng:”Đông Thiên,con đi tìm nhánh cây đi.”
Hoàng Đan đến cách đó không xa nhặt.
Trần Kim Hoa đốt từng tờ giấy tiền vàng, ánh lửa chiếu vào che phủ các nếp nhăn thô ráp mang theo vẻ tang thương trên khuôn mặt bà: “Mặt Rỗ, đã mười bảy năm rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.