Tôi Có Một Bí Mật

Chương 10: Yếu ớt




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người trong thôn ban ngày bận việc, buổi tối không có hoạt động gì tiêu khiển cả, hầu như nhân lúc trời lạnh thì vào phòng ngủ, mệt một ngày,đầu nằm xuống gối liền có thể ngủ.
Hoàng Đan để cửa cho Lý Căn, Trần Kim Hoa đi vệ sinh thấy cửa mở ra một bên, thì nhanh chóng đi đóng kín rồi gài chốt cửa lại, trong miệng còn lẩm bẩm nói cửa mà không đóng kín, ăn trộm mà đi vào năm nay không biết làm sao qua được.
Không bao lâu, Lý Căn trèo tường tiến vào gõ cửa sổ phòng của Hoàng Đan.
Hoàng Đan đi mở cửa sổ, nghiêng người cho người đàn ông leo vào.
Lý Căn một tay chống cửa sổ, thoải mái vừa nhảy lên vào trong phòng:”Không phải nói cậu để cửa cho anh sao?”
Hoàng Đan nói:”Mẹ em đóng đó.”
Lý Căn:”……”
Hắn đá rơi giày thể thao xuống rồi leo lên giường, tay gối ra sau đầu, mắt nhắm lại:”Ngủ đi.”
Hoàng Đan nghe bên tai tiếng ô…ô…ông, đối với không khí vỗ mạnh một cái, muỗi may mắn bỏ chạy, hai bàn tay cậu vừa vỗ run lên.
Nghe tiếng vang bên kia, Lý Căn hé mắt ra, mở ra một khe hở, nương theo ánh trăng mỏng manh nhìn thấy thanh niên ngồi ở cuối giường, tám phần lại là đang đau lên.
“Cậu làm gì đó?”
Hoàng Đan nói:”Thật nhiều muỗi.”
Lý Căn phiên thân:”Cậu từ từ đập, anh ngủ trước.”
Chổ muỗi chích qua ngứa không chịu được, Hoàng Đan bắt cánh tay, cào đùi, phát hiện người đàn ông vẫn không nhúc nhích:”Anh, sao muỗi không cắn anh vậy?”
Lý Căn nói:”Da dày thịt béo.”
Hoàng Đan nói:”Da anh rất thô.”
Lý Căn:”……”
Hoàng Đan đi tìm quạt hương bồ, cầm rồi nằm thẳng lên trên giường, quạt quạt hương bồ:”Anh, anh nóng không?”
Tâm Lý Căn nói,nóng sao không, làm sao mà  không nóng, trong lòng anh cậu đang bị lửa đốt chín đây này, không chừng lát nữa dẫn lửa sang cho cậu, cùng nhau chết cháy luôn.
Hoàng Đan quạt một lát, đem quạt hương bồ đưa cho Lý Căn,”Đến anh nè.”
Lý Căn khó chịu:”Biến đi.”
Hoàng Đan cởi áo ra lau một lớp mồ hôi trên người đã tắm rửa sạch sẽ:"”Anh, em không ngủ với anh được, em đến nhà chính nằm dưới đất ngủ, có thể mát mẻ một chút.”
Nghe tiếng động, Lý Căn cắn răng:”Trở về!”
Hoàng Đan đi chầm chậm đến cửa nghe vậy, bước nhanh nằm về giường.
Lý Căn mắng chửi trong lòng, cầm quạt hương bồ, dùng lực vỗ.
Cục u sau đầu Hoàng Đan vẫn chưa giảm sưng, cậu nằm sấp ngủ, mặt lệch qua chiếu, ánh mắt híp thoải mái.
“Anh, anh mạnh một chút.”
“Không mạnh được.”
“Vậy anh thêm chút sức đi.”
“Dài dòng, tự mình quạt đi!”
Lý Căn cầm quạt hương bồ vang lên tiếng kít kít,mẹ nó, tại sao thằng nhóc này nói ra câu nào, làm sao cũng cảm thấy có mùi vị khác hết vậy?
Người có bệnh chắc chắn là thằng nhóc này rồi.
