Tôi Bị Mắc Kẹt Trong Cùng Một Ngày

Chương 140: Bạn Trai Của Con Gái Chắc Chắn Là Giả





Bốp! Hồ sơ bị ném trên mặt bàn, thanh âm rất vang, vài bức ảnh được kẹp trong hồ sơ cũng bị ném văng ra.
Lý Nhược Thái lập tức đứng lên, cậu ta vẫn hơi sợ bố mình.
“Bố, con thực sự…” Lý Nhược Thái cũng không biết nói thế nào, bởi vì cậu ta cố gắng hết sức rồi.
Anh điều tra Ngô Thần không phải vì gia cảnh, mà chính là lo lắng bà chị của mình bị lừa, như cậu ta đã nói chuyện nào ra chuyện nấy, Ngô Thần đã cứu mạng cậu ta, chuyện này cậu ta thực sự rất cảm ơn Ngô Thần, ngoài mặt kêu anh là anh rể, thái độ rất tốt, nhưng cậu ta vẫn biết phòng bị!
Ngô Thần xuất hiện quá đột ngột! Mà bản lĩnh và gia cảnh sau lưng cũng rất bình thường, ngược lại càng cho thấy Ngô Thần có vấn đề.
Lý Nhược Thái cố gắng điều tra, thậm chí còn cho người điều tra Ngô Thần lúc anh còn ở nhà trẻ… Ngay cả hồ sơ năm đó Ngô Thần sinh ra ở bệnh viện huyện, cậu ta cũng lấy được!
Điều tra kỹ càng như vậy không có vấn đề gì, đương nhiên đã chứng minh Ngô Thần có vấn đề lớn!
Lý Nhược Thái “năm không ba” hiểu rõ điều này.
Nhưng vấn đề lớn rốt cuộc là cái gì, cậu ta cũng không biết.
Lý Mậu Nhân mặt không chút biểu cảm nhìn con trai đứng lên, ông ta thậm chí còn có chút nghi ngờ có phải con trai và con gái kết hợp lại lừa gạt mình không, nhưng nghĩ lại, không thể nào! Bởi vì vấn đề của Ngô Thần quá lớn, nếu như hai người cố ý sắp xếp để đối phó với người trong nhà thì không thể tìm thấy vấn đề lớn như vậy được!
Bình thường như vậy.
Cho dù con gái mắt có bị mù cũng không thể tìm người tìm thường như vậy được! Ngay cả Đinh Thụy Long cô cũng cảm thấy chướng mắt! Ánh mắt còn cao hơn cả ánh sáng mặt trời nữa!
Lý Mậu Nhân lại cầm lấy tài liệu trên bàn, tùy tiện lật qua nhìn một chút.

Ông ta không thấy bất cứ điểm đáng ngờ nào.
“Chỉ có hai khả năng.” Lý Mậu Nhân lại ngẩng đầu lên nói: “Thứ nhất! Cậu ta không phải là Ngô Thần! Thật Ngô Thần đã chết, anh thay thế thân phận của Ngô Thần, cho nên bất luận điều tra thân phận này như thế nào cũng không thể điều tra ra được.”
“Bố! Tuyệt không có khả năng này!” Lý Nhược Thái lập tức nói.
“Hả? Tại sao chứ?” Lý Mậu Nhân nhíu mày.
“Lúc chúng con ăn cơm xong, sau khi rời đi, con đã gọi người cầm bát đũa anh ta dùng qua, phía trên có nước miếng của anh…” Lý Nhược Thái nói: “Sau đó, con đã âm thầm cho người lấy tóc của người nhà anh ta… ADN là con ruột.
Xác nhận Ngô Thần chính là Ngô Thần, đây là cơ sở điều tra kỹ càng, Lý Nhược Thái không thể nghĩ ra được.
“Tại sao trong hồ sơ không có những thông tin này?” Lý Mậu Nhân hỏi, vẫn níu mày như cũ.
