Tôi Bị Omega Vạn Người Mê Đánh Dấu

Chương 57:




Việc Phương Nhất Tỉnh từ Omega phân hóa thành Alpha cùng ngày được không ít cư dân mạng đề cử ghi chép vào bảng kỉ lục của giới giải trí thế kỷ 21.
Hội fan hâm mộ của Phương Nhất Tỉnh chỉ chấn động một hồi, rất nhanh, Ngôi Sao đều tiếp nhận sự thật rằng thần thần tượng của họ là một Alpha.
Hỏi chính là, bọn họ thích Phương Nhất Tỉnh bắt đầu từ giá trị nhan sắc, cuối cùng là tài hoa cùng tính cách.
Bọn họ không quá so đo với giới tính thần tượng, bởi ngay từ đầu Phương Nhất Tỉnh cũng không quá giống một Omega điển hình. Bọn họ thích dáng vẻ bùng nổ khí chất A trong trẻo lạnh lùng của anh.
Là Alpha ngược lại càng phù hợp ảo tưởng trong lòng bọn họ đối Phương Nhất Tỉnh.
Chỉ là, các fan CP sẽ khổ sở.
Alpha cùng Omega giới tính khác nhau, nhóm nhạc nam Omega sẽ không cho phép có thành viên Alpha tồn tại. Cho nên, cùng ngày, Phương Nhất Tỉnh cùng nhóm nhạc đôi bên đều tuyên bố, Phương Nhất Tỉnh từ đây rời khỏi hạn định của nhóm.
Phương Nhất Tỉnh và Vân Chức sẽ còn liên quan với nhau chứ?
Phương Nhất Tỉnh biến thành A có ảnh hưởng đến tình yêu đẹp, không phải, tình bạn đẹp không?
Các fan CP ngồi chờ trên Weibo, một giờ trôi qua, thành viên khác đều đăng bài biểu thị dù Phương Nhất Tỉnh thay đổi giới tính, bọn họ cũng sẽ tiếp tục làm bạn bè và đồng đội với anh, một mực duy trì ngôn luận, chỉ còn lại Vân Chức không có đăng gì.
Vân Chức ngồi trên xe cọ tới cọ lui biên tập một giờ, xóa xóa sửa sửa nội dung Weibo, cuối cùng chỉ còn lại hai cái icon.
@Vân Chức: Động viên động viên động viên /OK chuyển tiếp Weibo của @Phương Nhất Tỉnh: Xin lỗi, tôi là Alpha.
Fan CP:?? Liền chỉ mấy cái icon sao? Có chút qua loa nha.
Mối tình OO tuyệt mĩ triệt để tan vỡ vì nguyên nhân giới tính.
Vân Chức nhiều lần nhìn chằm chằm mấy cái icon mình đăng lên một lúc lâu. Trả lời thế này, có khó nhìn quá không?
Nếu không thì nhắn tin trả lời đi.
Vân Chức mở giao diện nhắn tin trên của Nhất Tỉnh trên Weibo, vừa định gõ chữ đã nhận được một tin nhắn mới từ anh.
Phương Nhất Tỉnh:【Được, ngày mai gặp】
Ngày mai Phương Nhất Tỉnh sẽ đến tìm cậu sao?
Vân Chức đưa điện thoại lại gần một chút, như thể muốn nhìn ra đóa hoa trên hai chữ này.
Ý thức được mình đang làm gì, Vân Chức ho vài tiếng che giấu cảm xúc.
Cậu ở trong đầu thì tự gào thét với bản thân, đây chỉ mới là ngày đầu tiên bắt đầu lại một lần nữa thôi có được không, Vân Chức mày tỉnh táo lại một chút đi! Chân chính hiểu biết anh ấy nhiều một chút rồi động lòng không được sao!
Vân Chức một bên tự mình giáo dục, một bên đi thang máy trở về căn hộ.
Về nhà thói quen đầu tiên chính là mở cửa sổ thông gió ra.
Như mọi khi, cậu mở cánh cửa lớn ở ban công ra, đứng trên ban công nhắm mắt hưởng thụ sự yên tĩnh một lát cầm lấy vòi tưới nước tưới cho hai cây xanh ở ban công.
Đột nhiên, một thứ gì đó xù xù lông vụt nhanh qua trước mặt cậu.