Hoàng Đan aiiii một tiếng, hướng quạt hương bồ chuyển xuống phía dưới, da mặt nóng ướt dính trên chiếu, rất nhanh cậu đã ngủ được, trong đầu bỗng nhiên có cái túi nhỏ dán số 88 rơi xuống.
Âm thanh hệ thống vang lên:”Hoàng tiên sinh, ngài dùng mắt cá chết, đạt được gấp hai lần tích phân, tổng cộng được 176 điểm, trừ đi 39 điểm ngài thiếu lần trước, ngài còn 137 điểm, ngài có muốn gửi ở tủ con ruồi không?.”
Hoàng Đan nói:”Muốn.”
Hệ thống nói:”Một tủ con ruồi cần 2 điểm tích phân, tại hạ sẽ trực tiếp trừ điểm phân của ngài.”
Hoàng Đan nói được,cậu nói:”Hệ thống tiên sinh, có thể cho tôi nghe được tiếng lòng của Lý Căn không?”
Hệ thống:”Cần một vạn điểm tích phân.”
Hoàng Đan:”Xem như tôi chưa nói gì”
Hai giờ sáng, Lý Căn dậy đẩy thanh niên bên cạnh:”Đông Thiên,dậy đi.”
Không phản ứng.
Lý Căn lại gọi vài tiếng, rồi bóp cái mũi thanh niên, thanh niên há miệng hô hấp, ánh mắt hắn thâm sâu, thấp giọng nói:”Em muốn cho anh của em bị bệnh luôn phải không?”
“Trước kia sao không phát hiện, em hư hỏng như vậy chứ……”
Lý Căn ngồi ở trên giường, bỏ tay bóp mũi thanh nên ra, vuốt ve hai bên mặt thanh niên, chuyển qua xuống dưới cổ cậu
Hoàng Đan nhíu chặt mi tâm, hắn bắt lấy tay kia, khó chịu than thở:”Đau……”
Lý Căn giật nảy,rút mạnh tay ra,không còn hô hấp rối loạn nữa, hắn nuốt nước miếng, giọng khàn khàn khô khốc:”Em biết không, mỗi lần em như vậy, nhìn rất tội nghiệp,cả người anh em liền cảm giác không thích hợp, muốn đánh em, khiến em đau thêm một chút.”
Hắn dùng một tay còn lại đè lên thái dương, người bệnh thật ra là chính bản thân hắn.
“Trương Đông Thiên,anh đếm tới ba, cậu không dậy, anh không chờ cậu nữa.”
Vẫn là không phản ứng.
Lý Căn hùng hùng hổ hổ, đem người kéo đến, đối phương mềm nhũn, muốn nằm lại, hắn dứt khoát cầm cánh tay giữ chặt lại:”Tỉnh tỉnh.”
Hoàng Đan bất mãn nói thầm:”Em mới vừa ngủ.”
Mắt Lý Căn trợn trắng, anh của em cũng không ngủ được đây này:”Được rồi, nhanh chóng, thu xếp một chút phải đi liền.”
Ngáp một cái, cằm Hoàng Đan đặt ở trên đầu vai người đàn ông, đầu cũng để lên luôn, cánh mũi hô hấp nhẹ nhàng, hơi thở ấm áp phả vào trong cổ hắn.
Toàn thân Lý Căn cứng ngắt, chân tay luống cuống, giống như một thằng ngốc.
Lại ngủ như chết, Lý Căn tức giận nắm lấy tay thanh niên cắn một cái.
Hoàng Đan đau tỉnh, sâu ngủ hét lên một cái, cơn buồn ngủ lập tức giải tán.
Lúc này bên ngoài tối như mực, gà trống  còn đang nằm mơ.
Hoàng Đan rửa mặt, người tỉnh táo hơn rất nhiều, cậu cầm túi bạt dứa*, đằng trước mang cái gậy xiên bằng gỗ, nước, mặc bộ đồ đi buổi tối, bỗng nhiên nghe được Trần Kim Hoa trong phòng truyền đến:”Đông Thiên,con vào đây.”