“Bố ngài tới quá đột ngột, cũng không gọi điện thoại trước, sáng sớm đã bay tới, hơn nữa không có quá khứ nào có thể che lấp được.” Lý Nhược Thái giải thích nói, xác thực thân phận của Ngô Thần.
“Anh ấy chắc chắn là Ngô Thần! Những gì đã trải qua, ảnh chụp chung hoặc là đột nhiên mất tích một đoạn thời gian, không thể nào là bị người giết chết, thay thế thân phận...”
Đoạn văn này nói thật là không có ý nghĩa gì cả, bởi vì DNA chứng minh tất cả!
Lý Nhược Thái chịu áp lực tâm lý nhiều hơn một chút, bố cậu ta cũng đến quá đột nhiên.
“Vậy thì chỉ còn lại một khả năng!” Lý Mậu Nhân suy nghĩ nói.
“Bố ngài nói đo.” Lý Nhược Thái vội nói.
“Là lão chị của con chơi trò chơi.” Lý Mậu Nhân nhìn con trai: “Con bé và cậu kia không có quan hệ gì cả Mấy ngày nay, tất cả các hành động của người đàn ông này ở Đông Hải đều đã được chị con sắp xếp cẩn thận rồi.”
“Điều này…” Lý Nhược Thái chần chờ.
Lý Mậu Nhân có thể biết một vài việc mà Ngô Thần đã làm trong mấy ngày ở Đông Hải, đương nhiên đều là Lý Nhược Thái nói cho, đều ở trong văn phòng, Lý Nhược Thái cũng không phải biết tất, ví dụ như Ngô Thần và chuyện Lôi Thành cậu ta cũng không biết.
Cũng chỉ là chuyện ngoài lề thôi, ví dụ như Lão Phàm Hiên và Lỗ Quảng Niên suýt nữa xung đột.
“Thế nào?” Lý Mậu Nhân thấy sắc mặt của con trai không đúng lắm liền hỏi.
“Có thể, có thể là giả.” Giọng nói của Lý Nhược Thái không được tốt lắm.
Thực ra thái độ hiện tại của cậu là bởi vì cậu ta tin tưởng, Ngô Thần không thể nào là giả!
Nhưng cũng khó nói lắm!
Không chỉ là bởi vì, cậu ta cho rằng Lý Nhược Băng mang thai, cậu ta không thể nói, cũng bởi vì...!Vậy sẽ liên quan đến, chuyện Ngô Thần giúp cậu ta giải quyết nguy cơ thoát hiểm.
Lúc trước Ngô Thần dặn dò cậu ta, tình hình phải nói cụ thể với người trong nhà, nhưng đừng đề cập đến Ngô Thần anh, để Lý Nhược Thái nói là tự mình phát hiện vấn đề, sau khi xâm nhập điều tra mới biết là phiền phức lớn, phải ném Ngô Thần ra ngoài.
Đối với chuyện này, Lý Nhược Thái làm theo, giúp Ngô Thần che giấu.
Bởi vì, chuyện này đối với cậu ta mà nói, cực kì có lợi!
Phiền toái lớn của Lý Nhược Thái, thậm chí có thể khiến cậu ta chết trong tù, cũng liên luỵ nhà họ Lý, khiến toàn bộ nhà họ Lý rung chuyển, rõ ràng cậu ta quá vô dụng, ông ta quá hư, làm như vậy mới ra ra chuyện, cuối cùng vẫn có người người cứu mang.
Cho nên anh phải nói để người khác phát hiện!
Điều này cũng chứng minh được, cậu ta không phải là đồ vô dụng, mặc dù cậu ta chơi rất nhiều làn rồi! Mặc dù cậu ta chơi lớn rồi, nhưng cậu ta không làm hư, cậu ta kịp thời phát hiện vấn đề! Cậu ta có thể vãn hồi!
Tuy nói trước mắt Lý Nhược Thái người đứng đầu trong thế hệ thứ ba của nhà họ Lý gia, địa vị ổn định, nhưng từ khi xây dựng, cậu ta không gây ra các phiền phức lớn, ông nội cậu ta vẫn còn không.
