Tôi Bị Omega Vạn Người Mê Đánh Dấu

Chương 25:




Edit + Beta: Shino
------oOo------
Đối lập với việc phát phúc lợi phía tiền bối Triệu Kim Chiêu, cảm xúc chống cự của Vân Chức càng cao.
Fan của y rất dịu dàng ân cần, chỉ yêu cầu Triệu Kim Chiêu hát một bản tình ca cho bọn họ nghe, mà fan của cậu và Phương Nhất Tỉnh lại hợp lại trêu chọc bọn họ. Vân Chức tưởng tượng đến 30 cái hít đất, khuôn mặt xinh đẹp nhăn thành trái khổ qua.
Phương Omega xinh đẹp nói anh có thể làm, Vân Chức đối với việc này còn nghi ngờ. Phương Nhất Tỉnh quả thật có thể làm cậu cảm động, nhưng 30 cái hít đất cũng không phải là chuyện chơi, Alpha chưa qua huấn luyện có thể còn không làm được.
Đạo diễn giả bộ không nhìn thấy biểu tình khó khăn của Vân Chức, hưng phấn chỉ huy nhân viên công tác bố trí hiện trường.
Sau một giờ chiều, ánh nắng chan hòa, đạo diễn đơn giản cho tất cả các thực tập sinh nghỉ ngơi một chút, tổ chức cho mọi người một buổi dã ngoại trên bãi cỏ lớn của trại huấn luyện.


Nhân tiện ở đó thưởng thức phúc lợi dành cho fan của xếp hạng top 3 luôn.
Buổi chiều ngày xuân cỏ xanh mà mềm mại khô ráo, ngồi ở trên cũng không dính người mấy. Vừa vặn Dương Trác cùng Ôn Tiêu Tiêu hôm nay có thời gian rảnh, bọn họ cùng một đám thực tập sinh ngồi vây quanh thành một vòng, ăn que nướng uống nước trái cây cười cười nói nói, vui vô cùng.
Triệu Kim Chiêu mặc áo sơ mi in hình fandom Triều Dương, ôm đàn ghi-ta ngồi ở trên ghế, nhắm mắt đón gió nhẹ nhàng hết lên bài tình ca dành riêng cho fan.
Không có kỹ năng ca hát, chỉ sử dụng ca từ và giai điệu đơn giản nhất, cũng có thể khiến người ta cảm nhận được sự chân thành của y dành cho fan.
Y có thể nổi tiếng lên như vậy, không phải không nguyên nhân gì mà lại có nhiều fan trung thành.
Vân Chức không hiểu biết về quá khứ của Triệu Kim Chiêu, nhưng từ bài hát của y Vân Chức cảm thấy có lẽ trước khi ra mắt y đã trải qua rất nhiều gian khổ, giống như cậu trước đây liều mạng ở trong phòng tập tối tăm nắm lấy niềm tin, sống với hy vọng ảm đạm.


Cái tên tra nam Tiết Như Dã kia không chỉ là mối đe dọa của cậu và Phương Nhất Tỉnh, mà đối với tiền bối Triệu Kim Chiêu hắn cũng hệt như là một quả bom nổ chậm, có thể trong lúc nào đó phát nổ cũng chẳng biết được.
Vân Chức cảm thấy tiền bối Triệu Kim Chiêu giống như rất để ý đến Tiết Như Dã, không biết y có biết hắn ta vốn là một tên đào hoa đa tình hay không?
Cậu có nên khéo léo nhắc nhở y không?
Vân Chức đang suy nghĩ miên man, bên tai đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay, hóa ra Triệu Kim Chiêu hát xong đã nhường lại “sân khấu”.
Đường Hạc kéo Vân Chức và Phương Nhất Tỉnh kéo tới, đẩy bọn họ lại đám cỏ ở giữa, dẫn đầu ồn ào: “Hít đất hít đất! 30 cái 30 cái!”
Những người khác cũng hùa theo nháo lên: “Một cái cũng không có thể thiếu!”
“Làm không đúng tiêu chuẩn phải làm một lần nữa! Làm nhanh lên!”


