Tôi Có Một Bí Mật

Chương 12: Theo anh được rồi




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gió nổi lên,tiếng lá cây trong rừng phát ra âm thanh xào xạc
Khi Lý Căn thò tay qua, trong phút chốc con rắn kia giẫy dụa quay đầu cắn một cái vào bắp chân Hoàng Đan
Vừa mới có ý nghĩ định bỏ chạy ở trong đầu thì đau nhức chợt kéo đến, Hoàng Đan a một tiếng liền ngồi xổm xuống, đau đớn kêu lên.
Lý Căn dùng sức nắm con rắn dài bảy tấc này ném xuống đất, hắn một hơi thở gấp lập tức đến vén ống quần Hoàng Đan lên, thấy trên bắp chân đối phương có hai dấu răn còn hơi chảy máu..
“Không có việc gì, đây là Tam Sách*, không có độc.”
* Tam Sách: rắn sọc dưa.
Hoàng Đan đau quá ôm chân kia ngồi trong bụi cỏhàm răng gắt gao cắn chặt lại
Hoàng Đan đau quá, ôm chân kia ngồi trong bụi cỏ,hàm răng gắt gao cắn chặt lại.
Lý Căn cũng ngồi xuống, một thân mồ hôi lạnh, ánh sáng buổi tối quá mờ, nếu có thêm nhiều người lạ khác bị rắn quấn quanh người thì cũng là hai việc hoàn toàn khác nhau, hắn lập tức hoảng hồn, xác định không phải do sợ rắn mà chỉ sợ người có chuyện, hiện tại tay vẫn còn đang run.
“Aiii, em còn muốn dọa anh mấy lần nữa đây?”
Thở dài, Lý Căn ôm thanh niên vào trong ngực, bàn tay rộng lớn thô ráp vỗ vỗ sau lưng cậu:“Nhịn một chút, rất nhanh sẽ tốt thôi.”
Nhất thời trong nháy mắt Hoàng Đan đau đến ngất đi.
Lý Căn lại thở dài, đổi lại là người khác bị cái này, hắn có thể trào phúng cười: “Chẳng phải chỉ là bị cắn một phát thôi sao,cũng không có độc” nhưng đối với người trong ngực này, đừng nói cười, trong tâm cũng đã nắm chặt lại cùng nhau luôn rồi:“Trở về anh đem con rắn làm thịt,  sau đó hầm cách thủy một nồi thịt rắn cho em tẩm bổ.’’
Hoàng Đan như chú cún mất hết sức lực treo ở trước ngực người đàn ông, trên mặt vừa ướt lại vừa lạnh, mồ hôi lạnh hòa cùng nước mắt chảy ướt đẫm đầu vai của người đàn ông..
Lý Căn chuyển dời lực chú ý của cậu, dỗ dành nói:“Anh nghe Chu Chiêu Đệ nói trong thành phố đã thay đổi không ít, hiện có mở một rạp chiếu phim, còn có Địch Bar, tháng sau lúc chúng ta đi, anh dẫn em đi xem phim điện ảnh rồi đi dạo Địch Bar nha.”
Hắn còn nói trong nhà chỉ có con gà mái, mỗi lần đẻ trứng đều phải đi ra ngoài chọn ổ, lựa từ đống cỏ khô này đến đống cỏ khô khác, đẻ trứng xong còn thường xuyên bị người khác lấy đi mất.
Giọng nói người đàn ông kích thích vào dây thần kinh trong đầu Hoàng Đan, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cái chân cậu vẫn đang đau run lên.
Lý Căn bỗng nhiên phát hiện, nghe tiếng  hít thở chầm chậm của thanh niên bên tai, từ trong cổ họng phát ra tiếng khóc mơ hồ, làm hắn cũng đau lòng theo.
Thôi xong, tật xấu này càng lớn hơn rồi.
Qua một hồi lâu, cảm giác đau đớn của Hoàng Đan giảm bớt, cậu hít sâu, nghiêng đầu lau nước mũi.
Lý Căn không chịu nổi nói:“Nhìn một chút, đừng để nước mũi dính lên áo anh.”
Hoàng Đan hít hít mũi, mặt trắng xanh,môi cũng vậy:“Anh, rắn thật không độc sao?”
Lý Căn thấy trên cằm thanh niên còn nước mắt, hắn lấy ngón cái lau đi:“Thật, anh em có lúc nào gạt em đâu.”
Hoàng Đan nói:“Buổi sáng anh chưa đánh răng mà nói đã đánh rồi đó.”