Cậu sửng sốt, sớm như vậy đã dậy rồi sao?
Trong phòng đốt đèn dầu, Trần Kim Hoa tựa vào đầu giường:”Đi cùng Lý Căn, nó biết bắt rắn, làm sao khiến nó cho con hai con là được.”
Hoàng Đan nói:”Anh ta sẽ cho không?”
Trần Kim Hoa nói:”Không cho thì phải tìm cách, mẹ nói với con là không cần phải xấu hổ không dám mở miệng gì cả, con phải có dũng khí can đảm biểu đạt ý nghĩ của mình.”
Hoàng Đan:”À.”
“Phần lớn rắn bên trong núi Tảo Thanh Sơn đều không có độc, còn có rất nhiều, con muốn bắt mấy con thì bắt mấy con.” Trần Kim Hoa nói:”Lần này bán lấy tiền, để mẹ tích góp cho con, đủ thì xây thêm phòng mới, năm sau có thể kêu bà mối chạy mấy chuyến xung quanh, thu xếp chuyện hôn nhân của con.”
Hoàng Đan nói:”Mẹ, việc hôn nhân coi như xong đi, không ai muốn theo con đâu.”
Cảm xúc Trần Kim Hoa không khống chế được:”Mẹ đã nói thế nào với con, con không thua kém ai hết!”
Hoàng Đan buông mi mắt, thể hiện một bộ dạng tự ti hướng nội.
Giọng nói Trần Kim Hoa hòa hoãn một chút:”Nếu con có anh chị em giúp đỡ lẫn nhau thì tốt rồi, mẹ cũng không cần quan tâm nhiều như vậy!”
Bà thở dài:”Giống như bác Vương con, có hai thằng con trai, sinh ra đều anh tuấn, mặc dù thằng hai cả ngày ở bên ngoài lăn lộn, vậy mà cũng cưới được cô dâu có văn hóa, phúc khí đó so ra không kém ai cả.”
Đáy mắt Hoang Đan lóe lên, Trần Kim Hoa không chỉ một lần đề cập qua với cậu là Vương Nguyệt Mai có phúc khí, trong giọng nói đó không thể hiện rõ là ghen tị hay là hâm mộ, hay chỉ là đơn thuần cảm khái mà thôi, cậu giương mắt, như có điều suy nghĩ.
Trần Kim Hoa nói,”Ngẩn người cái gì đó, mẹ nói với con đó, đã nhớ kỹ chưa?”
Hoàng Đan nói”Nhớ kỹ rồi.”
Cậu đột ngột hỏi:”Mẹ, chân này của mẹ làm sao lại bị cà nhắc vậy?”
Trần Kim Hoa nói:”Cũng lâu lắm rồi, con rảnh rỗi hỏi cái này làm gì, nhanh đi thu dọn đồ đạc đến nhà chú hai con, lần này Anh Hùng cũng đi bắt rắn, hai đứa kết bạn cùng đến tìm Lý Căn đi.”
Chừng mười phút sau, mười mấy người khỏe mạnh trong thôn tụ tập ngay cửa thôn, mang theo bao đồ mà vợ nhà mình chuẩn bị để lên đường.
Vừa qua khỏi khu rừng nhỏ, người nhỏ tuổi nhất Trương Anh Hùng liền nói không đi nữa.
Hoàng Đan cũng không muốn đi, không ngủ đủ,  trạng thái tinh thần rất kém:”Anh với cậu cùng trở về.”
Lý Căn nhíu mày:”Đông Thiên, mẹ cậu đặc biệt giao cậu cho anh, muốn anh dẫn cậu đến Tảo Thanh Sơn, cậu phải đi theo mới được.”
Hoàng Đan u oán liếc nhìn người đàn ông
Lý Căn làm bộ như không nhìn thấy.
Trương Anh Hùng ngáp liên tục, kéo tay Hoàng Đan nói,”Đông Thiên, em tự về đây, anh đến Tảo Thanh Sơn bắt rắn nhớ chú ý nha, đừng để không bắt được rắn mà còn bị rắn cắn là không được đâu..”