Ai, trốn tránh không được, giờ phút này rốt cuộc vẫn đến. Vân Chức mặt ủ mày chau, ngửa đầu hỏi Phương Nhất Tỉnh bên cạnh: “Anh trước hay là em trước?”
Không chờ Phương Nhất Tỉnh trả lời, cậu đã thò đầu lại gần nhỏ giọng đề nghị, con ngươi màu hổ phách lấp lánh ánh vàng nhạt dưới ánh mặt trời: “Nếu không em trước nhé, đến lúc mệt thì em giả bộ bất tỉnh, như vậy bọn họ chắc chắn sẽ không để chúng ta tiếp tục.”
Nghe vậy, khóe miệng Phương Nhất Tỉnh hơi cong, trìu mến xoa đầu Vân Chức, “Để tôi trước, chờ tôi làm xng cậu giả vờ cũng không muộn.”
Vân Chức nhịn không được ngẩng đầu trừng anh một cái, thở dài một hơi, “Anh không hiểu nỗi khổ tâm của em gì hết.”
Người này quá ngoan cố rồi, đến lúc này mà còn tỏ ra mạnh mẽ.
Lúc hai người đang lẩm nhẩm lầm nhầm, đạo diễn cầm loa thúc giục, “Chuẩn bị xong hết rồi, bắt đầu đi, kẻo không kịp đấy!”
Phương Nhất Tỉnh dựa theo chỉ thị của cameraman nằm trên cỏ, cánh tay và chân cùng khởi động, làm ra động tác hít đất tiêu chuẩn. Thoạt nhìn rất có phong cách, nhưng không biết có phải chỉ đang khoa tay múa chân bừa hay không.
Phương Nhất Tỉnh nhìn Vân Chức bên cạnh cứ chần chừ, thấp giọng lạnh lùng gọi cậu, “Cậu tự leo lên đi.”
Vân Chức rất giống một cô nương đang ngại ngùng xoắn xuýt, đi đến chỗ cái eo hẹp của Phương Nhất Tỉnh, mông thật cẩn thận mà đặt trên người anh.
Cậu không dám ngồi lên, châm giẫm trên đất, bộ dáng hệt như đang đứng tấn.
Chọc quần chúng cười lăn cười bò.
Đạo diễn giơ loa bất mãn nói: “Vân Chức cậu phạm quy rồi, muốn phạt không, phạt hai người…… Hít đất gấp đôi!”
“Không không không không! Đạo diễn em sai rồi!” Vân Chức một giây nhận sai, vẫn là không dám đem trọng lượng đặt lên eo Phương Nhất Tỉnh.
“Thả lỏng, tôi có thể.” Phương Nhất Tỉnh nhẹ giọng an ủi cậu.
Nhìn chằm chằm ánh mắt đạo diễn phảng phất muốn ăn thịt người, Vân Chức không thể không chậm rãi ngồi xuống, cảm nhận được eo Phương Nhất Tỉnh không vì trọng lượng của cậu mà sụp xuống, Vân Chức âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Tôi bắt đầu.” Phương Nhất Tỉnh đối diện với màn ảnh trước nói, đôi tay bắt đầu áp xuống chỗ góc độ tiêu chuẩn nhất, cứ thế khởi động không hề dừng lại.
Từ màn ảnh bên cạnh nhìn, thân thể anh lưu loát dài thẳng, tựa như Vân Chức trên người cũng không tạo ra cản trở gì.
Một cái hai cái ba cái…… 17 18…… 26 27……
Màn ảnh phía trước trước ghi lại toàn bộ khuôn mặt của Phương Nhất Tỉnh, không hề có biểu hiện cố hết sức nào!
Một giọt mồ hôi từ thái dương lăn xuống, lại tiếp tục một đường đi xuống từ chiếc cằm hoàn mỹ, rơi xuống ngọn cỏ, bắn tung tóe.
Không thể không nói, hình ảnh này làm người ta lập tức liên tưởng đến hormone nam tính, sạch sẽ lại mang theo một tia không chút nào sắc tìиɦ ɖu͙ƈ khí.
Gương mặt cùng dáng người đều là của Omega, tại sao lại là Omega? Nhiếp ảnh gia nhìn màn ảnh, tiếc nuối nghĩ.
Lý Viên Viên ngồi một bên đếm hết sau đó nhìn Phương Nhất Tỉnh ngồi dậy, kích động hô: “30! Đủ rồi!”
“Anh Nhất Tỉnh thật là lợi hại!”
Vân Chức đứng lên, đang định kéo Phương Nhất Tỉnh dậy, kết quả vừa xoay người đã thấy Phương Nhất Tỉnh đứng lên, một chút phản ứng không thoải mái cũng không có.
Vân Chức lộ vẻ lo lắng, ánh mắt quét qua quét lại eo của Phương Nhất Tỉnh để xác nhận xem anh thực sự không sao hay là cố tỏ ra mạnh mẽ.
Phương Nhất Tỉnh có chút chịu không nổi tầm mắt kỳ kỳ quái của cậu, trước tiên nằm thẳng trên cỏ, ho nhẹ một tiếng nói : “Đến lượt cậu, lên đi.”
Vân Chức không thể trực tiếp làm ra động tác hít đất, trước tiên phải ngồi một cái, sau đó mới duỗi thân.
Kết quả là sau khi đè lên người Phương Nhất Tỉnh, anh nhìn thấy mặt của mấy Omega ngồi vòng tròn xung quanh đều đỏ bừng bừng.
Cậu lúc này mới hậu tri hậu giác ý thức được này tư thế có chút không ổn, mặt cậu nóng lên. Lớp vải dưới thân hình như mỏng quá rồi, cách hai tầng vải mà Vân Chức vẫn có thể cảm nhận được phần cơ bắp eo cứng rắn kia, chiếc cổ căng cứng dần đỏ lên, mặt và tai cũng không tài nào thoát khỏi.
Dường như dưới phần thịt mềm mại nào đó ở sau cổ có thứ đang thình thịch chuyển động.
Nóng quá, Vân Chức cảm thấy ánh nắng mặt trời sắp thiêu đốt cậu rồi.
-Hết chương 25-
Editor có lời muốn nói: Cầu thả ★, một buổi sáng của tui á á ╯﹏╰

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.