Lý Căn:“……”
Hoàng Đan xem dấu răng trên bắp chân, lòng còn sợ hãi:“Cũng may có anh.”
Khóe miệng Lý Căn nhếch lên:“Biết thì tốt.”
Hắn kéo thanh niên ra một chút, lấy từ trong túi bạt dứa một cái túi màu đen.
Ở nông thôn không thể so với thành phố đang phát triển được, chỉ có thể dựa vào thiên nhiên, có một số sự vật hay sự việc dân gian truyền lại từ đời này sang đời khác, nó được coi như kiến thức lưu lại trong sinh hoạt đời sống.
Sau khi đoàn người quyết định đến Tảo Thanh Sơn, việc đầu tiên là đi hái thuốc cần dùng, không riêng gì giải độc rắn, còn có thể không bị côn trùng cắn, tất cả được đều rửa sạch để vào cái túi to đem theo bên người, vạn nhất không may mắn còn có thể cứu mạng kịp thời.
Lý Căn cũng không thiếu, hắn bóp nát một nửa túi thuốc,nghiêm túc đắp lên bắp chân cho thanh niên:“Đổi thuốc một lần nữa thì miệng vết thương sẽ không sưng lên.’’
Hoàng Đan hỏi:“Con rắn kia chết chưa?”
Lý Căn nói:“Chưa chết.”
Hoàng Đan nói:“Nó cắn em, thì chính là của em.”
Mặt Lý Căn co giật, bội phục: “ Được, được,được,em nói cái gì thì là cái đó.”
Rốt cuộc túi bạt dứa của Hoàng Đan không phải trống không rồi.
Sự việc nhỏ vừa mới xảy ra khiến hắn vô cùng lo lắng, Lý Căn kéo Hoàng Đan dán chặt vào thân mình, cố gắng không để cậu cách xa, hắn nhíu mày, tinh thần tập trung cao độ, một khi có gió thổi cỏ lay, liền đề phòng đem người giữ chặt lại.
Đã sống qua mấy chục năm, Lý Căn chưa vì ai mà bận tâm đến như vậy.
Sau nửa đêm, không ít người chạm mặt nhau,  chia sẻ thu hoạch lần này, Hoàng Đan không bắt được một con nào nhưng trong túi bạt dứa lại có bốn con, tất cả đều là do Lý Căn bắt được.
Người khác biết được số lượng của Hoàng Đan, rất giật mình, có người chua chát nói:“Thằng nhóc Đông Thiên này không tệ nha, còn bắt được bốn con, tôi chỉ mới bắt được một con, nói cho mọi người biết đi, bắt được ở chỗ nào vậy?’’
Hoàng Đan nói là bên trong kẽ đá bắt được hai con, trong bụi cỏ bắt được một con, bên dòng nước bắt một con.
Mọi người hâm mộ, vận may cậu quá tốt, bọn họ tìm khắp núi đồi,chạy đến hai cái chân muốn tàn phế, áo khoác cũng bị nhánh cây móc rách hết vài chỗ, trên tay còn bị đâm rách da, chảy ra chút máu thì càng không cần nói, lại nhìn người này, trừ trên giày có dính một chút bùn đất, chỗ khác đều rất sạch sẽ, bắt được cũng không ít rắn.
Hoàng Đan bị hơn mười con mắt nhìn chằm chằm vào, cậu liếc mắt nhìn người đàn ông đang dựa vào cây hút thuốc.
Lý Căn đang gẩy gẩy tàn thuốc, ánh mắt dò hỏi.
Hoàng Đan đi qua:“Mẹ em kêu em bắt rắn trở về đem bán, sau đó lấy tiền tích góp lại,  sang năm thu xếp việc hôn nhân cho em”
Lý Căn nheo mắt:“Muốn gái rồi à?”
Hoàng Đan lắc đầu:”Không có.”
Lý Căn im lặng hút thuốc, hắn đột nhiên ra tay kéo túi bạt dứa của Hoàng Đan, lúc nói chuyện điếu thuốc bên miệng run lên:“Trả hết rắn lại cho anh.”
Hoàng Đan:“……”
Lý Căn thấp giọng,mang theo vị thuốc lá phà vào mặt thanh niên:’’Cầm rắn của anh em bắt được, rồi lấy tiền đi cưới vợ, Trương Đông Thiên, em làm như vậy thật sự khiến anh em rất thất vọng.”
Miệng Hoàng Đan co lại:“Em nói rồi,đó không phải là ý của em.”