Trên tay kia của Hoàng Đan vẫn còn có một vòng dấu răng.
Lý Căn đẩy tay Trương Anh Hùng ra:”Được rồi, đừng dây dưa lằng nhằng nữa, Anh Hùng, cậu về thôn đi.”
Trương Anh Hùng:”……”
Đưa hết đồ ăn cho Hoàng Đan, Trương Anh Hùng vẫy vẫy tay, chạy về nhà đi ngủ.
Qua bãi tha ma, Hoàng Đan triệt để không còn buồn ngủ, cậu hít thở không khí trong lành, ở đây là chỉ có ban đêm mới mát mẻ, vừa đến ban ngày là rất nóng, người nóng đến chỉ muốn leo lên tường thôi.
Lý Căn đi ở phía trước, nói cái gì đó với Đại Hổ, Đại Long, thỉnh thoảng quay đầu, người khác cho rằng chân sau hắn đạp phải cái gì đó, không biết là hắn đang nhìn người.
Không biết đi bao lâu thì trời đã sáng.
Đoàn người dừng ở đập nước ngoài thôn Doãn để nghỉ chân, ăn một chút gì đó sau đó lại gấp rút lên đường.
Hoàng Đan cắn mấy ngụm bánh đã sớm nguội lạnh cứng ngắt, từ trong miệng nuốt xuống dưới dạ dày, đã khô đến phát sợ,cậu nhìn mặt trời mọc, tâm trạng có chút tốt lên.
Lý Căn gọi Hoàng Đan đến sau cây cổ thụ, từ trong túi lấy ra mấy trái đào lông:”Cho cậu đó.”
Hoàng Đan không thích ăn loại đào lông* này, lông xù xù, rửa thôi cũng có loại cảm giác toàn thân ngứa ngấy:”Chua, em không ăn đâu”
* Đào lông
Lý Căn nóiYu ớt
Lý Căn nói:”Yếu ớt.”
Hắn cắn một miếng thịt đào:”Trái này ngọt đó, anh thích ăn chua, cậu cầm ăn đi.”
Hoàng Đan đưa đào lông lên miệng cắn,nước đào chảy ra, thật đúng là ngọt,không chua, cậu nhanh chóng ăn hết trái đào, ném hạt đào ra ngoài, năm sau biết đâu hạt sẽ nảy mầm, mọc lên được một cây đào.
Tiếp sau đều là Lý Căn cắn trước một miếng đào lông, chua thì bản thân ăn luôn, ngọt thì Hoàng Đan ăn.
Hai người nhanh chóng giải quyết hơn mười trái đào lông.
Hoàng Đan ăn đào lông, tiện thể ăn luôn nước miếng của người đàn ông, cậu bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó:”Anh, anh đã đánh răng chưa?”
Mặt Lý Căn nhất thời vặn vẹo:”Rồi.”
Hoàng Đan nghi ngờ:”Sao em không nhìn thấy được?”
Lý Căn chột dạ, cả giận nói:”Anh nói rồi chính là rồi, sao cậu nói nhảm nhiều quá vậy?”
Hoàng Đan không nói.
Lý Căn đanh mặt:”Lúc đó cậu đang bận!”
Hắn lấy hai cái gói to nhét vào trong túi áo, đứng dậy rời đi.
Bờ sông không có ai, vịt hoang cũng không có một móng.
Lý Căn ngồi xổm xuống bên cạnh bờ sông đánh răng, hắn miệng lưỡi hắn không rõ mắng:”Dám ghét bỏ bố, chán sống rồi.”
Phun đi bọt kem đánh răng, Lý Căn rửa mặt, hắn đứng lên xoay người, nhìn thấy phía sau có người, ngay lúc này liền mắng một tiếng, thiếu chút nữa rớt luôn vào trong sông.
Hoàng Đan nhìn bàn chải trong tay người đàn ông:”Không phải anh nói đã đánh răng rồi sao?”
Lý Căn mặt không đỏ,tim không nhảy:”Sao nào, anh cậu yêu sạch sẽ, buổi sáng đánh răng hai lần không được à?”
Hoàng Đan:”……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.