Trong nhà không phải do bố cậu ta làm chủ, cậu ta không thể khiến người trong gia đình mình cảm thấy bản thân không có đủ sức lực được.
Nếu không việc bồi dưỡng nòng cốt của gia tộc rất có thể bắt nguồn từ trên người cậu ta.
“Có thể là giả… cũng có thể là thật, con cảm thấy chắc hẳn là thật rồi...!con thấy bà chị rất thật lòng, không giống đóng kịch lắm…” Lý Nhược Thái cố ý nói không chắc chắn.
Thực ra cậu ta xác định, Ngô Thần chính là “anh rể thực sự” của mình!
“Sao có thể là thật...” Lý Mậu Nhân lại nói.
Trong lòng của ông ta cũng xác định, Ngô Thần là bạn trai giả của con gái! Bằng không thì không thể giải thích thông suốt được!
Đinh linh linh...
Điện thoại của Lý Nhược Thái vang lên.
Cậu ta nhận máy, ghé sát tai nói: “Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại cậu ta nói với Lý Mậu Nhân: “Bố, chị và anh rể đã đến dưới lầu rồi, đang đi lên lầu đấy.”
“Ừm.” Lý Mậu Nhân trả lời bằng giọng mũi, nghiêng đầu nhìn về phía sau, ra hiệu với người trước mặt, Lý Nhược Thái lập tức cho người đến thu dọn tài liệu trên bàn, lấy hết, trên bàn trà không chỉ có tài liệu siêu cặn kẽ về Ngô Thần mà còn có những tài liệu về nhưng việc phiền phức của Lý Nhược Thái.
Thực ra đây mới chính là nguyên nhân khiến sắc mặt Lý Mậu Nhân vẫn luôn không tốt lắm.

Ông ta cũng biết con trai muốn lập thành tích, nhưng sức lực vẫn chưa đủ!
Mấy phút sau.
Phòng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, mơ hồ có thể nghe được có người ân cần thăm hỏi “cô chủ”, cửa sau mở ra, Lý Mậu Nhân nghiêng đầu, nhìn thấy con gái cầm tay một người đàn ông bước vào, còn mặc váy dài đeo dây chuyền kim cương lấp lánh nữa.
Ông ta biết con gái không thích ăn mặc như thế này lắm, trời sinh xinh đẹp khí chất không cần phải trang điểm quá nhiều.
Cảm giác hôm nay hoàn toàn không giống, bớt một chút khí chất của người phụ nữ mạnh mẽ, càng giống một người phụ nữ hơn.
Lý Mậu Nhân tự mình hiểu ra, ông ta rõ ràng, con gái chắc chắn không có khả năng gặp mình, mới ăn mặc thành như vậy.
Bởi vì yêu đương thật lòng sao? Vì tên nhóc này sao?
Lý Mậu Nhân tưởng tượng, càng thấy là giả! Con gái không thể vì người đàn ông như vậy mà thay đổi! Chỉ là diễn kịch thôi!
Vệ sĩ kéo cửa phòng, chỉ có Ngô Thần và Lý Nhược Băng đi vào trong đi.
“Chị, anh rể, sao hai người bây giờ mới đến, bố đợi lâu lắm rồi đấy…” Lý Nhược Thái tiến lên hai bước nghênh đón, lúc đưa lưng về phía Lý Mậu Nhân, đánh mắt ra hiệu cho hai người.
Lý Mậu Nhân lườm bóng lưng của con trai, nháy mắt ra dấu nhưng cậu ta đương nhiên không nhìn thấy, nhưng con trai gọi Ngô Thần là anh rể… Thực ra ông ta cũng có thể lý giải, con trai chưa chắc đã là tự nguyện, bởi vì con trai sợ bạn gái buồn, cho nên không dám gọi cho con gái.
Lý Nhược Băng kéo Ngô Thần đi đến ghế sa lon mới bên cạnh mở miệng: “Bố con đến rồi, sao không gọi điện báo cho con trước chứ?”
Lý Mậu Nhân nhìn con gái một chút, lại trực tiếp chuyển ánh mắt lên người Ngô Thần..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.