Dưới bóng đêm, ánh mắt âm trầm mà phức tạp của Lý Căn giấu trong làn khói thuốc:“Vậy em có lấy vợ không?”
Hoàng Đan nói:“Không lấy.”
Hô hấp Lý Căn ngừng một chút, khống chế không được vui vẻ trở lại, hắn đem cánh tay khoát lên vai thanh niên, để người vào bên trong khuỷu tay:“Nghỉ một chút, anh bắt cho em thêm hai con nữa’’
Hoàng Đan nói:’’Bốn con là đủ rồi.”
Lý Căn mắt trợn trắng:”Người khác cầu còn không được, em có ngốc không, còn ngại mình nhiều à?”
Hoàng Đan mím môi:“Địa hình trên núi không dễ đi, rất nguy hiểm, lỡ như gặp phải rắn độc thì rất phiền phức.”
Trong lòng Lý Căn tim đập nhanh một phát, dùng giọng điệu vui đùa che giấu cảm xúc của mình:“Ôi chao, đây là em đang lo lắng cho anh sao? Yên tâm đi, coi như có gặp rắn độc anh em cũng không có chuyện gì.”
Hoàng Đan nhíu mi:“Làm người không thể quá tham lam.”
Lý Căn nhìn ánh mắt đen nhánh của thanh niên,dường như có thể thấy được linh hồn của hắn,nửa ngày mới sau cười ra tiếng,“Được rồi, nghe em, anh không bắt.”
Tảo Thanh Sơn hầu như đều không có rắn độc, cũng không có nghĩa là không có rắn độc.
Lúc bình minh, mọi người thừa dịp khoảng thời gian này bắt thêm một đợt rắn, chuyện ngoài ý đã xảy ra, một người trong lúc đang bắt rắn không cẩn thận bị rắn cắn.
Đó là rắn Trúc Diệp Thanh*.
Mấy người cùng đi đồng thời có mang theo Thất Diệp Nhất Chi Hoa cùng thảo dược đắp lên vt thương cho người kia thậm chí dùng cách của th hệ trước đem tóc dài của người vợ trong nhà cắt xuống vài cọng sau đó để người đó nắm chặt trong tay ngă        
Mấy người cùng đi đồng thời có mang theo Thất Diệp Nhất Chi Hoa cùng thảo dược đắp lên vết thương cho người kia, thậm chí dùng cách của thế hệ trước, đem tóc dài của người vợ trong nhà cắt xuống vài cọng, sau đó để người đó nắm chặt trong tay, ngăn cản độc tố chảy trong người.
Người đó được mọi người dùng tốc độ nhanh nhất đưa đến bệnh viện gần nhất, mạng thì giữ được nhưng không cách nào giữ lại được cánh tay, mà lại còn là cánh tay phải.
Tất cả mọi người vì chính mình mà mướt mồ hôi, thiếu một cánh tay, trong nhà sẽ không biết làm sao mà sống, sống làm không được gì,ngày qua ngày có thể qua được như thế nào đây?
Từ Tảo Thanh Sơn trở về, Hoàng Đan liền phát hiện Lý Căn không thích hợp, lúc nào cũng nhìn cậu, bị cậu bắt quả tang, liền cuống quít quay đầu đi, hai bên tai đều đỏ lên.
Hoàng Đan từ bờ sông gánh nước trở về, nửa đường gặp được người đàn ông, cậu tránh qua một bên, đối phương cũng không đi qua, đứng ngay trước mặt cậu, muốn nói lại thôi.
Để thùng nước xuống đất, Hoàng Đan tay cầm đòn gánh hỏi:“Anh, anh có chuyện gì muốn nói với em hả?”
Tay Lý Căn đặt trong túi,nắm chặt hộp diêm,từ sau khi trở về, lúc nào hắn cũng suy nghĩ, đêm đó nếu cắn thanh niên không phải là Tam Sách, mà là một con rắn độc nào đó, thì sẽ có hậu quả như thế nào, bản thân mình sẽ ra sao đây?
Nghĩ đi nghĩ lại, Lý Căn cảm thấy càng nghĩ càng thấy sợ, cũng may mắn là thanh niên vẫn còn tốt không có việc gì.
Tuy rằng hắn chưa từng nghiêm túc có người yêu, nhưng cũng biết căn bệnh của chính mình là bệnh gì,dứt khoát thừa nhận.
Hoàng Đan đang đợi:“Anh?”
Lý Căn cúi lưng, hai tay bưng lấy mặt thanh niên:“Đông Thiên à, đến với anh được rồi.’’

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.