Không biết bé mèo trắng từ đâu đến từ cửa ban công mở ra xông vào phòng khách, Vân Chức nhìn ra ngoài một cái. Chính là cậu ở tầng mười bốn a, con mèo này đến từ chỗ nào?
Vân Chức bỏ bình tưới nước xuống, bước nhanh đi đến phòng khách, muốn bắt được bé mèo trắng nghịch ngợm này ra.
Không nghĩ tới, con mèo nhỏ nhỏ này mở căng hai mắt tròn xoe ngồi xổm trên tấm thảm dương nhung mà Vân Chức thích nhất, như là đang đợi cậu vậy.
Vân Chức mới đến gần một hai bước, bé mèo trắng liền bước chân một cách ưu tiến về phía cậu, cúi đầu vây quanh mắt cá chân cậu một vòng, trong phút chốc nhảy mạnh lên cánh tay Vân Chức, sau đó mượn lực tiếp tục nhảy lên vai cậu.
Vân Chức sợ mèo ngã, theo bản năng đứng im không nhúc nhích, muốn chờ bé mèo trắng tự đi xuống.
Cảm giác được bé mèo trắng dẫm dẫm trên vai cậu, Vân Chức nghiêng nhẹ đầu nhìn sang.
Bé mèo trắng ngửa đầu nhìn cậu chằm chằm, đôi mắt màu xanh vừa tròn vừa lớn như viên pha lê xinh đẹp. Nó cúi đầu ngửi ngửi, giọng mềm nhũn meo một tiếng, không đợi Vân Chức có động tác gì, nó liền chủ động dùng hai chân trước ôm vào cổ Vân Chức.
Vân Chức:...
Con mèo này ăn vạ hình như có chút thuần thục.
Bé mèo trắng ôm cổ Vân Chức không buồn, còn liên tiếp kêu meo meo.
Vân Chức ôn nhu nhỏ giọng nói với bé mèo trắng: “Hình như anh đã từng gặp em rồi, nhân viên hốt phân của em đâu? Anh dẫn em đi tìm cậu ta nhé.”
Đáp lại cậu là hai tiếng meo meo vừa mềm vừa ngọt. Bé mèo trắng chính là không buông tay, còn lấy đầu cọ cọ cổ cậu.
Vân Chức thở dài một hơi, nhận mệnh nâng hai tay lên đỡ lấy bé mèo trắng ở trên vai.
Ra khỏi căn hộ, Vân Chức nghĩ nghĩ, cảm thấy đi loạn trong tiểu khu cũng không phải là cách, cậu quyết định đi đến mấy căn hộ khác trước, ở trên đường nhìn xem có khi nào may mắn tìm được nhân viên hốt phân hay không.      
Thang máy vừa xuống đến lầu một, cửa mở ra, Vân Chức và một nam sinh đang khóc đỏ hoe hai mắt đối diện tầm mắt nhau.
Nam sinh nhìn chằm chằm mặt cậu hai giây, nhìn về phía con mèo trên cổ cậu, vừa mừng vừa sợ: “Bụng!”
Vân Chức ngẩn người, nở nụ cười, “... Alai?”
Alai lau nước mắt trên mặt đi, gật gật đầu, mắt cún rủ xuống, không hiểu vì sao mà ngoan ngoãn, “Cậu còn nhớ rõ tôi sao?”
Vân Chức cười, ” Sao Alai lại ném Bụng đi mất thế này?”
Alai đi đến bên người Vân Chức, đưa tay chặt chẽ ôm lấy Bụng từ trên người Vân Chức về, cũng nở nụ cười, “Tôi và Bụng mới chuyển đến đây nên chưa quen hoàn cảnh lắm.”
“A thì ra là như vậy,  giao Bụng cho cậu đó, tôi về nhà đây.” Vân Chức nhanh chóng xoa đầu Bụng vừa được đem xuống rồi quay trở về thang máy.
Alai cũng ôm Bụng đi vào thang máy, ấn tầng: “Cảm ơn cậu.”
Vân Chức đưa tay ấn số tầng, phát hiện đã được ấn rồi.
Vân Chức sờ sờ cái cằm, cười nói: “Trùng hợp ghê, chúng ta ở đối diện nhau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.